“Đã tới thì an tâm ở lại.”(1) Chẳng qua
cũng chỉ là “binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn” (2).
.
(1). Một câu thành ngữ. Nguyên ý là đã
chiêu an người ta rồi thì phải bố trí ổn thỏa cho người ta. Sau đó còn có nghĩa
là đã đến rồi thì yên tâm ở lại thôi.
(2). Một câu thành ngữ. Ý nói dùng biện
pháp hợp lý để đối phó, việc đến đâu thì giải quyết đến đó.
.
Nếu như có một ngày gặp lại anh thì sẽ thế nào đây?
Vì trước nay chưa từng nghĩ đến, cho nên trong giây
phút ở trước lối đi đó, cô mới nhận ra mình không do dự, cũng chẳng vùng vẫy,
cứ thản nhiên gọi anh: “Viện phó viện Kiểm sát Nhan.”
Câu nói đó cuối cùng cũng vẫn để lộ ra cảm xúc của cô.
Dù suốt bao năm qua, Tô Cẩn luôn tự nhắc nhở mình:
Không có gì, thua thì cũng đã thua rồi, trách ai được chứ?!
Trong cái trò chơi tình ái đó, chấp nhận dấn thân thì
cũng đồng nghĩa với việc phải biết chấp nhận thất bại. Bất kỳ ai có phong độ
cũng đều sẵn sàng đặt cược, sẵn sàng chịu thua.
Nhưng khi gương mặt quen thuộc của anh gần sát trong
tầm tay, sáu năm qua, biết bao nhiêu uất ức, bao chua xót, bao đau khổ, dằn
vặt... trong nháy mắt như dồn dập kéo đến, mạnh như vũ bão.
Vì thế cô gọi anh là “viện phó viện Kiểm sát Nhan”,
mang theo bao nỗi oan ức, không cam tâm.
Người nghe có cảm giác thế nào, cô cũng chẳng rỗi mà
đi lý giải. Cô chỉ biết mình rất vui sướng và thoải mái, bao năm qua đã không
được hả hê thế này.
Nhưng anh cười nói: “Hình như em cầm nhầm ly của người
khác rồi.”
Giọng nói rất nhẹ, ngữ khí lạnh lùng, vẫn như bao năm
trước đây, anh nói với cô: “Cái này, em lại làm sai rồi.”
Sai rồi, sai ở đâu?
Rốt cuộc là sai ở ngã rẽ nào, ngả đường họ gặp nhau,
quen nhau, thân nhau, rồi quên nhau?
.
Tiệc rượu vẫn chưa kết thúc, nhưng Tô Cẩn đã đứng dậy
cáo lui. Cô mỉm cười với đôi tân lang tân nương trai tài gái sắc, nói những lời
chân thành nhất: “Chúc mừng hai bạn, hai hôm nữa tôi phải đi rồi. Vì ở nhà vẫn
còn bao nhiêu đồ đạc chưa thu xếp xong nên tôi phải quay về trước. Chúc hai
người sống đến đầu bạc răng long, trăm năm hạnh phúc!”
Chú rể vỗ mạnh vào vai cô, cười nồng nhiệt: “Được, đi
Mỹ lấy được bảng vàng trở về, lúc đó đừng quên anh hai đấy nhé!”
Cô mỉm cười, khiêm tốn nói: “Sao có thể thế được?”
Cô dâu cũng cười, huých nhẹ một cái vào chú rể. “Chỉ
thích nói đùa thôi!” Rồi quay sang nói với Tô Cẩn: “Lát nữa còn màn tung hoa,
hay cậu đợi một chút nữa đi!”
Cô xua xua tay, cười lớn đáp: “Thôi, thôi, để cho
người khác đi!”.
.
Tô Cẩn đứng một lát ở trước cửa nhà hàng, đợi cho mặt
bớt đỏ, tinh thần cô cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Cô vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung sang hai bên,
tiếng giày cao gót kêu lộc cộc. Sau đó, cô nhìn thấy Nhan Bác, anh đang nhàn
nhã tựa vào chiếc xe hơi.
Tô Cẩn dáng vẻ thanh thản tiếp tục đi về phía trước,
coi như không nhìn thấy anh.
Nhưng rất dễ nhận thấy Nhan Bác không có ý lờ cô đi.
Khi cô đi tới chỗ anh đang đứng, anh nắm lấy cánh tay phải của cô, giọng trầm
xuống nói: “Anh tiễn em.”
Có lẽ đã trút hết những gì cần trút nên Tô Cẩn phản
ứng rất bình tĩnh. “Không cần đâu, Nhan Kiểm, nhà em ở gần đây.”
Từ “viện phó viện Kiểm sát Nhan” đến “Nhan Kiểm”, từ
những hoảng loạn lúc đầu đến sự bình tĩnh tại thời khắc này, những điều anh làm
được, có một ngày, cô cũng có thể làm được.
Cô muốn rút tay về, không ngờ, anh lại không chịu
buông: “Từ đây về đến nhà em phải qua bảy ngã tư, rẽ chín chỗ ngoặt... Đoạn
đường này, thực sự gần sao?”
Cô bây giờ rốt cuộc không còn là Tô Cẩn của thời đôi
mươi nữa. Cô từ từ ngẩng mặt lên: “Đúng thế, đi tàu điện ngầm bốn mươi phút là
đến.”
Nhan Bác không để ý đến cô, nhất định kéo cô lên xe.
Tô Cẩn nghĩ đi nghĩ lại, thôi được rồi, “đã tới rồi
thì an tâm ở lại”. Chẳng qua chỉ là “binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất
chặn”.
.
Tô Cẩn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng mỉm cười. Cô
hỏi anh: “Nhan Bác, chúng mình như thế này có thú vị không?”
Rõ ràng là nhìn thấy, nhưng lại giả vờ như không; rõ
ràng là đã gặp, nhưng lại vờ không quen biết. Anh đưa một nhát dao, tôi chặn
bằng thanh kiếm... Như thế có thú vị không?
Thông thường, những người yêu nhau rồi chia tay khi
gặp lại thì sẽ thế nào?
Phải chăng nên hỏi một câu: Những năm qua anh sống có
tốt không?
.
Những năm qua anh sống có tốt không?
Tôi không muốn biết, bởi vì tôi sống không tốt chút
nào.
Nếu anh nói tốt, tôi sẽ buồn lắm. Nếu anh nói không
tốt, tôi sẽ càng buồn hơn.
Hay là không cần hỏi, cũng chẳng cần trả lời?
Anh sống có tốt hay không, tôi sống có tốt hay không,
cũng đều không liên quan đến nhau.
Nhan Bác nhìn thẳng con đường phía trước, rất lâu sau
mới thấp giọng hỏi: “Đi Mỹ à?”
Có chút rượu trong người, Tô Cẩn lim dim mắt, dựa vào
sau thành ghế, thuận miệng “ừm” một tiếng.
“Đi bao lâu?”
Cô hơi chau mày: “Không biết.”
Đúng là không biết thật. Cô đã quyết định vô cùng gấp
gáp, có lẽ chỉ là một phút bốc đồng. Đợi đến khi hoàn toàn bình tĩnh trở lại,
mọi việc dường như đã an bài.
Không nói gì nữa, cô có vẻ đã ngủ thật rồi. Nhưng đến
khi xe dừng, cô nhanh chóng mở bừng mắt, ánh mắt sáng lên.
Tô Cẩn lịch sự nói: “Cám ơn anh đã đưa em về.”
“Vậy... Bao giờ em đi?”
Tô Cẩn khẽ trả lời: “Tháng sau.”
Phía sau truyền đến một tiếng thở dài đầy hàm ý.
Tô Cẩn bước xuống xe rồi quay người gọi anh: “Nhan
Bác…”
Anh cao giọng nói: “Ơi?”
Cô rốt cuộc chỉ mỉm cười, sau đó lắc lắc đầu, nói:
“Không có gì.”
Chỉ là muốn gọi anh thôi.
Chỉ là muốn nói với anh câu “tạm biệt”.
Nhưng tự nhiên lại không muốn nói nữa bởi vì không
muốn gặp lại. Người mà cô thực sự muốn nói lời tạm biệt là Nhan Bác của sáu năm
về trước chứ không phải người đang đứng trước mặt.
Cô mỉm cười quay người, tao nhã bước về phía trước…
Hình ảnh phía trước mặt và hình ảnh của sáu năm về trước dần dần hợp lại thành
một.
Những ký ức trong anh bỗng ùa về. Đêm đó, cô cũng
không ngần ngại quay người bỏ đi như thế này, sau đó biến mất khỏi thế giới của
anh.
Những năm qua, cô cứ thế quay lưng lại với anh, tiến
lên phía trước, chưa từng quay đầu nhìn lại.
Cho đến khi gặp lại cô, anh mới phát hiện thì ra cô đã
đi xa như vậy rồi, xa đến mức anh không biết làm thế nào để đuổi kịp.
Hai tiếng “Tô Cẩn...” thốt ra từ miệng Nhan Bác một
cách hoàn toàn vô thức. Tô Cẩn đã bước vào lối rẽ của tòa nhà, nghe thấy tiếng
gọi, liền quay người nghi hoặc nhìn anh.
Nhan Bác dừng lại, nhìn về phía cô, cười hỏi: “Có thể
mời anh lên nhà ngồi chơi không?”
Tô Cẩn vô thức chau mày, nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự
nói: “Hôm nay muộn rồi, để hôm khác đi!”
Nếu như vẫn còn có cơ hội...
Nhan Bác cũng không ép cô, khẽ gật đầu, rồi vẫy tay ra
hiệu cô đi vào đi.
Thật ra, anh rất muốn hỏi cô một câu: “Những năm qua
em sống có tốt không?”
Bởi vì em sống có tốt hay không đối với anh rất quan
trọng.