Thời hoàng kim của bạn, năm đói kém của
tôi. Đối với anh, cô rốt cuộc là cái gì đây?
.
Chờ đợi là đau khổ, Tô Cẩn không còn nhớ đã bao ngày
rồi cô không nhìn thấy bóng dáng Nhan Bác, không được nghe anh nói. Cho nên,
khi điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, cô tự nhiên quên mất câu đầu tiên phải nói
gì.
Giọng nói của Nhan Bác có chút trầm xuống: “Tối nay
lớp anh tổ chức tiệc chia tay, bọn họ hỏi em có muốn cùng đi không?”
Với tính cách của Tô Cẩn, dù đi đâu cô cũng rất hào
hứng. Hai năm ở bên Nhan Bác, quan hệ giữa cô và lớp anh cũng rất thân mật.
Điều này khiến nhiều người khó mà tưởng tượng được.
Cô biết, đây là cơ hội tốt để hàn gắn những rạn nứt
giữa hai người. Cô lại cùng anh vui vẻ chuyện trò, hỏi han anh rốt cuộc định
thế nào.
Nhưng liệu đây có phải là thời điểm tốt nhất? Cô không
muốn lúc này lại xuất hiện trước mặt bạn bè anh. Bởi vì cô không biết che giấu,
cô không có ý định phơi bày vấn đề giữa hai người trước bàn dân thiên hạ. Đây
chỉ là vấn đề của hai người bọn họ mà thôi.
Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tối nay em có chút
việc, không thể đi được, anh đi ăn về thì gọi điện cho em.”
Đêm đó, cô ngồi suốt bên bàn học, nắm chặt chiếc điện
thoại, đợi rồi lại đợi, ngay cả những ngôi sao ngoài kia cũng đã yên giấc, Nhan
Bác vẫn không gọi điện cho cô.
Khi đồng hồ điểm một giờ sáng, Tô Cẩn ủ rũ tắt đèn,
lên giường đi ngủ.
.
Tô Cẩn ốm, tâm bệnh không thuốc nào chữa được, chỉ có
tự mình từ từ mà chữa. Nhan Bác vẫn không gọi cho cô lấy một lần. Cô không muốn
tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cả ngày chỉ ở trong phòng ngủ, cơ hồ như đoạn
tuyệt với thế giới bên ngoài.
Cô nghĩ, anh sẽ đến tìm cô, chỉ là vấn đề thời gian mà
thôi. Cô sẽ chờ đợi.
Cứ thế vài ngày trôi qua, cuối cùng cũng có người đến
tìm cô. Người đến tìm không phải là Nhan Bác mà là một cô gái tên Ninh Đình.
Đây là một cô gái rất bình thường, nếu như không phải vì bố cô ta là trưởng
khoa Luật thì có lẽ cô ta đã dễ dàng chìm ngập trong dòng người. Tô Cẩn không
có ấn tượng gì sâu sắc với cô ấy, cho nên sau khi cô ấy tự giới thiệu, Tô Cẩn
chỉ khẽ “ờ” một tiếng.
Đối phương có vẻ không để ý đến sự thờ ơ của cô. “Có
thể em không có ấn tượng gì với chị, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng
là em phải hiểu rõ hơn chị, Nhan Bác, anh ấy rốt cuộc là người như thế nào?”
Tô Cẩn thấy nực cười. Thì ra những tin đồn trước đây
không phải hoàn toàn không có cơ sở. Cô chẳng đi ra ngoài thì người ta cũng
mang đến tận cửa. Đây chẳng phải là cô con gái rượu của ông trưởng khoa Luật,
người đã vì một lòng yêu Nhan Bác mà tình nguyện đem suất học bổng của mình nhường
cho anh sao?
Tô Cẩn cười đau khổ. Ninh Đình có thể cho anh những
gì, cô cũng có thể cho, chỉ là anh thà lựa chọn Ninh Đình, lựa chọn lòng tự tôn
và sự kiêu ngạo, chứ tuyệt đối không để cô nhúng tay vào việc của mình.
“Chị à, em sợ là chị đi lần này phí công rồi. Bởi vì
em biết Nhan Bác là người như thế nào. Chị phải hiểu là, chị đến tìm em cũng
chẳng có ích gì. Thực sự người có thể lựa chọn không phải là em, mà là Nhan
Bác.”
Ninh Đình hơi nhíu mày. “Chị biết, mình đã muộn rồi.
Chị yêu anh ấy trước em, một lòng thích anh ấy đã tròn ba năm, nhưng trước nay
không hề có can đảm nói cho ai biết. Chị đã chứng kiến cảnh em theo đuổi anh
ấy, thấy hai người yêu nhau, thấy ánh mắt anh ấy nhìn vào mắt em ngày càng nồng
ấm. Đôi lúc, chị rất ngưỡng mộ em, có được lòng dũng cảm và quyết tâm không lùi
bước.” Cô ấy nói rất chân thành. “Chị lúc nào cũng nghĩ, nếu như năm đó mình
cũng dũng cảm được như em thì liệu anh ấy có chấp nhận chị không? Tô Cẩn, niềm
tự hào của em có được là nhờ chính bản thân mình, còn niềm tự hào của chị là do
người khác mang đến. Cho nên mãi mãi chị cũng không thể dũng cảm được như em.
Càng ngày chị càng thấy mình tự ti hơn, em không thể biết được cảm giác đó đâu.
Có những ngày, những đêm, chị bị niềm khao khát vô vọng, tình yêu, lòng đố kỵ và
sự oán hận trong lòng giày vò đến mức chỉ muốn lập tức rời khỏi thế giới này.
Suy nghĩ nhỏ mọn ấy từng chút, từng chút một gặm nhấm trái tim chị, khiến chị
thấy mình càng ngày càng xấu xa, nhưng lại không sao kiểm soát nổi.”
Ninh Đình cười cay đắng. Tô Cẩn nhìn cô ấy, chăm chú
nghe cô ấy bộc bạch tình cảm của mình đối với Nhan Bác, đột nhiên cảm thấy cô
ấy còn thảm hại hơn mình. Chí ít, cô cũng đã từng được yêu và từng hối hận.
Ninh Đình tiếp tục: “Chị biết lúc này chen vào thì
thật là một việc chẳng đạo đức gì. Có thể sau này tự chị cũng cảm thấy khinh
thường hành vi của mình. Nhưng mà Tô Cẩn, chị yêu Nhan Bác, không hề kém gì em.
Chị bây giờ đã không cam tâm, lại có cơ hội thế này, sao chị không thể không
tranh đấu cơ chứ?”
Tô Cẩn lặng lẽ nghe. Thật lạ, cô không cảm thấy đau
lòng mà chỉ thấy mệt mỏi. Cô nghĩ, có lẽ Ninh Đình cũng đúng, vậy thì ai mới là
người sai?
Tô Cẩn thở dài. “Chị cho rằng Nhan Bác là người đàn
ông dễ chấp nhận sự an bài của người khác sao? Hôm nay, cứ coi như chị thuyết
phục được em, cũng chưa chắc đã thuyết phục được anh
ấy.”
Ninh Đình kiên định trả lời: “Chị biết. Nhưng chị muốn
thử xem. Đây là cơ hội cuối cùng của chị. Rời bỏ em, anh ấy sẽ có nhiều lựa
chọn hơn.”
“Chị à, chị còn ngây thơ hơn cả em đấy!”
“Thật sao? Chị ngây thơ, nhưng chị tin rằng ngây thơ
cũng chẳng có hại gì.” Ninh Đình lại nói: “Tối hôm đi ăn tiệc chia tay, là chị
đưa anh ấy về nhà. Một người con trai đã uống rượu say mèm và một người con gái
đã yêu người đó suốt ba năm, em nói xem đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Cẩn đột nhiên ngẩng lên, cô cảm thấy lạnh cả sống
lưng. Một người con gái đã lấy danh dự của mình ra mà đặt cược thì cô không thể
nào bì kịp. Ninh Đình dũng cảm hơn cô, bạo dạn hơn cô là vì cô ấy chẳng có gì
để mất.
Nhưng Tô Cẩn thì khác, cô đã từng mất, mất tất cả.
Anh không cần cô, cô cầu xin anh như thế, anh vẫn
không cần. Thế nhưng anh lại dễ dàng để một người phụ nữ khác đưa về nhà.
Anh không cần sự giúp đỡ của cô. Cô cứ nghĩ anh làm
thế là vì lòng kiêu ngạo của một người đàn ông. Nhưng khi nghe thấy mọi người
đều nói, có một người con gái đã vì yêu anh mà đấu tranh để anh được nằm trong
danh sách những người được đi du học...
Thì ra anh không cần cô, không muốn chấp nhận món quà
của cô.
Đối với anh, cô rốt cuộc là cái gì đây?