Một khi cô đã nhận định rõ được sự việc
thì dù thế nào cũng không quay đầu lại, trừ phi cô cảm thấy không còn cách nào
khác.
.
Từ rất lâu rồi, Tô Cẩn cứ nghĩ mình đã quen với việc
một mình trong dòng người ngược xuôi, quen đối mặt với đám đông xa lạ. Nhưng
đêm nay, cảm giác cô đơn, không ai giúp đỡ lại một lần nữa xâm chiếm cõi lòng
cô, không kịp che giấu, cũng không chỗ nào để giấu cho được.
Con đường này dài hun hút, cô nghĩ một mình cô sẽ
không cách nào đi hết được.
Cô luôn cho mình đã có đủ kiên cường, đủ sức lực,
nhưng hóa ra không phải vậy. Khi gặp phải vấn đề, khi cảm thấy không xoay xở
được, cô vẫn như trước, muốn trốn chạy, không biết phải đối mặt thế nào.
Cô nghĩ mình tính được những bước đi của mình, có thể
bắt đầu một tương lai mới.
Nhưng cô bỗng nhận thấy mình quay tới quay lui, cuối
cùng vẫn không thoát khỏi vị trí ban đầu.
Hễ gặp anh, cô lại thấy mệt mỏi, cảm giác trống rỗng.
Cô nói với anh rằng cô muốn từ bỏ, đã tha thứ, vì nếu
không nói vậy, cô cũng không biết phải làm gì.
Chuyện của bố, cô biết nhất định có uẩn khúc, nhưng
tại sao lại là anh điều tra?
Đúng, cô hơn ai hết tin tưởng vào năng lực của anh,
hiểu rõ tính tình của anh. Nhưng cô không muốn một lần nữa dính líu đến anh,
càng không muốn nhận sự giúp đỡ của anh. Vì như vậy sẽ khiến cô một lần nữa rơi
vào thế giới đầy phân vân, do dự.
Tuy nhiên, cô không có lựa chọn.
.
Về đến nhà cũng đã khuya rồi, bố mẹ cô vẫn chưa đi
ngủ.
Mẹ đợi cô ở phòng khách. “Đi đâu đấy, sao muộn thế này
rồi mới về?”
“Con đi gặp bạn học cũ, lâu quá không gặp nên nói
chuyện hơi lâu một chút.”
“Cái con bé này, lúc nào cũng khiến cho người khác lo
lắng.” Giọng bà Tô có chút quở trách, nhưng không hề có ý trách móc hay mắng
nhiếc gì: “Sau này đi ra ngoài phải để ý, ít nhất cũng phải báo về nhà một
tiếng.”
Tô Cẩn lặng lẽ gật đầu, bố cô cũng từ trong phòng đi
ra. “Về là được rồi. Đã lo lắng suốt mấy hôm, đi ngủ sớm đi! Ngày mai xem lại
đồ đạc một lần nữa, đừng để quên thứ gì.”
“Bố, con tạm thời không định đi Mỹ nữa.” Tô Cẩn cố
gắng bình tĩnh nói.
Nhưng câu nói này là một cú sốc quá lớn khiến mẹ cô
nhất thời không kịp phản ứng, hết nhìn cô lại nhìn sang bố cô.
“Nói linh tinh! Đang yên đang lành sao lại nói không
đi là không đi ngay thế?”
“… Con không muốn đi nữa.”
“Việc này con nói đi là đi, nói không đi là không đi
được sao?” Ông Tô tức giận nói: “Con nhất định phải đi, trừ phi con đưa ra được
một lý do thích đáng.”
Tô Cẩn cúi đầu, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói:
“Bố, bố đã từng nói, có thể nuôi con thêm mấy năm nữa… Bố từng nói, nếu con
không muốn đi thì có thể không đi mà…”
“Đó là trước đây, bây giờ…”
“Bây giờ thì sao ạ? Có gì không giống như trước nữa?”
Tô Cẩn ngẩng đầu, tiến lên trước mấy bước. “Bố, bố vẫn không muốn nói cho con
biết sao?”
Bố mẹ cô choáng váng, không biết phải giải thích thế
nào.
Tô Cẩn tiếp tục: “Bố, con biết cả rồi, bố không cần
phải giấu con nữa. Bố muốn con đi lúc này, lẽ nào không phải vì bố đang xảy ra
chuyện?”
Bố cô chau mày trầm mặc, mẹ cô lập tức đứng lên giảng
hòa: “Con gái, bố con không nói với con là vì…”
“Con biết rồi, muốn con không phải nặng gánh khi đi
Mỹ, muốn con có một khởi đầu mới, muốn con có một tương lai tươi sáng… Nhưng bố
đã từng bao giờ hỏi con, lựa chọn của con là gì chưa?” Cô xúc động nói, nước
mắt chực trào ra, nhưng vẫn cố gắng kìm chế: “Không sai, con thật sự rất muốn
đi. Nhưng đối với con, tất cả những cái đó đều không quan trọng. Quan trọng
nhất là bố mẹ, là mọi người trong gia đình mình đều bình yên!”
Bố cô thở dài, đổi giọng nói: “Bố chỉ hy vọng con muốn
ở lại là do thực lòng con muốn, ở lại sẽ giúp con vui hơn, chứ không phải vì
bố. Con yên tâm, sóng to gió lớn gì bố cũng đã trải qua, sẽ không vì việc nhỏ
nhặt này mà bị làm khó dễ đâu. Cơ hội đi nước ngoài rất khó mới có được, con
không nên vì bố mà từ bỏ.”
Tô Cẩn lắc lắc đầu. “Bố, con gái trong lòng bố chỉ như
thế thôi sao? Nhận sự bao bọc, tình yêu thương của bố, đến khi bố có chuyện thì
bỏ đi?” Cô không kìm chế được nữa, nước mắt cứ thế tuôn rơi. “Bố, con không
phải là con gái của bố à? Chúng ta không phải là người một nhà sao?”
Ông vỗ nhẹ vào vai cô, giọng dỗ dành: “Sao con cứ
bướng bỉnh mãi thế, con ở lại thì cũng có giải quyết được gì không?”
“Có lẽ là không giải quyết được gì, nhưng như vậy con
sẽ thấy yên tâm hơn.” Cô vừa lắc đầu vừa nghẹn ngào nói không nên lời. “Con
không đi… Bố… Bố đừng đuổi con đi…”
Một khi cô đã nhận định rõ được sự việc thì dù thế nào
cũng không quay đầu lại, trừ phi cô cảm thấy không còn cách nào khác.
Mẹ cô đau lòng đứng bên dỗ dành: “Không có ai đuổi con
cả. Nha đầu ngốc, khóc cái gì chứ?”
“Bố, con và mẹ luôn ở bên bố, chúng ta sẽ cùng nhau
vượt qua cửa ải này được không?”
Ông Tô bất lực nhìn hai mẹ con, cuối cùng cũng mỉm
cười nói: “Được, đợi việc này giải quyết xong, bố mẹ sẽ cùng con sang Mỹ.”