Cho dù vết thương đã lành, cơn đau đã
quên, thì sao chứ?
.
Nhiều năm trôi qua, không biết bao nhiêu lần chần chừ
và mất phương hướng, đau buồn và thất vọng, cuối cùng cô cũng giữ được một chút
can đảm, vừa đủ để cô lấy lại sự bạo dạn trước đây, đối diện với tất cả.
Tô Cẩn từng bước, từng bước tiến đến.
“Nhan Bác, chúng ta tìm một chỗ nào yên tĩnh nói
chuyện đi.”
Hai người đi vào một quán trà sữa. Giờ này, trong quán
chỉ có lác đác vài người. Tô Cẩn tìm được một chỗ rồi ngồi xuống, từ phía cô
nhìn ra, có thể thấy ngay Nhan Bác đang đứng đợi lấy đồ uống ở quầy phục vụ.
Thái độ điềm tĩnh, cử chỉ ung dung.
Giống như ngày đầu cô gặp anh.
Đó đã là chuyện của nhiều năm trước, nhưng cô vẫn nhớ
như in, dáng dấp của anh, nụ cười của anh.
Sáu năm qua, cô đã quen với việc tự lừa dối bản thân.
Những tưởng nói quên là sẽ quên, không nhớ thì sẽ không nhớ nữa. Nhưng giờ đây,
một nơi nào đó trong trái tim lại như hồi sinh, cô không thể tiếp tục lừa dối
bản thân được nữa.
Khi Nhan Bác quay lại, cô đang ngây người ra như thế.
Không biết tại sao, anh lại không muốn làm phiền cô.
Có lẽ là do không đành lòng.
Anh đặt cốc trà sữa lên bàn rồi ngồi xuống cạnh cô,
lặng lẽ ở bên cô, giống như năm đó cô cũng lặng lẽ ở bên anh.
Anh không biết phải làm gì, chỉ có thể kiên nhẫn chờ
đợi.
Thời gian trôi qua, những người xung quanh đến rồi lại
đi, vạn vật xoay tròn, chỉ có anh vẫn luôn bên cô, chưa bao giờ rời xa.
Cuối cùng Tô Cẩn cũng ngẩng lên, mỉm cười với Nhan
Bác, ánh mắt ân cần mà tha thiết. “Cám ơn anh!”
Từ lúc gặp lại nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên cô
thật lòng mỉm cười với anh, không còn khúc mắc, cũng chẳng còn xa lánh. Là nét
hồn nhiên, trong sáng rất thân quen với anh, đã từng rất thân quen…
Nhưng nụ cười ngày ấy và bây giờ dường như cách nhau
cả một thế kỷ. Cho nên, khi một lần nữa được nhìn thấy, anh chỉ dám nghĩ rằng
đó không là sự thực.
Anh không dám nói gì, chỉ sợ hễ thốt ra lại để lộ tâm
trạng đang như muốn nổ tung của mình, lặng lẽ đặt bàn tay hơi run run ra đằng
sau.
Tô Cẩn vẫn cười: “Nhan Bác, thật sự cám ơn anh. Em
biết, lần này anh đã vì em, vì bố em mà làm rất nhiều việc. Em không biết, anh
cũng có thể vì em mà vứt bỏ một vài thứ.”
Trước đây em cứ nghĩ, năm đó chúng ta chia tay là vì
tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn, cho nên em luôn oán hận anh, trách anh
không cho em nhiều kỷ niệm đẹp hơn nữa khi chúng ta còn ở bên nhau, không níu
kéo em khi em rời xa anh, không xuất hiện trước mặt em trong suốt những năm em
chờ đợi…
Anh biết đấy, em luôn là người không hiểu chuyện, nên
khi gặp nhau, em mới đối xử với anh như vậy. Bởi vì em vẫn chưa buông tay, nên
cũng không muốn anh buông tay. Em biết rõ làm như vậy sẽ khiến anh khó chịu,
nhưng em vẫn cứ làm…
“Nhan Bác, em xin lỗi…” Cô nói rất nhẹ, nhưng anh
biết, cô thốt ra những lời này thật chẳng dễ dàng gì.
Nhan Bác nghẹn ngào, không dễ mở lời: “Người phải nói
lời xin lỗi là anh…”
Tô Cẩn lắc đầu, ngắt lời anh: “Không phải thế. Bây giờ
em mới hiểu, chia cách chúng ta không phải là thời gian, không phải là cái gì
khác, mà chính là chúng ta. Thời gian đầu em không tìm hiểu rõ ràng đã vội nghi
ngờ anh, còn anh đã không kiên trì khi em chùn bước, cho nên chúng ta chẳng thể
trách ai được. Ngày ấy chúng ta không thích hợp để ở bên nhau, chia tay cũng
chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
“Vậy bây giờ em thấy chúng ta thích hợp ở bên nhau rồi
phải không?” Nhan Bác thấy căng thẳng. Giây phút này, khi đáp án chưa được thốt
ra, hơi thở của anh như ngưng lại.
Anh đang chờ đợi một lời phán quyết, còn cô đang chờ
đợi kết quả.
Ấn đường của Tô Cẩn từ từ nhíu lại, điều đó cho thấy
cô đang nghiêm túc suy nghĩ. “Em không biết. Em có thể cảm nhận được tấm lòng
của anh, cũng biết anh đối xử tốt với em. Em thậm chí không thể phủ nhận mình
vẫn còn tình cảm với anh, ngay như một khắc trước đây, em vẫn còn thấy rung
động trước anh. Nhưng anh biết không? Mỗi khi gặp anh, tâm trạng của em lại trở
nên phức tạp, mâu thuẫn. Nó khiến em không sao phân biệt được rõ ràng, khiến tư
tưởng của em hỗn loạn. Em không thích cảm giác ấy. Nhan Bác, trước đây chúng ta
không thích hợp, bây giờ cũng chưa chắc đã phù hợp. Dẫu sao cũng đã sáu năm
rồi… Cho nên…”
Cô biết mình nhất định phải vượt qua được cửa ải này.
Dù thế nào, cô cũng phải đối mặt với nó, không thể trốn chạy thêm lần nữa.
Không biết vì lẽ gì, cô cảm thấy anh sẽ hiểu cô.
Nhan Bác chăm chú lắng nghe, rồi nghiêm túc trả lời:
“Em từng nói sáu năm qua, chúng ta đều đã thay đổi. Em không chắc chắn có thể
yêu được con người của anh bây giờ. Anh cũng chưa dám khẳng định sẽ yêu con
người của em bây giờ. Nhưng chính vì không chắc chắn nên chúng ta mới cần phải
thử, đúng không? Em không thử thì sao có thể biết được bây giờ chúng ta không
thích hợp? Khi thử rồi, trường hợp xấu nhất cũng chỉ là em không còn yêu anh
nữa. Như vậy, sau này em có thể yên lòng mà đi bất cứ nơi nào em muốn, tìm cho
mình một hạnh phúc mới. Đó chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Nếu bây giờ rõ ràng em
vẫn còn yêu anh, mà ngay cả thử em cũng không dám thì liệu sau này em có cam
tâm không? Tô Cẩn, anh không cam tâm. Cho dù là em của ngày trước hay bây giờ
thì anh vẫn yêu em. Vì thế, dù em không yêu anh, anh cũng muốn em hãy thử yêu
anh thêm lần nữa!”
Nhan Bác của lúc này càng có vẻ độc đoán và kiêu ngạo.
Một Nhan Bác như thế cô còn muốn yêu không?
Cô trước nay đều không tranh cãi lại được với anh, anh
nói câu nào cũng trúng tâm can cô.
Cô không cam tâm, như sáu năm trước không cam tâm dễ
dàng rời xa. Bao năm qua, cô không khi nào dám tự hỏi mình có hối hận hay
không, bởi cô sợ câu trả lời sẽ khiến cô đau nhói.
“Cả đời này, anh chỉ muốn được thấy em ở bên anh, dù
chỉ là nhìn thấy em. Cho nên, xin em đừng rời xa anh quá…”
Xin em đừng rời xa anh quá!
.
Đêm đó, Tô Cẩn vừa băn khoăn trăn trở, vừa có cảm giác
kỳ lạ không giống như trước đây.
Nghĩ lại những lời Nhan Bác nói, khóe môi cô bất giác
hơi nhếch lên.
Nếu đúng là vết thương vừa lành đã quên cảm giác đau.
Nhưng chỉ vì sợ đau, mà không cho hạnh phúc của mình một cơ hội, một con đường
thì liệu có đáng không?
Nhan Bác, em muốn biết, nếu như em liều mình để yêu
anh thêm lần nữa, liệu chúng ta có được kết cục khác không?