Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em

Chương 8: Chương 8




Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 08.1

Chương 8: NHỮNG THÁNG NGÀY HẠNH PHÚC.

Cả đêm đó, Phong thức trắng trông nom cô, anh sợ chỉ cần anh chợp mắt một chút thôi thì cô sẽ lại bỏ rơi anh, anh phải

thức để giữ cô bên cạnh, lần anh sẽ không để cô đi xa anh nữa. Đến gần sáng, anh gục đầu xuống thành giường nhưng tay anh đã nắm chặt lấy bàn

tay cô.

” Mưa….mưa….Bóng dáng người đó khuất dần, ánh sáng vụt tắt, màn đêm xâm chiếm, mưa vẫn rơi trên đôi vai bé nhỏ, thực thể đó loạng

choạng rồi ngã xuống nền sân cỏ lạnh ngắt, nước mưa vẫn vô tình rơi, người vẫn vô tình đi, còn người ở lại, mãi mãi là ở lại….”

- Mẹ…- Cô choàng dậy, môi khẽ phát ra tiếng gọi thân thương nhưng người còn đâu để mà thân thương? Cô vuốt tóc qua một bên, tâm trí cũng

bình tĩnh lại, bên cạnh cô, người con trai đang chìm trong giấc ngủ mê mệt. Cô đưa tay vuốt nhẹ má anh, hai dòng nước trào ra từ khóe mắt lăn

xuống. “Phong, sao anh lại yêu em vậy chứ? Em cũng không thể biết được tại sao mình lại yêu anh nữa, em yêu anh nhưng có lẽ em sẽ không thể

đi cùng anh hết đường đời mà hai ta đã chọn được, con người em nhiều chuyện phức tạp, em không muốn lôi anh vào cuộc để rối tung lên nữa”.

Những giọt nước rơi trên tay mình khiến anh bừng tỉnh, cô đang nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, dạo gần đây cô rất hay khóc, khóc vì cái gì

thì có lẽ chỉ có cô mới hiểu, bàn tay cô vẫn đặt trên má anh, tay cô lạnh, lạnh đến mức toàn thân cô cũng muốn run rẩy theo.

- Em sao vậy?- Anh ngồi bên cạnh rồi ôm lấy cô.

Lúc này trông cô thật quá yếu đuối, cô dụi đầu vào lồng ngực anh rồi khóc òa lên như một đứa trẻ. Nước mắt cô thấm ướt cả áo anh, vòng tay

của anh cũng siết chặt, anh muốn truyền cho cô hơi ấm để cô không cảm thấy cô đơn hay đau khổ để rồi lại phát bệnh nặng hơn. Một lúc sau,

tiếng khóc của cô nhỏ dần, nhỏ dần rồi trên khuôn mặt đẫm lệ đó nở ra một nụ cười thật đẹp như đóa hoa hàm tiếu nở trong đêm mưa.

- Sao em không chịu hợp tác với bác sĩ để điều trị?

- Bệnh của em gọi là tâm bệnh, bao nhiêu thuốc đổ vào cũng không thể khỏi, vậy thì mắc gì em phải hao công phí sức nằm trong cái bệnh viện

đó như một bệnh nhân hết thuốc chữa chứ?- Cô vừa nói vừa cười, nửa đùa nửa thật.

- Không nằm bệnh viện thì cũng phải nghe theo lời bác sĩ chứ?- Anh khẽ trách.

- Thì bây giờ em sẽ ngoan ngoãn trị bệnh đây, không phàn nàn hay càm ràm gì nữa nha.- Cô cười. Đúng, cô cần phải sống, nếu không vì bản

thân hay mọi người thì cũng phải sống vì tình yêu của mình, vì lỡ mai sau có chết cũng không phải hối hận. Anh nhìn cô, nụ cười tươi đó nhất

định anh sẽ khắc sâu trong tim, hình ảnh cô sẽ mãi ở trong tâm trí anh, đến chết cũng không quên, không quên người con gái đã đem đến cho

anh những rung động đầu đời, những cung bậc cảm xúc của tình yêu.

- Ừm, trong những ngày em không có ở đây, có chuyện gì không?- Cô gối đầu lên tay anh.

- Chuyện gì?- Anh ngơ ngác hỏi lại.

- Ví dụ như chuyện Bảo Ngọc và anh, cái đó có thể gọi là chuyện không?- Cô hỏi, khóe môi nở ra một nụ cười khó hiểu.

- Em biết hết rồi còn muốn anh khai báo gì nữa?

- Ừm, nhưng anh thấy sao? Sao anh lại không chọn người con gái đã tự nguyện dâng hiến cho anh? Chẳng phải khi yêu một cô gái nào đó thì cái

mà các anh yêu là cái thân thể của cô gái đó sao?

- Em nói cái gì?- Anh ngồi bật dậy.

- ………………- Cô nhướn mày nhìn anh.- Anh biết em nói cái gì mà, em không thích nói một câu đến hai lần đâu.

- Ha, thì ra trong mắt em bọn anh chỉ là những kẻ đi yêu thân thể của phụ nữ sao? Vậy thì tại sao em lại đi yêu cái kẻ chỉ yêu thân thể của

phụ nữ hả?- Anh cười nhạt hỏi lại. Chắc chắn là anh đang bực mình lắm, may là cô chứ nếu người con gái khác ngồi đây thì dám chắc là ăn một

cái bạt tai của anh rồi.

Cô thấy như vậy nên cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng nằm xuống gối,có vẻ cô đùa quá trớn rồi, chắc chắn là anh giận rồi, thôi rồi, cô sai

thật rồi, tính đùa một chút ai dè lại đụng chạm đến vấn đề không nên nói đó. Thấy cô như vậy, cơn tức trong lòng anh cũng dịu hẳn đi, anh

tự chửi mình là đồ ngốc, không làm cho cô vui mà lại làm cho cô buồn.

Anh nằm xuống, vòng tay ôm lấy cô.

- Anh xin lỗi, nhưng thật sự là anh không muốn em nghĩ về anh như vậy.

Nếu chỉ yêu cái thân thể của phụ nữ thì bọn anh không cần yêu cũng có. Em có hiểu yêu là gì không vậy?

- Ưm…ưm…

- Anh cũng không hiểu yêu một người là như thế nào nhưng anh biết khi yêu thì chỉ có thể trao tình cảm của mình cho một người, chỉ nhớ về

người đó mà thôi. Tình cảm của anh chỉ thuộc về em, tuyệt đối không có người thứ hai. Anh cũng đã nói với em rằng anh có thể ở bên nhiều

người nhưng chỉ có thể yêu một người. Anh đã yêu em bằng cả trái tim lẫn lí trí nên sau này không còn gì để yêu một người khác nữa.

- Phong,….- Cô nhìn anh mà muốn khóc.

- Đừng khóc mà.

- Em xin lỗi, em sai rồi…

- Ha, biết sai thì mau bù đắp cho anh đi. Em đã hứa mà.

- Được rồi, anh không phải lo, em không nuốt lời đâu.- Cô cười rồi nhào vô cắn vào tay anh một cái đau thấu xương.

- A, em giỏi lắm.- Anh đè cô xuống bắt đầu trò cắn người.

- Thôi đi, em đang bệnh đó nha.

- Trông em có gì giống người bị bệnh không vậy.

- Ha, có mà. Đừng cắn mà. Em sai rồi, em thua rồi.

- Vậy thì tốt. Lần này anh tha cho em đó.

Hai người đùa giỡn một lúc rồi ôm nhau ngủ ngon lành đến sáng………………..

Sáng, ánh nắng mặt trời xuyên qua khẽ cửa sổ, len lỏi qua tấm rèm đi thẳng đến giường ngủ lại anh tỉnh giấc. Cô vẫn nằm

trong vòng tay của anh ngủ ngon lành.

Cốc, cốc, bên ngoài có tiếng gõ cửa nhẹ, anh không muốn làm cô thức giấc nên nhanh chóng chạy ra mở cửa.

- Chưa ngủ dậy sao? Tinh Á sao rồi anh?- Đan hỏi nhỏ.

- Gần sáng mới tỉnh dậy nhưng giờ lại ngủ tiếp rồi. Mà có chuyện gì không vậy? Sao em lại đến đây?- Phong hỏi.

- Em mang đồ đến cho Tinh Á. Anh cầm đi nè.- Đan đưa túi đồ cho Phong rồi đi về. Phong xách đồ vào rồi đóng cửa lại, Tinh Á vẫn ngủ say. Anh

vào phòng vệ sinh tắm rửa rồi gọi người chuẩn bị bữa sáng. Nhà hàng-khách sạn Hoàng Yến này là của nhà anh nên khi anh yêu cầu thì

ngay lập tức sẽ được đáp ứng ngay.

- Thưa thiếu gia, điểm tâm đã chuẩn bị xong rồi ạ.- Tiếng người quản lí ở bên ngoài vọng vào. Phong ra mở cửa, người quản lí đính thân đem

từng món đặt lên bàn mà không dám gây một tiếng động nào, nếu mà cô gái đang nằm trên giường thức giấc vì tiếng động của ông chắc chắn ông

sẽ bị sa thải. Khỏi nói cũng biết cô gái đó là người mà thiếu gia của họ yêu, ai dám cả gan đắc tội. Sau khi người quản lí lui ra, anh đến

bên cô khẽ đánh thức cô dậy.

- Tinh Á, dậy đi em.- Anh nằm bên cạnh, gọi bằng giọng âu yếm.

- Ưm…- Cô quay người sang ôm anh, đầu dụi vào lồng ngực anh.

- Dậy đi em.- Anh khẽ đỡ cô dậy.

Lần này anh nắm chặt tay cô để cô không dụi mắt theo thói quen nữa.

- Ui, anh làm em đau…- Cô khẽ nhăn mặt.

- A, anh xin lỗi.- Anh thả tay cô ra.

-……Hôm nay phải đi học sao?- Cô gục đầu vào vai anh.

- Nếu em không thích đi học thì nghỉ.- Anh chiều theo ý cô.Sau khi ăn sáng, anh bắt cô uống thuốc sau đó hai người mới đi ra khỏi

khách sạn, trong ánh mắt tò mò của mọi người. Đi bên cạnh thiếu gia của họ là một cô gái xinh đẹp, nhìn thoáng qua cũng biết họ thực sự là

đẹp đôi.

- Nghe nói thiếu gia đã ở chung phòng với cô ấy cả đêm hôm qua đấy.-

Một nhân viên nữ nói.

- Thì cô ấy bị bệnh, thiếu gia phải thức chăm sóc chứ sao?

- Mà công nhận cô ấy đẹp thật a, tôi là con gái nhìn mà còn mê nữa.

- Thảo nào thiếu gia nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa ấy, đúng là sướng mà.

- Tôi trả lương cho các cô để cho các cô đứng đây bàn tán về con trai tôi à?- Triệu phu nhân lạnh lùng nói. Nghe vậy, các cô nhân viên ấy

liền tản ra tiếp tục công việc của mình.

- Thưa phu nhân, phu nhân đến kiểm tra sổ sách ạ?- Ông quản lí cung kính hỏi.

- Không, tôi đến để xem hai đứa nó đến đâu rồi. Quản lí Giang, ông thấy cô gái đó thế nào?- Triệu phu nhân khẽ hỏi lại, ánh mắt bà không

lạnh lùng mà thay vào đó là niềm vui khó tả.

- Cô tiểu thư đó đúng là rất xứng đáng với thiếu gia ạ. Vừa nãy tôi thấy thiếu gia còn cười rất vui nữa.

Triệu phu nhân gật đầu, chính bản thân bà cũng thấy vậy, chỉ cần ở bên cô gái đó thì con trai bà sẽ vui vẻ và có phần hạnh phúc nữa.

- Bây giờ em muốn đi đâu?- Anh hỏi.

- Đi ra ngoại ô đi.

- Hửm, ra đó làm gì?

- Ưm, anh không thích sao?- Cô xụ mặt vờ giận dỗi.

- Anh nói không thích khi nào chứ?- Nói xong, anh khởi động xe rồi cả hai vi vu ra ngoại ô.

Đến một ngôi nhà nhỏ, cô bắt anh dừng lại.

- Em thích một ngôi nhà như thế à? Anh mua nó cho em nhé?- Anh hỏi.

- Nhà đó của em mà.- Nói xong, cô mở cửa bước xuống xe trong sự ngạc nhiên đến tột độ của anh. Anh cũng đi theo cô. Căn nhà nhỏ hai tầng

lại có hồ bơi nữa, không khí cũng trong lành, xung quanh nhà có trồng hoa, đúng là một nơi để thư giãn.

- Thì ra em sống ở đây trong suốt thời gian qua à?

- Ừm, nơi này rất thích hợp để chữa bệnh mà.- Cô cười

- Vậy, từ nay chúng ta ở đây đi, anh muốn ở bên em. À, em còn phải bù đắp cho anh nữa mà.- Nói xong, anh thả mình lên giường nhìn cô cười

cười.

- Anh bị điên à, tự dưng cười một mình.- Cô nói.

- Không, anh đang tưởng tượng cảnh anh và em sống chung một nhà, nằm chung một giường…haha.

- Ok, anh nằm đó mà tưởng tượng đi a, vì chuyện đó không xảy ra đâu. ^o^

- Không á? Vậy anh sẽ nằm lì ở đây luôn.

Cô cười rồi nằm xuống bên cạnh anh.

- Anh sẽ yêu em mãi mãi chứ?

- Em hỏi gì lạ vậy, không yêu em thì anh còn yêu ai được nữa?

- Nếu một ngày nào đó em rời xa anh thì anh hãy tìm một người khác thay thế em nhé?

- Tại sao?- Anh không hiểu cô đang nói cái gì nữa.

- Không có gì, nãy giờ em đùa thôi mà.

- Đùa gì kì cục, sau này đừng nói đến những chuyện như vậy nữa, anh không thích nghe.

- Ừm……………..

Cô muốn nói rằng anh đừng nên yêu cô quá, bởi vì không biết khi nào cô sẽ rời xa anh, cô không muốn anh vì cô mà đau khổ, một mình cô đau là

đủ rồi, anh phải hạnh phúc…………nhất định anh phải hạnh phúc…………………….

Tinh Á và Phong cứ nằm trên giường như vậy, không ai nói gì, dường như mỗi người đều đang theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Một lúc sau, đến gần trưa thì cô ngồi dậy, anh thì đã thiếp đi, chắc tối qua thức trắng nên bây giờ mệt đây mà. Cô nhìn anh ngủ, khẽ

nở một nụ cười rồi xuống bếp nấu nướng. 12 giờ trưa, anh giật mình tỉnh giấc thì không thấy cô đâu.

- Anh dậy rồi hả? Đi tắm đi rồi ăn cơm.- Cô ngồi trên sofa vừa nói vừa làm cái gì đó trên laptop. – À, đồ đạc của anh em đã nhờ Triệu phu

nhân sai người đem đến, em treo trong tủ đồ đó.

- Mẹ anh….?????- Dường như Phong không thể tin nổi vào những gì cô nói, mẹ anh lúc nào cũng bắt anh ở nhà cứ như thể anh còn nhỏ lắm vậy

mà từ khi anh và cô quen nhau, anh đi đâu bà cũng không quan tâm thậm chí có những lúc anh còn thấy bà cười nữa.

- Sao ngồi đơ ra đó vậy? Em đói rồi nha.- Cô khẽ nhắc nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình laptop, những ngón tay lướt trên bàn phím đều đều.

“Aiz! Tức thật a, anh ngồi ngay trước mặt mà em không thèm ngước nhìn anh lấy một cái, khinh người quá a”.- Nghĩ vậy, anh bực bội bỏ lấy đồ rồi bỏ vào phòng tắm.

- Có cần em tắm cùng không?- Cô cười, hỏi anh nhưng vẫn không thèm nhìn anh.

- Không cần, em cứ ở đó làm việc của em đi.- Anh bỏ vào phòng tắm luôn.

Anh đâu biết ở bên ngoài có người đang cười mình.

Trên QQ (một công cụ chat ở Trung Quốc giống như Yahoo ở Việt Nam vậy).congchuabanggia_IP: TP tức giận bỏ đi tắm rồi.

danfunny_Funny: Haha, cậu không đoái hoài gì đến người ta bảo người ta không tức mới lạ a. Hahaha

congchuabanggia_IP: Triệu phu nhân, hình như bà ta….

danfunny_Funny: Hình như cái gì nữa, nhìn thế là đủ biết bà ta ưng ý cỡ nào rồi, cậu đúng là mẫu hình con dâu lí tưởng mà bà ấy hằng mơ ước đấy. Có tài năng kinh doanh nè, nhan sắc thì khỏi chê nè, khiến con trai độc nhất vô nhị của bà ấy yêu đến điên cuồng nè…..ôi, tóm lại

là chuẩn miễn chỉnh, bà ấy không ưng ý có mà được à?

congchuabanggia_IP: Sax. Sao hôm nay văn chương bay bổng vậy?

danfunny_Funny: Trời, người ta nữ tính mà, bổn tiểu thư đang đọc tiểu thuyết đây.

congchuabanggia_IP: Thôi, TP ra rồi, mình đi ăn cơm đây.

danfunny_Funnny: Đổi cách xưng hô đi, từ TP chuyển sang chồng yêu hoặc anh yêu thì càng tốt, hahaha.

congchuabanggia_IP: Mình chưa điên nhé.

Hệ thống: congchuabanggia_IP đã thoát khỏi QQ.

- Anh tắm xong rồi à, xuống ăn cơm thôi.- Cô tắt laptop rồi đi xuống dưới nhưng chưa đi thì đã bị anh kéo lại.

- Em đang cho anh ăn “súp lơ” đó hả?- Anh đẩy cô xuống giường, hai tay chống xuống giữ lấy cô.

- Súp lơ gì?- Cô ngơ ngác hỏi lại, hôm nay trong thực đơn ăn uống của cô làm gì có món súp lơ đó.

Ý của Thần Phong là nãy giờ cô lơ anh không thèm đoái hoài nên giờ anh dùng cách nói này để cho cô suy nghĩ.

- Em không hiểu thật hay là cố tình không hiểu vậy?

- Không hiểu thật mà.- Mặt cô ngây thơ hơn cả nai tơ nữa cơ.

- Nãy giờ em-đã-lơ-anh-như-thế-nào-hả?- Anh nhấn mạnh từng chữ rất rõ ràng đến nổi cô tưởng như anh đang nghiến răng ken két vậy, thật đáng sợ quá đi.

- À…ờ…ừ…em…đói…- Cô chuyển sang chuyện khác.

- Em đói thì liên quan gì đến việc em lơ anh hả? Em đừng mong anh bỏ qua cho em dễ như ăn cháo thế nhé, anh không phải là một goodboy như

Hồng Quân đâu.- Anh cười nham hiểm.

- Anh…uhm…à, ờ…thực ra vừa nãy em đang ôn lại bài học thôi, em nghỉ học quá nhiều rồi mà, em không muốn bảo lưu điểm để năm sau phải

học lại đâu.- Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc như thế, bộ óc thông minh của cô đã nghĩ ra cái lí do nghe có vẻ logic và khá thuyết

phục lại còn thêm cái vẻ mặt ngây thơ thật thà khiến anh không muốn tin cũng phải tin. Sợ anh lột trần cái lí do đó nên cô đã nói tiếp.

- Mà anh biết em hơn ai hết, đã làm gì thì chuyên tâm hết cỡ, huống hồ là việc học, anh nghĩ bạn gái mình phải học lại mà coi được sao?

- Ừ, nhưng Tinh Á à, cái sự chuyên tâm học hành mà em nói đó nó có liên quan đến QQ sao? Em chuyên tâm học với Đan trên QQ à?- Anh khẽ cười.

Ack ack, bị vạch trần không một chút thương tiếc, anh thật khó chơi mà.

- Ưm, em nói thật mà. Anh không tin em sao?- Cô rưng rưng.

- Tinh Á à, em không hợp với chiêu mỹ nhân kế đâu, thôi, đi ăn cơm thôi.- Anh cười rồi đi xuống dưới, cô cũng rầu rĩ theo sau, ack, ack,tức thật, kiểu nào cũng bị anh vạch ra hết, huhuhu.

Trong bữa cơm, anh ăn cơm ngon lành còn cô thì mãi cũng không ăn hết một chén cơm nhỏ xíu. Tức quá nuốt không trôi, xem ra cô đánh giá thấp anh rồi.

- Em ăn nhiều vô để tí nữa có sức mà….”học”.- Anh cười đầy ẩn ý.

- V…â…n…g…- Đến cả một chữ mà cô cũng nói không xong, cô thừa biết cái “học” mà anh nói là gì rồi. Cô đúng là tự đào mộ chôn mình

mà, tự dưng đưa anh đến đây để anh hành hạ mình, ngu thật, đúng là không có cái dại nào bằng cái dại này, huhuhu.

 

Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 08.2

Ăn xong, cô dọn rửa rồi lên phòng, lần này thì cô lôi máy tính ra học thật, không màng đến QQ nữa, anh thì ngồi nhìn cô đắm đuối.

- Tinh Á, …….- Anh gọi.

- Em đang học, anh rảnh thì lo học đi, đừng làm phiền em.- Cô cắt ngang.

Anh chán nên lại lôi điện thoại di động ra chơi game nhưng chơi mãi cũng chán, một lúc sau anh bỏ điện thoại vào túi quần rồi đi xuống dưới tầng một. Cô nhìn theo, ánh mắt lộ rõ sự khó hiểu.

- Ưm, cuối cùng cũng xong.- Cô vươn vai thở phào nhẹ nhõm rồi đi xuống bếp định lấy nước uống thì thấy anh…

- Em uống nước đi.- Anh đưa cho cô ly nước cam vắt.

-………..- Cô tròn mắt nhìn anh, cái này shock toàn tập nha.

- Anh tự tay pha đó, em yên tâm đi.

Cô không nói gì, đưa cốc nước cam lên uống. Vị chua chua của cam hòa đều với vị ngọt của đường, không quá chua cũng không quá ngọt, uống vừa miệng và rất mát.

- Thế nào?- Anh chăm chú nhìn cô.

- Tuyệt vời. Không ngờ anh giỏi đến vậy.- Cô nhào tới ôm lấy anh.

Haha, học xong mệt mỏi có người yêu pha nước cam cho uống thì hạnh phúc quá còn gì a. Thấy cô vậy, anh rất vui. Hai người đắm chìn trong hạnh phúc màu hồng, ngọt ngào…….

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, anh lái xe chở cô đi hóng gió, ngồi trong xe, cô luôn khiến anh phải cười. Nụ cười trên môi cô rạng rỡ và chỉ dành cho riêng anh khiến anh lâng lâng trong hạnh phúc.

- Mẹ anh không nói gì sao?- Anh hỏi cô.

- Nói cái gì chứ? Bà ấy còn mong em với anh kết hôn nhanh nhanh kìa.-

Cô bình thản nói.

Chẳng là lúc đó, khi cô ra mở cổng để lấy đồ cho anh thì thấy Triệu phu nhân cũng đến. Bà chỉ hỏi han vài câu rồi giục cô và anh mau xúc tiến hôn nhân thôi.

- Hahaha, vậy em nghĩ sao?- Anh nở một nụ cười đầy ẩn ý.

- Chuyện đó đợi hai năm nữa rồi tính, nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu.-

Cô đáp lại.

- Sao lại là hai năm?

- Không phải hai năm nữa em mới ra trường sao? Lúc đó cũng 20 tuổi, lớn hơn rồi.

- Có những người kết hôn khi đang đi học kìa, có sao đâu.

-………………….- Cô không nói gì nữa, anh vẫn đang đi học, chưa kiếm ra tiền còn cô thì vừa học vừa kiếm tiền, nếu kết hôn thì đời sống vợ chồng sẽ phát sinh nhiều chuyện nhức đầu, đợi khi nào anh và cô đều làm ra tiền rồi kết hôn cũng chưa muộn vả lại cô cũng chẳng thể yêu ai ngoài anh nữa rồi.

- Em suy nghĩ gì vậy? Chỉ là đùa thôi mà, anh cũng chưa muốn kết hôn sớm.- Anh cười.

- Hình như anh có điện thoại.- Cô nói.

Anh nhìn màn hình điện thoại đang sáng rồi đeo tai nghe lên: Em nghe đây. Có việc gì không anh?

Anh Tân: Cậu đang ở đâu, mau đến Louis đi.

Nghe giọng anh Tân khẩn cấp, anh phóng xe đi mà quên không hỏi ý cô.

- Anh dừng lại, em có việc, không thể đi đến đó với anh được, ở đó cũng có Đan hỗ trợ, em không cần phải đến.- Cô nói.

- Tinh Á….

- Dừng xe lại đi sau khi xong việc em sẽ về biệt thự trước, anh về sau cũng được.

Anh không nói được gì bèn tấp xe vô sát lề cho cô xuống, trước khi đi, cô có đưa cho anh hai chiếc chìa khóa phòng khi cô về trễ thì anh không có chìa khóa vào nhà. Cô đi bộ về nhà bà nội. Cô có một chuyện cần bà nói rõ. Còn Phong thì phóng xe đến Louis, vừa đến nơi đã thấy

ồn ào.

- Có việc gì vậy?- Phong hỏi.

- Bên W đòi đua xe, là nam đua với nam. Đội hình thiếu cậu.- Anh Tân giải thích, Đan chỉ khoanh tay đứng nhìn. Phong đưa mắt nhìn Đan khó hiểu.

- Trận đua quyết định, đừng để thua a.- Đan cười.

Thì ra chỉ là một cuộc đua vậy mà làm Phong tưởng có chuyện gì nghiêm trọng. Trong lúc đó thì tại nhà bà nội.

- Tinh Á….??????

- Bà nội, bà đã biết sao không cản cháu lại? Bà thừa biết cháu….-Vừa vào đến phòng khách cô đã trách bà rồi.

- Cháu nên đối mặt, ta không cản vì muốn để cháu tự hiểu.- Tự hiểu cái gì chứ? Cháu không cần hiểu một người phụ nữ như bà ấy.

- Thấy cháu như vậy cô ta sẽ phải hối hận. Cháu không vui sao?

- Vui gì chứ? Con người đó mà biết hối hận thì cháu đã chẳng ra thế này đâu.

- Cháu đang ghét hay đang hận?

- Điều đó không còn ý nghĩa gì cả. Con người đó và cháu không hề quen biết.

- Giờ cháu cũng chịu chấp nhận điều đó sao?

- Cháu chấp nhận từ cái ngày đó rồi.

- Cháu nói cái gì? Vậy tại sao…mỗi lần….??????

- Chỉ là vẫn còn chút tình thương nhưng tình thương đó bây giờ chỉ là thứ vớ vẩn nhản nhí thôi

Nói đến đó, cô chào bà rồi về. “Bỏ rơi tôi, tôi sẽ cho bà biết cảm giác khi bị người mình thương yêu bỏ rơi là như thế nào?”

Về đến biệt thự ngoại ô của mình, cô mở cổng đi vào sau đó khóa cổng lại, cô nghĩ nếu anh về sau khi cũng có chìa khóa để vào, cô không cần xuống mở. Nhưng vừa cánh cửa phòng ngủ thì cô đã thấy anh đi ra từ nhà tắm, anh chỉ mặc mỗi chiếc quần rộng còn thân trên thì không mặc áo, nước từ tóc chảy xuống vai, ack, nhìn lôi cuốn không cưỡng nổi.

- Em về rồi sao?- Anh hỏi mà không biết rằng cô đang bối rối.

- Ừm, lần sau anh phải lau khô tóc trước chứ.- Cô bước đến bên anh, lấy khăn bông trên bàn lau đầu cho anh. Thật lòng mà nói thì cô và anh giống vợ chồng vậy. Lau đầu cho anh xong, cô lấy đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm. Một lúc sau, cô đi ra thì thấy anh đã nằm trên giường trước rồi. Trước mặt anh là người con gái mặc bộ váy ngủ màu xanh ngọc mỏng manh mát rượi nhưng lại quyến rũ vô cùng. Cô cũng nằm lên giường rồi đắp chăn ngủ.

- Tinh Á…- Anh như người say, nhìn cô bằng ánh mắt đờ đẫn, cánh tay anh vươn đến ôm lấy cái eo thon nhỏ nhắn kia. Hơi thở thơm mát của anh vương quanh cổ cô khiến cô khẽ rùng mình, bờ môi nóng bỏng của anh khẽ chạm vào môi cô, tách hàm răng ra rồi tiến sau vào bên trong tìm kiếm sự hồi đáp, thân thể cường tráng, lôi cuốn đó đè lên cái thân thể mảnh khảnh của cô. Bờ môi nóng bỏng kia lại di chuyển xuống dưới chiếc cổ cao trắng ngần, cánh tay anh không chịu ngừng lại, tiếp tục tìm cách cởi bỏ chiếc váy ngủ của cô ra.

- Thần Phong, đừng mà…..- cô lí nhí, toàn thân bất giác run lên nhè nhẹ. Anh cảm nhận được tấm thân mảnh khảnh của cô đang run rẩy liền trấn an.

- Tinh Á, anh sẽ không vượt quá giới hạn cho phép đâu, được không?- Anh nhìn cô.

- Phong, em sợ….

- Anh kìm chế được mà.- Anh khẽ vuốt nhẹ bờ má hồng của cô.

- Ưm…

Đôi môi anh tiếp tục trượt xuống…nhưng đang trong cơn hưng phấn thì khoảnh khắc đó bị cắt ngang bởi tiếng điện thoại của Tinh Á. Cô nhìn anh với đôi mắt đầy sự hối lỗi.

- Em nghe điện thoại đi. – Anh nói rồi nằm qua một bên.

Đan: Tinh Á hả, bà ấy, bà ấy bị……

Tinh Á: Ai?

Đan: Người đã sinh ra cậu….bà ấy…

Tinh Á: Mình không quen người đó.

Nói xong cô tắt nguồn luôn. Bà ta thì liên quan gì đến cô chứ? Thấy sắc mặt cô khác đi, anh định hỏi thì đến lượt điện thoại của anh reo.

Quân: Phong, Tinh Á đang ở bên cậu phải không? Đưa cô ấy đến bệnh viện Nhân Ái ngay đi. Nhanh lên, không có thời gian giải thích đâu.

Phong: Cô ấy không đi mình bắt ép được sao? Mình không hiểu có chuyện gì xảy ra nhưng nếu chuyện đó làm cô ấy phát bệnh thì sao hả?

Quân: Nhưng mẹ cô ấy sắp chết đó.

Phong: Sao?

- Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện đi.- Giọng cô khàn khàn, khuôn mặt không có chút cảm xúc gì. Phong nhìn cô nhưng chẳng biết phải làm sao, cả hai thay đồ rồi đến bệnh viện.

Tại bệnh viện Nhân Ái, Mạnh phu nhân nằm trong phòng cấp cứu, ở bên ngoài có chủ tịch Mạnh, Hồng Quân, Đan và một số người khác trong dòng họ Mạnh nữa thì phải. Thấy cô và Phong đến, Đan chạy lại gần. Phong thì có vẻ lo lắng vì anh cũng rất kính trọng Mạnh phu nhân nhưng giờ sự việc còn rối ren hơn khi Mạnh phu nhân lại là mẹ đẻ của Tinh Á. Mọi người ai cũng đều lo lắng nhưng cô thì cứ lạnh nhạt như một tảng băng, người phụ nữ đó đã bỏ rơi cô, bây giờ lại cần tới cô sao? Thế thì cô có khác gì một món hàng đâu, khi cần thì ngó tới khi không cần thì ném đi.

- Tinh Á, bà ấy đã nói hết mọi chuyện rồi.- Đan nói.

- Thì sao? Nói hết thì thay đổi được gì hả? Một câu chuyện bà ta nói ra có thể thay đổi được những chuyện mà mười hai năm qua mình đã phải

chịu đựng không? Nếu không thay đổi được thì nói ra làm gì?- Cô lạnh lùng đáp lại.

- Tinh Á, có lẽ cháu đã nghĩ sai về mẹ cháu rồi.- Ông Mạnh tiến lại gần cô rồi ôn tồn nói như một người cha đang nói với con gái mình vậy.

- Bác Mạnh à, bác nên nhìn nhận lại vấn đề đi, cháu nghĩ sai sao?

Người mẹ mà cháu có thể dựa vào lại bỏ cháu mà đi trong lúc cháu rất cần bà ấy bên cạnh. Cháu đã mất đi người cha, người mẹ cũng bỏ rơi cháu, bác nghĩ thử xem từ một đứa con gái có cha, có mẹ, có hơi ấm tình thương gia đình trong phút chốc trở thành đứa trẻ không người

thân, cháu đã cầu xin bà ấy ở lại nhưng bà ấy vẫn quay đi không một chút hối hận. Thời gian đó cháu bị bệnh bà ấy có biết đâu, đến trường thì đau xót khi nhìn bạn bè có cha mẹ đưa đón, thậm chí khi họp cuối năm, cháu đã không có cha, mẹ đến dự. Mỗi lần được khen thưởng cháu không biết khoe với ai…còn rất nhiều chuyện khác, bác nghĩ xem cháu nghĩ sai chỗ nào đây. Bà ấy đã không cần cháu thì đối với cháu bà ấy cũng không có ý nghĩa gì cả. Bị người mình yêu thương kính trọng bở rơi còn đau đớn hơn cả cái chết, bác có hiểu không?- Tinh Á tuôn ra một tràng.

- Mẹ vẫn luôn ân hận, em có biết điều đó không, tại mẹ yếu đuối nên cần có một chỗ dựa vững chắc.- Hồng Quân đi lại gần cô rồi nói.

- Ân hận? Nếu bà ấy biết ân hận sớm hơn thì có lẽ tôi đã không trở nên thảm hại như thế này.- Cô nở một nụ cười nhạt nhẽo.

- Mẹ luôn yêu thương em.

- Làm sao anh biết chứ? Yêu thương? Trẻ lên ba cũng không thể tin được.

- Em nghĩ chỉ có mình em đau sao? Mẹ cũng từng khóc, khóc rất nhiều.

- Bà ấy còn khóc được còn tôi không thể khóc được đó anh biết không? Bà ấy còn có bác Mạnh, còn có anh, tôi thì có gì? Tôi lạnh lùng vì cái gì? Tôi làm việc như một con điên để rồi gục ngã vì cái gì chứ? Tất cả chỉ là chạy trốn sự cô độc và tổn thương mà thôi. Các người thì sao

hiểu được cảm giác bị người mình yêu thương kính trọng bỏ rơi chứ? – Ai là người nhà bệnh nhân?- Bác sĩ hỏi.

Mọi người chạy lại gần hỏi han tình hình còn cô thì lùi lại, lùi lại rồi biến mất khỏi hành lang lạnh lẽo. Anh ôm lấy cô.

- Anh biết em đau, nhưng đừng khóc được không? Anh không muốn thấy em đau khổ để rồi rơi lệ nữa, anh luôn ở bên em, cho dù cả thế giới này không cần em thì chỉ cần anh cần em là đủ rồi.

- Về thôi.- Cô gạt nhanh những giọt nước mắt lăn trên má. Cho dù là lí do gì thì giữa cô và người phụ nữ đó cũng chẳng còn tồn tại một mối quan hệ nào cả. Cả đêm đó, cô nằm trong lòng anh mà thổn thức mãi, cô đã kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Nghe xong, anh cũng thấy đau, anh không nghĩ được là cô lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy.

Trong khi đó tại bệnh viện thì Mạnh phu nhân vừa tỉnh dậy thì đã gục đầu mà khóc, bà có lỗi với Tinh Á nhiều lắm, bà không hề biết là Tinh Á đã sống như vậy trong suốt mười hai năm trời. Bà đã hối hận nhưng có vẻ như là muộn rồi, đã quá trễ để Tinh Á tha thứ cho bà.

- Cô ấy đã gặm nhấm nỗi đau một mình để rồi rước một đống bệnh vào người lại còn không chịu điều trị để chết cho nhanh. Cháu không biết bác có lí do gì khó nói nhưng sự thật thì Tinh Á không phải là người dễ tha thứ đâu ạ, bác có biết để sống đến ngày hôm nay, cô ấy đã phải làm gì không, cô ấy đã tự cười trên chính nỗi đau của mình và người khác. Bác có biết những lúc phát bệnh trông cô ấy kinh khủng thế nào không? Cô ấy liên tục cầm dao cứa vào tay mình, nếu cháu và bác sĩ của cô ấy không ngăn cản thì giờ có lẽ bác đã không thể gặp cô ấy đâu. Quá nhiều nỗi đau khiến cô ấy không còn cảm giác đau nữa rồi. Bác nên tìm cách để cô ấy tha thứ cho bác đi. Nếu bác chết thì cô ấy còn hận bác hơn đó. Cháu xin phép đi trước ạ.- Nói xong, Đan bỏ đi.

Tha thứ…..???????

Có thể không…..????????

Cả đêm không ngủ lại còn khóc miết đến gần 2 giờ sáng mới thiếp đi nên cô thức dậy khá trễ. Hôm nay chắc chắn sẽ lại mất tiếp một buổi học vì thực sự cô không muốn đến trường vào lúc này.Nhìn trong gương mà cô cũng phải giật mình, đầu tóc rũ rượi, rối xù, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ-mi trắng rộng, mắt sưng lên, ack,thật sự là rất giống một con ma a.

Thay đồ, chải tóc lại đàng hoàng sau đó cô mới thất tha thất thểu bước xuống nhà. Phong đang ở trong bếp nấu cháo, nghe thấy tiếng chân cô bèn quay lại hỏi.

- Sao em không ngủ thêm đi, nhìn em thảm quá.

- Sáng giờ họ có gọi cho em không? Thực sự là từ lúc thiếp đi em không còn biết gì nữa cả.- Cô vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy nước.

- Em uống cái này đi, đừng có uống nước đá.- Nói xong, anh đưa cho cô tách trà cam thảo mới pha, còn ấm.- Em đợi chút đi, ăn xong rồi đến bệnh viện thăm bà ấy.- Anh vừa múc cháo ra tô vừa nói.

- Tại sao phải đến thăm? Em và bà ta là quan hệ gì? Anh đừng có nói là mẹ con nha, em không có mẹ đâu.- Cô đặt tách trà xuống bàn rồi gằn giọng. Cô đã thề sẽ không hận bà ta nếu cô và bà ta mãi mãi không gặp lại, bây giờ tự dưng người cô không muốn gặp lại xuất hiện khiến cô

trở nên hận con người đó. Hận. Hận thì được cái gì? Aiz! Mọi chuyện tại sao lại cứ rối tung lên, không cho cô sống bình yên được là sao?

Sống kiểu này thà chết có khi còn nhẹ nhõm hơn.

- Bà ấy không phải là mẹ em sao? Em có chắc chắn không? Anh biết là bà ấy sai nhưng em là con, em không được hận mẹ mình như vậy.- Anh nắm lấy tay cô.

- Không, bà ta không đủ tư cách làm mẹ của em.- Cô lạnh lùng nói.

- Nhưng bà ấy sinh ra em, dù là gì thì bà ấy cũng là mẹ em, chúng ta không có quyền lựa chọn cha mẹ cho mình, tại sao em không chịu hiểu vậy?- Anh cũng phát điên lên. Anh không muốn cô cứ sống trong hận thù đau khổ như vậy, thà rằng giải quyết luôn một lần cho xong đi.

- Anh nói sao? Cứ sinh ra là mẹ à? Nếu bà ta không bỏ rơi em thì em đã không gặp Khiết An, đã không bị cô ấy bỏ rơi, đã không bệnh tật thế này.

- Em đau vậy còn Bảo Ngọc thì sao? Mẹ đẻ của con bé cũng đã bỏ rơi con bé còn gì?

- Nó hận hơn cả em đó.

- Hận thì được gì?- Anh cáu.

Cô điên tiết vùng tay mình ra khỏi tay anh sau đó hất tách trà xuống đất tạo thành một ân thanh chói tai, ánh mắt cô hằn lên những tia nhìn tóe lửa sau đó cô bỏ lên phòng khóa chặt cửa lại. Tại sao đến anh cũng nói như vậy? Mười hai năm trời, cho dù bà ta có đau khổ thì bên cạnh

bà ta vẫn có những chỗ dựa vững chắc còn cô thì có gì để dựa dẫm hay là cô là chỗ dựa của người khác. Phong lặng lẽ dọn dẹp sau đó mới lên phòng cô, khẽ gõ cửa vậy mà không có tiếng động gì bên trong. Một suy nghĩ xẹt ngang qua đầu anh, tình huống xấu nhất…..có thể xảy

ra…….Anh vội đạp cánh cửa bật tung bản lề ra, trước mắt anh là một cảnh tượng kinh khủng, cô nằm trên sàn, máu lan ra xung quanh, trên tay cô là con dao nhọn dính đầy máu. Anh lao đến bế cô, hơi thở yếu ớt, tim đập chậm.

- Tinh Á…..em không được bỏ anh như vậy, anh không cho phép.- Anh bế cô ra xe rồi phóng xe đến bệnh viện.

Tại bệnh viện Nhân Ái, cô được đưa vào phòng cấp cứu, anh ngồi bên ngoài ôm đầu sầu não, chiếc áo sơ-mi trắng trên người anh giờ đã nhuốm máu của cô. Anh tự trách mình, tại sao lại nói như vậy với cô dù anh thừa biết cô rất dễ bị kích động. Đan, Nam, Quân và Mạnh phu nhân đang ngồi trên xe lăn nghe tin anh báo thì cùng đến.

- Tại sao vậy? Tại sao anh lại để cho cô ấy như vậy?- Đan nổi điên lên túm lấy cổ áo anh xách dậy.

- Bình tĩnh đi Đan.- Nam gỡ tay Đan ra khỏi áo Phong.

- Mình thuyết phục cô ấy đến thăm Mạnh phu nhân, cô ấy không chịu nên đã cự tuyệt bằng cách đó. Có lẽ cô ấy thà chết còn hơn phải đến gặp mẹ.- Anh nói.

- Cô ấy đã cố gắng để không hận mẹ trong suốt khoảng thời gian qua, bây giờ sự cố gắng đó đã vượt quá giới hạn nên cô ấy mới hận mẹ mình như vậy. Bác đã bỏ rơi cô ấy, chính bác đã khiến cô ấy phải sống một cuộc sống vô nghĩa như thế đó.- Đan quay sang nói với Mạnh phu nhân, nước mắt cô trào ra, toàn thân bất lực ngã xuống may mà Tấn Nam nhanh tay đỡ được.

Trên hành lang vắng, không khí nặng nề bao trùm lấy họ, trước mắt họ chỉ là một màu xám trắng u ám. Hồng Quân thì động viên mẹ, trong thân tâm anh vẫn nghĩ chẳng qua là cô chỉ giận vậy thôi, chắc chắn là cô vẫn còn yêu thương mẹ. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình riêng Phong thì đầu óc trống rỗng, hình ảnh cô nằm trên vũng máu khiến anh rùng mình, thời gian cô và anh hạnh phúc bên nhau thì ngắn ngủi mà lại có quá nhiều chuyện phát sinh, anh biết cô rất mệt mỏi, anh cũng khổ sở, anh muốn cô có một cuộc sống bình yên để cô khỏe mạnh, không ốm đau gì hết vậy mà sao mong muốn đó khó trở thành hiện thực quá.

Ánh đèn bên trong phòng cấp cứu vẫn chưa tắt, cô ở bên trong không biết sống chết ra làm sao, còn mọi người ngồi bên ngoài chờ đợi

cũng thấp thỏm lo âu, bầu không khí ảm đạm, u ám đến thê lương cô độc……………………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.