Cô tin rằng, chỉ cần cứ đứng đó, cô nhất
định sẽ đợi được anh.
.
Lại một đêm mất ngủ, ngày hôm sau, Tô Cẩn ngủ một mạch
đến giữa trưa mới dậy.
Sau khi ăn trưa tại căng tin, Tô Cẩn chẳng biết đi
đâu, cuối cùng lại lang thang về ký túc. Thấy trong phòng không một bóng người,
lòng cô như tắc nghẹn.
Cô thật không dễ dàng nói dối bố mẹ để được lên trường
sớm hơn dự định, vì muốn được bên anh trong ngày lễ Tình nhân của năm đầu tiên
đại học. Anh thật dễ dàng, chỉ một câu nói: “Anh còn một bài tiểu luận chưa làm
xong, mấy hôm nữa phải nộp rồi” là có thể bỏ rơi cô.
Nhưng lẽ ra cô có thể nói với anh mà, tại sao không?
Tô Cẩn càng nghĩ càng thấy buồn, trăn trở mãi không
ngủ được, đành phải lấy tiểu thuyết ra đọc.
Là một bi kịch tình yêu điển hình của Hàn Quốc. Nhân
vật nữ chính biết mình bị bệnh nan y không thể chữa được, liền lặng lẽ rời xa
người mình yêu. Khi biết được chân tướng sự việc, anh ấy đã tìm mọi cách để cô
ấy quay trở lại. Cuối cùng, khi cô ấy ra đi, anh ấy đã nguyện cả đời không lấy
vợ, ôm trọn mối tình thủy chung đó.
Nội dung truyện tuy quá cũ nhưng cũng khiến cô bật
khóc.
Vừa gập quyển sách thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa. “Tô
Cẩn, xuống dưới đi, có người gặp.”
Tô Cẩn nghi hoặc, chẳng lẽ lại có một cậu con trai nào
đó đến tìm cô vào ngày này?
Tô Cẩn đứng lên bậc thang cao nhất nhìn xuống, thấy
bóng dáng phía sau lưng của một chàng trai cao gầy, tim cô bỗng chốc như ngừng
đập.
Tô Cẩn đi xuống dưới tầng, ngày trước cô đã từng đếm,
chỉ mười một bậc thang, nhưng giờ sao nó lại dài thế? Sao lại dài đến thế?...
Cô hy vọng anh quay đầu lại, rồi lại hy vọng anh đừng
vội quay ra.
Cuối cùng người con trai đó cũng quay người lại, nhìn
về phía cô.
Không phải anh! Thì ra không phải là anh…
Trước mắt Tô Cẩn là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Cô
tự cười nhạo mình, đến từ phía sau cũng không nhận ra, lại nghĩ là Nhan Bác… Rõ
ràng biết anh sẽ không đến, vậy mà vẫn nuôi hy vọng.
“Anh đến tìm em à?” Người con trai đó đi về phía cô,
Tô Cẩn hỏi.
Anh ta gật đầu, cười hỏi: “Ở đây còn cô Tô Cẩn nào nữa
hay sao? Còn nhớ anh không?”
Tô Cẩn chăm chú nhìn anh ta, có vẻ quen, mà cũng có vẻ
không. Cô ngại ngùng lắc đầu.
“Không nhớ thì coi như bây giờ biết. Anh tên là Hứa
Dực Phàm, hy vọng được làm bạn với em.”
Anh ta đưa tay ra một cách tự nhiên khiến Tô Cẩn khó lòng
từ chối, cũng bối rối đưa tay ra.
Khi bàn tay anh ta nắm lấy tay cô, Tô Cẩn chợt nhớ ra.
“A, em nhớ ra rồi, anh là người học kỳ trước đã chiếm chỗ của em.”
“Cũng có thể nói là như vậy.” Anh ta cười cười, nói
tiếp: “Lần trước anh chỉ đùa em thôi, em đừng để bụng nhé!”
Tô Cẩn nhớ lại chuyện hôm đó, lúc đầu là nhớ tới Nhan
Bác. Nhan Bác cùng cô đọc sách, Nhan Bác đưa cô về ký túc, Nhan Bác còn nói anh
đã có bạn gái.
“Học kỳ trước anh đã từng gọi điện cho em.”
Tô Cẩn nhớ lại trước khi thi có số máy lạ gọi cho cô
mà không thấy nói gì, bỗng nhiên ngộ ra nói: “Thì ra là anh! Sao anh không nói
gì?”
Hứa Dực Phàm cười: “Anh có nói, nhưng em cứ “a lô” vài
câu là gác máy, còn chửi thề nữa.”
Có lẽ là như thế thật… Tô Cẩn bối rối. À phải rồi,
hình như đợt đó di động của cô có vấn đề, về nhà đem đi sửa mới dùng được.
Tô Cẩn cười nhận lỗi: “Thật ngại quá, hồi ấy điện
thoại của em bị hỏng, không nghe được.”
Hứa Dực Phàm chẳng vòng vo, hỏi thẳng cô: “Nếu thấy có
lỗi thì hãy cho anh một cơ hội. Em có bạn trai chưa?”
Tô Cẩn ngay lập tức hiểu ra vấn đề, hai má đỏ ửng lên.
Từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ, có một ngày có ai đó sẽ đến tỏ tình với
mình.
Tô Cẩn bối rối, một lúc sau mới từ từ mở lời: “Em…
chưa… chưa có bạn trai.”
Nghe thấy thế, Hứa Dực Phàm mỉm cười: “Vậy thử làm bạn
gái của anh có được không?”
Gương mặt cô trở nên nghiêm túc, như đang hạ quyết
tâm, trịnh trọng nói: “Nhưng em đã thích một người, rất thích, rất thích. Em đã
thề, dù thế nào cũng sẽ không từ bỏ.”
Hứa Dực Phàm nhìn cô, bật cười: “Vậy thì làm bạn cũng
được.”
Tô Cẩn lắc đầu: “Em không muốn làm bạn, như vậy sẽ rất
khó xử.” Cô nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Hay là làm anh trai của em được không?”
Hứa Dực Phàm rất tự nhiên cười nói: “Được, làm anh thì
làm anh. Anh sẽ nhận em là em gái. Sau này có việc gì cứ đến tìm anh, anh trai
sẽ giúp em!”
Tô Cẩn cười vui vẻ, có người tỏ tình với mình trong
ngày lễ Tình nhân, cảm giác thật không tồi chút nào.
.
Hứa Dực Phàm đi rồi, Tô Cẩn còn đứng đó hồi lâu, sau
đó chạy về phía khu ký túc nam.
Tô Cẩn đứng dưới tầng một khu ký túc của Nhan Bác, chỉ
cần có cậu nam sinh nào đi qua là cô nói: “Bạn ơi, làm ơn gọi giúp mình Nhan
Bác với, cảm ơn bạn!”
Nhưng cô đợi rất lâu mà vẫn không thấy Nhan Bác xuống,
đến khi có một nam sinh tốt bụng mở cửa sổ, nói: “Nhan Bác không có ở ký túc
đâu, không biết bao giờ mới về!”
Tô Cẩn cúi đầu, nắm chặt chiếc vỏ gối ôm thêu mười chữ
mà cô phải mất cả kỳ nghỉ đông mới thêu xong. Một cơn gió thổi qua khiến cô
thấy rùng mình.
Không biết đã đợi bao lâu, có người đi lướt qua, cô
nhìn rõ ràng, lần này có thể khẳng định là không thể nhầm được.
“Nhan Bác!” Tô Cẩn chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, nở nụ
cười. “Anh về rồi à?”
“Tìm anh có việc gì?”
Tô Cẩn vẫn tươi cười, không để ý đến giọng nói lạnh
lùng của anh. “Em đến tặng quà anh, quà nhân ngày lễ Tình nhân!”
Nhan Bác nhìn nhìn chiếc vỏ gối trên tay Tô Cẩn. “Em
không phải là bạn gái của anh, sao anh có thể nhận quà ngày lễ Tình nhân của em
được?”
Giọng nói của anh không khác gì ngày thường, vẫn lạnh
tanh như thế, nhưng Tô Cẩn lại cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Cô nhìn anh quay người, đi lên cầu thang và biến mất…
Cô nghĩ rằng mình sẽ khóc, nhưng không, chiếc vỏ gối trong tay cô rủ xuống,
dường như còn đáng thương hơn cả cô.
Cô biết mình nên quay trở về, có nhiều người đang nhìn
cô rồi cười cười nói nói. Cô thấy chân mình nặng trĩu, định quay người và rời
khỏi đây, hai động tác tưởng như đơn giản mà cô không sao làm được.
Tô Cẩn đứng đó, nhìn chằm chằm theo hướng anh rời đi,
có lẽ anh sẽ lại xuất hiện thôi.
Nếu Lâm Tiêu ở đây lúc này, nhất định sẽ mắng cô là đồ
ngốc. Nhưng trong lòng cô có một niềm tin vững chắc. Có lẽ bản thân cô cũng
không biết, cô kiên trì như vậy rốt cuộc là vì cái gì.
Nhan Bác sau khi lên phòng liền đi thẳng đến bàn học.
Trên người anh vẫn còn thoang thoảng mùi mực vì vừa đi luyện viết thư pháp về.
Khi còn nhỏ, thầy giáo đã từng nói với anh: “Khi nào
thấy phiền não đến mức không thể chịu được, viết thư pháp sẽ khiến lòng nhẹ
nhàng hơn. Tiểu triện là thể chữ không lộ ra sự sắc sảo nhất.”
Trong tất cả các loại chữ, anh viết tốt nhất là tiểu
triện, bởi vì anh biết phải làm như thế nào để che đậy sự sắc sảo đó, làm thế
nào để khống chế bản thân.
Hôm nay, lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như thế,
đã luyện thư pháp được hơn một tiếng, nhưng tâm trí vẫn là một mớ hỗn độn, nhất
là khi nhìn thấy cô ở tầng dưới.
Khi nghe thấy cô nói cô chưa có bạn trai, tại sao anh
lại thấy tức giận, bất an? Nhan Bác thấy trống ngực đập thình thịch, đột nhiên
anh đứng dậy, lao xuống dưới.
Nhan Bác thấy Tô Cẩn vẫn ngốc nghếch kiên trì đứng đợi
trước cổng ký túc xá. Anh chầm chậm đi đến trước mặt cô, dừng lại, giơ hai tay
ra ôm lấy cô: “Thật may, em vẫn chưa đi…”
Anh ôm cô rất chặt, ở giữa hai người là chiếc vỏ gối,
Tô Cẩn cảm thấy vòng tay của anh thật mềm mại và ấm áp, cô nguyện cả đời mình
được nằm gọn trong vòng tay anh.
Cố kìm nén nhưng cuối cùng những giọt nước mắt vì xúc
động vẫn tuôn trào. Cô nép mình trong vòng tay anh, khóc không thành tiếng: “Em
biết là anh sẽ xuống, em biết nhất định anh sẽ xuống mà…”
Nhan Bác vuốt má cô, lau nước mắt cho cô, nhưng cảm
thấy có gì đó không ổn. Anh lập tức sờ lên trán cô, lo lắng hỏi: “Em sốt à? Em
ốm phải không, tại sao không nói sớm?!”