Vào lớp, Lưu Ly nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình. Nhưng vừa mới đặt cặp xuống ghế nó đã khẽ nhíu mày lại, bụng nó bắt đầu đau thắt, cảm giác có một chất lỏng trào ngược lên cổ họng. Nhanh như cắt nó chạy ra khỏi lớp, do chạy quá vội nên bất cẩn đụng phải cậu lớp trưởng Trung. Trung nhìn theo khó hiểu, nhưng rồi sau đó cũng vào lớp chứ không phàn nàn thắc mắc gì.
Trong phòng vệ sinh, nó nôn tất cả những gì có trong bụng ra. Vốc nước mát lạnh vào khuôn mặt, Lưu Ly cảm thấy dễ chịu hơn nhưng cơ thể nó dường như không còn sức lực nữa. Nhìn vào gương, nó tự nghĩ nếu ai thấy nó chắc hẳn sẽ ngất xỉu mất. Phải, bộ dạng rất thảm, mặt trắng bệch, môi tím ngắt, ánh mắt trở nên vô hồn. Trên làn da láng bóng xanh xao còn vương một ít nước.
- Cậu... vừa mới nôn xong à? - Giọng nói phát ra từ phía cửa nhà vệ sinh.
Lưu Ly nhìn lại. Kia không phải là lớp phó sao?
Thấy Lưu Lu nhìn mình, Chi bước vào.
- Cậu không nhận ra mình à? Mình là Chi, lớp phó học tập. - Chi đi lại gần nó giới thiệu một lần nữa.
Là Chi, nhưng rất khác hôm qua. Chi hôm nay rất giản dị, đáng yêu. Không còn nơ khủng trên đầu nữa.
- Trông hôm qua tớ khác quá hả? - Chi thấy Lưu Ly im lặng nên hỏi lại. Có lẽ cô nàng nghĩ hình tượng hôm qua quá ấn tượng với Lưu Ly.
“Hôm qua tớ khác ...”
Lưu Ly khẽ cười trong lòng, đã gặp nhau bao giờ đâu mà hôm qua, hôm kia để nó nhận xét chứ. Nhưng nếu để nó nhận xét thì...
- Hôm nay cậu khác! - Lưu Ly lên tiếng.
Chi im bặt. Cô nàng biết mình đã hỏi câu không nên hỏi, Lưu Ly là học sinh mới mà.
- Hmm... cậu bệnh sao? - Chi hắng giọng hỏi.
- Không, mình chỉ hơi khó chịu một chút thôi. - Lưu Ly lắc đầu trả lời lại
Nó cảm nhận được sự chân thành của Chi, không biết là thật hay giả nhưng nó tin vào trực giác của mình. Và nó thấy một cái gì đó đặc biệt ở Chi, chỉ là con người trước giờ đối với chuyện tình cảm con người tương đối mơ hồ như nó bây giờ chưa hiểu ra được.
- Tớ để ý cậu hình như rất ít nói, nhưng mà nãy giờ cậu nói nhiều với tớ rồi đó! Giờ cậu đi xuống phòng y tế đi. Mặt cậu xanh quá. - Chi nhìn nó chăm chú chậm rãi nói. Sau đó chưa để nó phản ứng phản ứng gì, đã bị Chi đã lôi đi.
Phòng y tế.
- Em về lớp đi, lát cô sẽ báo với nhà trường. Cứ để bạn ấy ở đây! - Cô y tế mỉm cười với Chi.
- Vâng! Chào cô. - Chi cúi chào giáo viên. Rồi quay sang Lưu Ly:
- Cậu cứ nghỉ đi.
Sau đó Chi chạy đi, để Lưu Ly nhìn theo, lóng ngóng.
- Đáng ra phải nhập viện đấy, em cần thanh thản chút, suy nghĩ nhiều quá. Thể trạng của em rất, rất tệ. - Cô y tế sửa lại ống truyền nước biển nói với Lưu Ly.
- Vâng ạ.
- À... cô bé lúc nãy ấy, thật hiếm khi thấy thân với người khác. - Cô y tế bổ sung. - Em khi về nhà cần đến bệnh viện. Giờ em nghỉ ngơi nhé!
- Chào cô! - Lưu Ly nhẹ giọng.
Sau khi cô rời khỏi, Lưu Ly thở dài, nó nhìn ra cửa sổ, gió thổi vào làm tấm rèm trắng bay, tóc nó cũng bay nữa. Nó vẫn mãi nhìn về khoảng không đó. Ánh mắt khao khát một ước vọng nhỏ.
- Gió... cậu có từng buồn không? - Nó nhỏ nhẹ lên tiếng hỏi.
Mãi như thế nó không hề biết Triết Huân đứng ở ngoài từ lâu, và cả nó và Triết Huân đều không biết cậu lớp trưởng Trung cũng theo dõi nó. Dĩ nhiên, Trung không thấy Triết Huân.
Triết Huân nhìn nó bằng ánh mắt phức tạp, làm sao có thể biết cô gái nhỏ này nghĩ gì nhỉ? Stop. Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Muốn biết nó nghĩ gì để làm gì cơ chứ? Cậu rõ ràng không muốn quan tâm đến nó, như vậy sẽ rất phiền. Triết Huân quay lưng đi, để nó nằm đó với gió. Và một ánh mắt khó hiểu đang dõi theo nó ngoài phòng y tế.
- Trung, có phải cậu mới lên phòng y tế không? - Chi hỏi khi thấy cậu lớp trưởng trở về.
- Mình chỉ đi ngang qua. Có thấy Lưu Ly ở trong, cậu ấy sao vậy? - Trung gật gù trả lời, sẵn tiện hỏi thăm.
- Mình cũng không biết, lúc nãy chỉ thấy cậu ấy nôn trong phòng vệ sinh, mặt xanh lè. Trông có vẻ rất không ổn. - Chi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đăm chiêu trả lời.
Thật ra Chi không như cô y tế nói với Lưu Ly, cô nàng thật ra rất thân với Trung.
- Vậy hả? Có vẻ nghiêm trọng nhỉ?. Cậu cũng đề phòng mặt xanh đi. - Nói rồi Trung đưa cho Chi một hộp sữa, sau đó bỏ đi.
Chi nhìn Trung bước đi quay lưng về phía mình thì cười tủm tỉm khi mặt đã đỏ ửng lên.
Tan học.
- Ơ... Lưu Ly đâu ạ?
Chi sau khi chuông reo đã tức tốc chạy lên phòng y tế, mở cửa phòng chỉ thấy giường trống không, Lưu Ly không có ở đây.
- Em ấy về trước rồi. Có nhờ cô chuyển lời cảm ơn em! - Cô y tế nói.
- À vâng! Chào cô ạ. - Nói xong Chi cười tươi rồi chạy đi.
Lưu Ly về trước lúc chuyển tiết 3. Nó cảm thấy nằm yên trong phòng y tế vừa tốn thời gian vừa không thoải mái nên đã xin phép cô y tế cấp giấy ra khỏi cổng với lý do bệnh. Khi đi ngang qua hành lang thư viện, Lưu Ly lại tình cờ thấy Triết Huân. Nhưng không phải là một mình, mà có thêm một cô gái khác. Tò mò, Lưu Ly nhìn kĩ hơn, cô gái đó rất đẹp, ngũ quan đều cân đối, đầu đang tựa vào vai Triết Huân, khuôn mặt rất hạnh phúc. Là bạn gái à? Chắc là bạn gái rồi. Nhìn đủ, Lưu Ly bước đi. Nó cũng không rảnh để ý đến người khác. Đây là thói quen của Lưu Ly.
Mệt mỏi.
Nó tự chế giễu bản thân sao có thể ốm yếu như thế này. Chỉ suy nghĩ một vài chuyện cơ thể lại trở nên khó chịu.
“Đừng làm phiền đến mẹ tôi“.
Lời Triết Huân vang lên bên tai càng khiến nó mệt mỏi hơn. Ra khỏi cổng trường, nó bắt taxi đến bệnh viện. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nó nghĩ thế.
Mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi, tiếng khóc tiếng la hét, tiếng bước chân dồn dập làm nó ghét bệnh viện. Nhanh chóng làm một vài thủ tục rồi vào phòng khám, nó muốn rời chỗ này sớm.
Trong phòng bệnh của một bác sĩ, chỉ mới nhìn mặt nó vị bác sĩ già liề kêu y tá đưa nó đi xét nghiệm tổng quát. Trải qua n kiểu xét nghiệm linh tinh nó được “thả” về phòng bệnh ban đầu chờ kết quả.
Phần là do bệnh viện lớn, lại vào buổi trưa đã vắng bệnh nhân nên việc xét nghiệm của nó chóng có kết quả, bác sĩ già ấy nhìn vào kết quả mà lắc đầu.
- Cháu cần nghỉ ngơi, ăn uống điều độ và tránh việc suy nghĩ quá nhiều. Cũng đừng coi nhẹ việc đau bụng. - Vừa nói bác sĩ vừa kê đơn cho nó.
- Dạ!
Lấy thuốc xong, nó rời bệnh viện và bắt taxi về trường. Vừa đến cổng trường nó vừa nghe chuông reo, học sinh từ các lớp vội vã ra về. Nó cũng xuống xe đi bộ về phía gốc cây quen thuộc để đợi Triết Huân.
Hôm nay nắng lại gắt.
[ Continue]