Hãy Cứ Yêu Như Chưa Từng Tổn Thương

Chương 21: Chương 21




Nếu có thể, cô hy vọng mãi được ở bên anh như thế này, cho đến khi đầu bạc răng long.

.

Nhan Bác nói: “Anh đưa em về nhà.”

Về nhà, cái từ đó thật dễ khiến người ta liên tưởng đếnbao hàm ý. Anh tự nguyện đưa cô về nhà, như vậy phải chăng anh đã thừa nhận, người anh sẽ chung sống suốt cuộc đời này là cô?

Tổ Cẩn lúc này mới cảm thấy mình thật bạo dạn. Cô vội vã đến đây mà chẳng chuẩn bị gì, lại còn nhếch nhác thế này, với bộ dạng này mà đến nhà anh, chắc sẽ bị mất điểm nhiều lắm.

Tô Cẩn còn đang lo lắng thì Nhan Bác đã dẫn cô vào trong khu nhà. Nhà anh ở tầng một, đi đến cửa, Nhan Bác mới chịu buông tay cô, lấy chìa khóa mở cửa.

Cánh cửa sắt đã hơi gỉ, mở ra kêu cót két.

Tô Cẩn thận trọng theo sau anh bước vào nhà. Trong phòng không bật đèn, vừa từ ngoài bước vào, một khoảng tối hiện ra khiến mắt cô chưa thích ứng ngay được.

Trong phòng hình như có người đang nói, Tô Cẩn vô thức kéo tay Nhan Bác, cùng anh bước lên trước hai bước.

Phòng bên phải mở cửa, âm thanh phát ra từ đó. Cô nghe không hiểu, chỉ biết là tiếng của một phụ nữ, giống như của một người già ốm yếu rên rỉ.

Tô Cẩn nhanh chóng chào một tiếng: “Cháu chào bà!”Thận trọng để chiếm được cảm tình của người nhà anh càng sớm càng tốt.

Nhan Bác vừa bật đèn vừa ghé vào tai cô thì thầm nhắc nhở: “Bà nội ở phòng khác, đó là phòng mẹ anh.”

Tô Cẩn kìm nén nỗi lo sợ trong lòng, hướng khuôn mặt ửng đỏ sang bên, lễ phép nói với người phụ nữ đang nằm trên giường: “Cháu chào cô ạ!”

Nhan Bác đi vào trong phòng, nhìn xuống mép giường, giúp mẹ kéo kéo một góc chăn lên, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ có lạnh không?”

Tô Cẩn đang do dự không biết nên vào hỏi thăm hay không thì bỗng nghe thấy mẹ anh kêu lên: “A... ai da, ai da...”

Một loạt các câu khác nữa nhưng Tô Cẩn nghe chẳng hiểu gì, chỉ thấy Nhan Bác nghiêm túc trả lời: “Vâng ạ, con về rồi, còn dẫn một người đến thăm mẹ đây.”

Tô Cẩn vẫn mơ hồ chưa hiểu rõ.

Một lúc sau, Nhan Bác mới ra khỏi phòng, nói: “Mẹ anhngủ rồi, anh đưa em sang thăm bà nội.”

Đi qua phòng khách, vào một căn phòng khác, ti vi đang phát chương trình kịch cổ trang trên kênh TVB.

Nhan Bác bước nhẹ đến, nói: “Bà nội, có bạn học củacháu đến chơi.”

Động tác của người già có chút chậm chạp, một lúc sau bà mới kịp phản ứng, quay đầu sang nhìn Tô Cẩn. “Ờ, bạn học hả? Bảo cô ấy ở lại chơi...”

Tô Cẩn thận trọng, vừa định mở miệng thì bị tiếng động đằng sau làm cho giật mình. Ngoài cửa phòng xuất hiện mộtngười phụ nữ trung niên, người ấy nhìn nhìn Tô Cẩn, hỏi Nhan Bác: “Có ăn cơm không? Có muốn làm chút gì cho hai đứa không?”

Nhan Bác hơi mỉm cười nói: “Không cần đâu ạ, chúng cháu tự làm được. Giúp bà cháu ngủ sớm đi ạ!”

Đợi người phụ nữ ấy đi khỏi, Tô Cẩn mới hỏi: “Người đó là ai thế?”

“Cô giúp việc nhà anh.” Nhan Bác nói một câu rồi đi vào bếp. “Em ngồi đây một lát, anh vào làm cái gì đó cho em ăn.”

.

Sau khi ăn qua loa bữa tối xong, Nhan Bác nói: “Em ngủ trong phòng anh nhé, hôm nay anh ngủ ở sofa.”

Tô Cẩn có chút e ngại, không ngờ anh lại nhường phòng cho cô.

Khi cô đặt lưng xuống giường, cũng đã là rạng sáng, rõ ràng rất mệt mỏi, nhưng trở mình mãi, cũng không sao ngủ được. Cô vốn nghĩ, lần đầu tiên đến nhà Nhan Bác sẽ phải gặp rất nhiều khó khăn, gặp phụ huynh của đối phương luôn là một thử thách rất lớn.

Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả.

Ở đây cứ lạnh lẽo, thanh tịnh làm sao, chẳng giống một gia đình. Cô có hàng tá những thắc mắc muốn hỏi, nhưng không biết phải mở miệng thế nào.

Sự vui mừng bỗng dịu đi đôi chút. Mong muốn sâu xa nhất của cô là được gặp người ấy, giờ phút này người ấy đang nằm trên sofa ngoài phòng khách, nhưng cô đột nhiên cảm thấy hai người như cách xa nhau nghìn trùng, chứ không phải chỉ một cánh cửa...

Đang mơ mơ màng màng thì có người đẩy cửa bước vào, cô mắt nhắm mắt mở thấy khuôn mặt quen thuộc của Nhan Bác, lập tức vui mừng kéo lấy tay anh.

“Không ngủ được à? Mau nghỉ đi, cả ngày đã mệt rồi.”Anh nằm xuống cạnh cô, hơi thở đều đều.

Tô Cẩn lỡ lời, cuối cùng không nhịn được, dè dặt hỏi:“Mẹ anh...”

“Bị tai biến mạch máu não, lần thứ ba rồi.” Nhan Bác quay lưng về phía cô, nhẹ nhàng nói: “Lần thứ hai là bị vào năm ngoái. Lần đó, anh suýt nữa đã bỏ cuộc, may thay bà đã vượt qua được...” Giọng nói của anh xa xăm, như bồng bềnh trong đêm tối. “Mẹ anh rất kiên cường. Bác sĩ nói, đã phẫu thuật cắt bỏ một phần của một dây thần kinh trong não, nênbà không nhận ra ai cả. Nhưng anh biết, bà chắc chắn nhận ra anh…”

Tô Cẩn thấy sống mũi cay cay, cô ôm lấy anh từ phíasau: “Mẹ anh nhất định nhận ra anh.”

“Người ta đều nói, bố anh là một tham quan, ôm rất nhiều tiền của nhà nước trốn ra nước ngoài, sống ung dung,sung sướng, giờ vẫn chưa bị bắt. Bố anh đi rồi, họ hàng thânthích trước đây không còn muốn dính líu, quan hệ gì với nhà anh nữa. Lại thêm bệnh tình của mẹ anh ngày một nặng... Anhthực sự rất sợ, một ngày, mẹ sẽ bỏ anh mà đi, vậy thì anh sẽ chẳng còn gì nữa…”

Lần đầu tiên, giọng nói của Nhan Bác nghẹn ngào, trầm lắng như thế. Trái tim Tô Cẩn như bị ai đó bóp chặt gần như nghẹn thở. Cô càng ôm anh chặt hơn, thì thầm vào tai anh:“Anh sẽ không mất hết đâu, còn có em mà, em sẽ mãi mãi ở bên anh...”

Nước mắt cô chảy xuống cổ, nóng bỏng như muốn thiêu đốt cơ thể.

Nhan Bác trở mình, kéo cô nép vào ngực anh thì thầm:“Để anh ôm em một lúc.”

Cô dựa đầu vào ngực anh, nằm gọn trong vòng tay, từ từ nhắm mắt lại. “Em ở bên anh, chúng mình sẽ cùng ngủ...”

Nếu có thể, cô hy vọng mãi được ở bên anh như thếnày, cho đến khi đầu bạc răng long.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.