Năm tháng trôi đi, năm tháng hạnh phúc
nhất của cuộc đời.
.
Khi Tô Cẩn nói cho Nhan Bác nghe ý nghĩa của đôi nhẫn
cưới, anh nói: “Thực ra nhẫn cưới vẫn còn ý nghĩa khác nữa.”
“Là gì thế?”
Anh mỉm cười: “Trong đúng thời điểm gặp được đúng đối
tượng, đó mới là hạnh phúc, giống như chúng ta bây giờ vậy.”
.
Đám cưới của Tô Cẩn và Nhan Bác được ấn định hai tháng
sau đó. Vì thời gian gấp rút nên toàn bộ kế hoạch đám cưới đều do công ty dịch
vụ cưới hỏi của bạn Khương Hiểu Thần đảm nhiệm. Nghe nói người tên Ngô Tiểu
Đồng này là một con rùa biển, mặc dù trẻ tuổi, nhưng đã mở rất nhiều chi nhánh
ở một số tỉnh thành trong cả nước.
Nhờ có Khương Hiểu Thần giới thiệu, bọn họ không những
mời được người nổi tiếng trong lĩnh vực phục vụ cưới hỏi mà giá cả lại còn phải
chăng.
Nhưng cái cô Ngô Tiểu Đồng này đúng là có thể làm cho
người ta khổ sở, ý tưởng nhiều đến mức khiến bọn họ suýt chút nữa không biết
đường nào mà xoay sở.
.
Trước khi kết hôn, Nhan Bác chính thức lấy danh nghĩa
là chồng sắp cưới của Tô Cẩn đến thăm Tô gia, bị các bà các cô hỏi han tới bến.
Trước khi đi, Tô Cẩn cứ ngập ngà ngập ngừng, Nhan Bác
nhận thấy cô có điều gì muốn nói nhưng hỏi thế nào cũng không chịu nói ra.
Cho đến khi gặp cậu của Tô Cẩn, anh mới lập tức hiểu
ra mọi chuyện. Suốt bao năm, khi còn là thầy giáo của anh, ông ấy đã luôn đề bạt,
giúp đỡ anh.
Khi bắt đầu vào bữa, thầy giáo vỗ vỗ vào vai anh,
nghiêm túc nói: “Ngay từ đầu, thầy chú ý đến em là vì cái tên của em. Thầy nghĩ
không biết đây có phải là cái tay Nhan Bác mà Tô Cẩn luôn miệng nhắc đến không,
ha ha. Nhưng thầy cân nhắc, đề bạt em không phải vì em là Nhan Bác. Thầy hiểu
rõ năng lực của em, nhưng lần này em có thể giải quyết được vụ án của tay họ
Trương, thật sự thầy rất ngạc nhiên. Xem ra, thầy đã đánh giá thấp em rồi, tiếc
là cuối cùng em lại xin từ chức.”
Nhan Bác mỉm cười: “Cảm ơn cậu đã nhiều năm dạy dỗ và
nâng đỡ cháu.”
“Tên tiểu tử này, thay đổi cách xưng hô nhanh thật
đấy.” Cậu Tô Cẩn cười cởi mở.
Vì biểu hiện của Nhan Bác rất hoàn hảo nên anh được
đánh giá rất cao. Ngay cả ông Tô thời gian qua vẫn luôn chỉ trích gắt gao giờ
cũng phải cho anh chín điểm.
Hôm đó, Tô Cẩn có uống chút rượu. Trên đường về nhà,
cô nheo mắt nhìn Nhan Bác suốt đoạn đường không nói câu gì. “Giận à?”
Nhan Bác giữ tay lái, nhẹ nhàng nói: “Đâu có.”
Cô dẩu môi, dựa vào anh. “Anh đúng là đang giận. Em
biết cậu em luôn giúp đỡ anh, nhưng đó là việc của cậu ấy. Cậu đấy luôn làm như
vậy đối với những người trẻ tuổi có năng lực. Em trước nay không hề nói với cậu
ấy điều gì! Nhan Bác, anh đừng có hẹp hòi như thế, chúng ta sắp kết hôn rồi đấy.”
Cô vừa nói vừa đổ gập người xuống, làm ảnh hưởng đến
việc anh lái xe.
Nhan Bác quát ầm lên: “Ngồi cẩn thận vào! Không thấy
anh đang lái xe à?”
Bị anh quát, cô quả nhiên không làm ồn nữa, không khí
trong xe cũng im ắng hẳn.
Nhan Bác biết cô đang hiểu lầm, nghĩ là mình đang
giận. Anh dừng xe, kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu.
“Không phải anh giận em, mà nên cám ơn em mới phải.
Cám ơn vì tất cả những gì em đã làm vì anh. Anh biết, tất cả đều là vì em yêu
anh. Vợ yêu à, anh cũng yêu em.”
Cuối cùng anh cũng gọi cô là vợ. Thậm chí trong hai
năm bọn họ thân mật nhất, anh cũng chưa từng gọi cô một tiếng “vợ yêu”.
Hai người đều đã thay đổi. Trước đây, anh sẽ không bao
giờ chấp nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào của cô. Nhưng bây giờ, anh không chỉ nói
lời cám ơn mà còn nói yêu cô.
Thời gian quả là huyền diệu, hai người đã trải qua
biết bao thử thách, dù là đối với bản thân hay công việc thì cũng đều khiến họ
trưởng thành hơn.
.
Trước khi kết hôn một tuần, Tô Cẩn và Nhan Bác xin
nghỉ phép, về quê đón bà nội của Nhan Bác.
Bà cụ đã hơn tám mươi tuổi, nhưng vẫn còn khỏe mạnh,
trí nhớ cũng rất tốt, đã lâu thế rồi mà vẫn còn nhận ra Tô Cẩn.
Khi nhìn thấy Tô Cẩn, bà cụ liền kéo tay cô, cười tươi
đến mức những nếp nhăn nơi khóe mắt xô cả lại. “Cháu xem, bà bảo Tiểu Nhan sớm
cưới cháu về nhà, vậy mà đến giờ nó mới chịu làm, thế có đáng bị phạt không
chứ?”
Tô Cẩn cười, nắm chặt tay bà. “Anh ấy đúng là đáng bị
phạt. Bà nội, bà nói phạt thế nào thì sẽ phạt như thế!”
Nhan Bác vẫn đứng bên cạnh mỉm cười. “Được, hai bà
cháu muốn phạt thế nào thì phạt.”
Hoàng hôn buông xuống, gió thổi nhẹ, mang đến sự ấm áp
hiếm hoi trong những ngày đông giá rét. Tất cả đều trở nên tốt đẹp và tràn ngập
niềm hạnh phúc.
Theo kế hoạch của Ngô Tiểu Đồng, hôn lễ diễn ra giản
dị nhưng cũng không qua quýt, cuốn hút mà cũng không giả tạo.
Chủ đề của buổi hôn lễ là “Năm tháng yêu thương”, kể
lại cả quá trình từ khi hai người quen biết nhau, rồi yêu nhau, chia tay rồi
lại quay lại với nhau. Tình yêu của họ đã cảm hóa tất cả mọi người tham dự buổi
lễ.
Ngô Tiểu Đồng nói với tất cả khách mời tham dự: “Không
phải cuộc tình nào cũng có thể đơm hoa kết trái, nhưng để tình yêu đơm hoa kết
trái nhất định phải coi tình yêu là điều kiện tiên quyết. Tôi tin Tô Cẩn và
Nhan Bác cũng thế. Hai người đã trải qua những năm tháng đẹp nhất, thuần khiết
nhất, nhưng cũng gian nan nhất. Tuy nhiên, tất cả những điều đó đều không quan
trọng. Năm tháng trôi qua là những năm tháng của tình yêu, nhất định sẽ là
những năm tháng yêu thương hạnh phúc nhất, viên mãn nhất của hai người…”
.
Nhan Bác ghé sát tai Tô Cẩn nói: “Cái cô Ngô Tiểu Đồng
này nói nhiều quá!”
Tô Cẩn ngẩng đầu nhìn anh, cười rạng rỡ. “Giờ thì em
đã rõ, người mà Khương Hiểu Thần từng chờ đợi thế nào rồi, em nghĩ là Lâm Tiêu
cũng biết. Em chỉ thấy tò mò, không biết câu chuyện của bọn họ rốt cuộc như thế
nào.”
Nhan Bác ghé càng sát hơn, môi chạm vào tai cô. “Lại
một câu chuyện thăng trầm mà đẹp đẽ nữa đây, nhưng đó là chuyện của người khác.
Từ nay về sau, em chỉ cần nghĩ đến chuyện tương lai của hai đứa mình thôi. Vợ
yêu, em có hối hận vì năm đó chúng ta chia tay không?”
Cô cười mãn nguyện, nói: “Thế anh thì sao? Em chỉ cần
chúng ta sau này mãi mãi được bên nhau, bù đắp cho những năm tháng mình đã
mất.”
.
Những năm tháng hoàng kim khắc ghi trong cuộc đời bọn
họ. Những đóa hoa nở rực rỡ đó, những tháng năm xanh tươi nói cười nhàn nhã đó,
tất nhiên sẽ làm nên những hồi ức tốt đẹp nhất, theo họ suốt cuộc đời. Để rồi
một ngày nào đó trong tương lai không xa, lại được hai người nhắc tới, nhớ lại từng
chút, từng chút một.
Còn những năm tháng đã vì tình yêu mà đánh mất đó,
những lầm lỡ, đau khổ, dằn vặt… cũng nhất định sẽ được gột sạch, chỉ còn lưu
lại những ngọt ngào, bởi vì họ được nhiều hơn là mất.
.
Quá khứ đã qua đi, không bao giờ trở lại.
Cũng may, họ vẫn còn tình yêu để bù đắp, vẫn còn tình
yêu gắn kết hai người. Nhờ vào sức mạnh kiên cường và vĩ đại của bản thân, sau
một thời gian dài bị đánh mất, sau những rối ren giữa yêu và hận, nó vẫn giữ
lại được sự chân thành và cảm động của buổi ban đầu, để những tháng năm của hai
người mãi mãi bền lâu.
Cho nên, ngày mai nhất định sẽ đến. Và sau này, nhất
định họ sẽ ở bên nhau.