Chúng mình cứ thế này mà đi tiếp nhé!
.
Trước khi nghỉ hè, Lâm Tiêu gọi điện cho Tô Cẩn, nói
không thể cùng cô về quê, vì cô ấy
phải cùng với mấy nghiên cứu sinh đi một chuyến đến một
vùng nông thôn hẻo lánh nào đó của Quảng Tây để làm nghĩa vụ tư vấn pháp
luật. Tô Cẩn biết, Lâm Tiêu đấu tranh để được đi lần này cũng chỉ vì một
lý do - Khương Hiểu Thẩn là người dẫn đầu đoàn đi.
Cảm xúc cũng giống như khi con người ta uống nước,
nóng lạnh là tự mình cảm nhận.
Việc Nhan Bác được học lên nghiên cứu sinh cũng đã có
một chút manh mối. Theo như nguồn tin đáng tin cậy thì khoa của anh chỉ đợi vào
năm học mới sẽ trực tiếp công bố.
Tô Cẩn cả ngày cứ ngẩn ngơ
cười vui sướng. Cô và Nhan Bác sẽ không phải xa
cách, anh có thể tiếp
tục ở bên cô trong suốt bốn năm đại
học.
Mỗi ngày nghĩ
đến điều đó, Tô Cẩn ngay cả
khi nằmmơ tỉnh dậy cũng cười. Mọi người trong ký túc
giờ không hiểunổi cô nữa, liền
trách móc: “Bọn mình có
thể hiểu được
tâm trạng của cậu, nhưng cậu có thể hiểu
được cảm giác của bọn mình không? Hôm nào nửa đêm
cậu cũng tỉnh dậy cười nhưma, làm người ta sởn
hết cả da gà!”
Tô Cẩn cười nghiêng ngả. “Mình
cũng không biết phảilàm thế nào, nhưng mình vui lắm.
Các cậu không biết đâu,mình vui mừng vô cùng!”
Nhan Bác sau khi nghe chuyện, thở dài nói với Tô
Cẩn:“Thế em chưa
từng nghĩ, nếu chẳng may anh không được ở lại thì
em sẽ rất thất
vọng sao?”
Tô Cẩn có chút hoang mang nhìn anh. Đúng là cô chưa
từng nghĩ đến việc này, liệu có điều chẳng may không?
Điều không may đó nằm ở đâu?
Tô Cẩn tiu nghỉu kéo kéo tay anh. “Sao có
thể chẳng may được chứ? Việc này ai đã
rỗi hơi mà nói thế? Hay tại anh chán ghét em, không muốn nhìn thấy em nữa?”
Nhan Bác không biết làm thế nào khi bị cô như thế,đành
cười nói: “Chán thì cũng
hơi chán, nhưng tiếc là anh lại quen mất rồi.” Anh
dừng lại, giọng trở nên nghiêm túc hơn:“Được ở lại là cái tốt, nhưng cuộc sống
không phải cứ lựa chọn là được. Có những lúc không thể thuận
theo sự lựa chọn của chúng ta.”
Tô Cẩn ngơ
ngác hồi lâu rổi nói: “Có phải anh cảm thấy em
vô tích sự, không hiểu biết gì, suốt ngày chỉ làm
phiền anh, quấy nhiễu anh?...” Cô thấp giọng, ngữ điệu
càng lúc càng nghiêm túc. “Em không bắt anh nhất
định phải ở lại bên em... Điều em muốn, chỉ là thái
độ của anh.”
Nhan Bác không hề nói chen vào, cứ để cho cô nói hết.
“Điều em muốn được thấy đó là thái độ mong muốn được ở
bên em của anh thôi. Em không phải là một người sống tạm bợ, tùy tiện, em cũng
đã từng nghĩ, sau này cần phải làm gì, làm như thế nào.
Nhưng bất luận ra sao, những dự định tương lai đó luôn có anh. Em cũng không sợ
phải chờ đợi, em vẫn còn trẻ, còn có thời gian và sức khỏe. Nếu anh muốn ra đi,
em sẽ để anh đi, em sẽ từ từ đuổi theo anh. Em tin là dù thế nào em cũng sẽ
đuổi kịp anh!”
Anh nhẹ nhẹ gí tay lên cái đầu ngốc nghếch của cô, khẽ
cười. “Em cúi đầu thế này thì làm sao nhìn
thấy thái độ của anh hả?”
Tô Cẩn từ từ ngẩng lên, tức thì bắt gặp ánh mắt anh
rạng ngời như ánh bình minh chiếu xuống mắt cô sáng rõ. Ánh mặt trời lúc ấy dù
có chói chang đến mấy cũng không thể sánh được ánh mắt long lanh của cô.
Nhan Bác ôm lấy cô, kiên định như tuyên thệ. “Chúng
mình cứ thế này mà đi tiếp nhé!”
.
Tô Cẩn cười ngày càng nhiều. Lúc ngủ thì không nói làm
gì, hễ tỉnh dậy là cô lại cười, trước đây chỉ chiếm
ba mươi phần trăm thì nay tăng vọt đến năm mươi phần trăm.
Tình trạng này ngay cả khi nghỉ hè về nhà,
cũng không cải thiện được gì.
Bà Tô mặt mày lo lắng, chạy đến bên chồng thì thầm:“Con
bé này có phải cơ mặt bị liệt không? Gần đây lúc nào nó cũng cười như bị động
kinh ấy.”
Bằng linh cảm nghề nghiệp của mình, ông Tô nhìn theo
ánh mắt của vợ, thấy Tô Cẩn đang cuộn mình trên sofa
cười khúc khích trong điện thoại.
Chỉ liếc một
cái, ông Tô liền cười, rồi lại lật giở
trang báo trên tay, thuận miệng nói: “Yêu
rồi!”
Bất luận bà Tô có vừa đấm vừa xoa
thế nào, Tô Cẩn cậy răng cũng không hé nửa lời. Cô cảm thấy chưa phải lúc công
khai chuyện Nhan Bác với mọi người, cũng chưa phải lúc
tiếp nhận sự chấp thuận
của gia đình. Con đường của bọn họ
còn rất dài,
anh vẫn còn nhiều việc phải làm, cô không
nên trói buộc anh quá sớm. Ít nhất cũng không phải là lúc
này.
Không có Lâm
Tiêu, kỳ nghỉ hè quả thật nhàm chán.
Niềm vui duy nhất của cô hằng ngày là gọi điện và nhắn tin cho Nhan Bác.
Không giống như kỳ nghỉ trước,
lần này không còn là mình cô độc thoại nữa. Mặc dù tin nhắn trả lời của anh
phần lớn là “được”, “biết
rồi”, “ừm”, nhưng ít nhất anh cũng đã cẩn
thận đọc hết những gì cô nhắn và trả lời, như vậy đã là tiến bộ lắm rồi.
Thỉnh thoảng gọi điện, bị cô vặn vẹo đến mức không
biết làm thế nào, anh lại nói với giọng lạnh lùng, cộc lốc: “Nhớ
em.”
Đó chính là lúc cô vui nhất
trong ngày, niềm hạnh phúc ngày một dâng trào và viên mãn.
.
Cái nóng nực của kỳ nghỉ hè lại
kéo dài một cách bất thường, mới được một nửa thời gian, Nhan Bác đã nói với
cô:“Hai ngày tới, em đừng gọi điện về nhà anh nữa.” Giọng
của anh rất mệt mỏi, nặng nề khiến cô vừa nghe đã thấy trái tim mình như thắt
lại.
“Tại sao?”
Anh không trả lời ngay, Tô Cẩn lặng yên chờ đợi. Không
biết đã đợi bao lâu, lòng bàn tay cô lấm tấm mồ hôi,
mới nghe thấy giọng anh trầm lắng: “Mẹ anh
phải nằm viện.”