Giang Nhan giúp cô chọn một nhà hàng rất tuyệt.
Trong lúc ăn mừng cô có chút lơ đãng. Vân Vy cuốicùng cũng có thể cảm nhận được rằng, nếu như khôngcó người ấy, mỗi ngày qua đi đều giống hệt như ngày hqua. Có người ấy rồi, mỗi giây mỗi phút qua đi đều có thể cảm nhận được sự khác biệt.
Nếu như không phải vì có cả các sếp cũng đi thì có lẽ cô đã tranh thủ thời gian nhắn tin cho Giang Nhan. Cô liên tục móc điện thoại trong túi ra nhìn.
Sau khi uống hết một vòng rượu mừng của mọi người,cuối cùng thì Vân Vy cũng có thời gian ra ngoài. Vừa mới ra đến cửa cô đã bắt gặp người phục vụ bưng canhvào. Cô nhớ là bàn của mình không gọi món canh này.
- Đây là cái gì?
- Canh giải rượu ạ! - Nhân viện phục vụ cười đáp: - Do nhà hàng chúng tôi tự chế biến đấy ạ!
Vân Vy bưng một cốc lên uống, canh chua chua ngọtngọt, rất hợp khẩu vị.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Nhan:
"Nhà hàng anh giới thiệu rất tuyệt, nhân viên phục vụ còn tự động mcanh giải rượu đến. Rất ngon! Chưa biếtlà bao giờ sẽ giải tán nữa".
Cô không mong đợi Giang Nhan sẽ gửi tin nhắn trả lời.Tiểu Thu nói đúng, giờ chẳng còn như lúc đang học đại học, có ai thích gửi tin nhắn cho phiền phức đâu, chỉ cần gọi điện nói cho rõ ràng là xong, cũng đâu có đángbao nhiêu tiền. Hơn nữa trong nội dung tin nhắn của cô cũng chẳng có gì cần phải trả lời lại.
Chẳng ngờ chiếc điện thoại trong tay cô lại rung lên.
- Anh ở phòng bên cạnh.
Cô ngây người ra hồi lâu, mãi sau mới ý thức được chuyện gì, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra bên ngoài.
- Vân Vy, mau lại đây nào! - Sếp mới là một người vô cùng nhiệt tình, cứ liên tục kéo cô và các đồng nghiệp túm tụm lại nói chuyện.
- Vân Vy, nói thật đi, rốt cuộc bạn trai cô có phải chính là Giang Nhan bên công ty A không? - Mọi người tò mò hỏi.
Vân Vy chỉ cười mà không trả lời. Nhưng mọi người dường như đã có được câu trả lời thích đáng từ ánh mắt của cô.
- Có cơ hội nhớ giới thiệu cho bọn tôi đấy!
- Bó hoa hôm nay chắc cũng là của anh ấy tặng phải không?
- Lãng mạn thế mau kể cho bọn tôi nghe mối tình lãngmạn của hai người đi!
- Giang Nhan trông có vẻ rất... có phải anh ấy đối xử với cậu rất khác không?
Cô hiểu ý của họ là bình thường Giang Nhan có vẻ rất lạnh lùng và thờ ơ với con gái.
Mọi người đều muốn "moi ra"chân tướng của sự việc.
Cô ngập ngừng, dỏng tai lắng nghe động tĩnh từ phòngbên cạnh. Nhưng hệ thống cách âm của nhà hàng này quả là rất tốt, trừ tiếng cười nói của các đồng nghiệpra, lor="#01000B">chẳng thể nghe thấy gì khác.
Sau một hồi ăn uống, vui chơi thỏa thích, mọi người giải tán. Vân Vy giúp mọi người bắt xe rồi tiễn từng người ra về, sau đó mới hối hả quay trở vào bên trong.Cô vốn định gọi điện cho Giang Nhan nhưng cầm điện thoại lên rồi cô lại nghĩ, dù gì Giang Nhan cũng ở trongnhà hàng này rồi, chi bằng cứ vào hỏi thẳng quầy lễ tân là xong.
- Cô có thể giúp tôi kiểm tra xem hôm nay có phải có một người đàn ông họ Giang đã đặt một... - Cô còn chưa dứt lời đã nhìn thấy sếp mới của cô đang quaylại.
- Vân Vy... - sếp của Vân Vy vội vàng chạy lại nói: - Tôi quên mất, lần này để tôi thanh toán!
Sếp mới của Vân Vy là một cô gái rất xinh đẹp, thânhình cân đối, hai má ửng hồng bởi men rượu.
Vân Vy vội vàng gạt đi:
- Đã nói trước là lần này tôi mời rồi mà! Tôi cũngthanh toán xong rồi!
- Đây coi như là hoạt động của bộ phận ta, sao có thể để cô chi tiền túi ra chứ? Ngày mai cô gửi hóa đơn chotôi, tôi sẽ thanh toán cho cô!
Vân Vy biết không nên tranh cãi với sếp vào lúc này liền cười rồi tiễn sếp ra tận bên ngoài.
Sếp Vân Vy vừa đi vừa nói:
- Cô với Giang Nhan quen nhau từ khi nào thế?
Vân Vy khẽ mím môi, chuyện này ngay cả bản thân cô cũng chưa tìm ra được câu trả lời. Rõ ràng là đã quen biết từ rất lâu rồi nhưng có đôi khi cô cảm thấy hai người chỉ như mới quen nhau. Giang Nhan hiện giờ đứng trước mặt cô đã khác so với Giang Nhan trong kí ức.
Cũng may là sếp của Vân Vy không truy hỏi đến cùng, chỉ khẽ nói:
- Tôi đã quen Giang Nhan từ lâu rồi, từ trước khi đếncông ty này làm việc tôi đã sử dụng phần mềm của anh ấy viết. Nhưng tôi nhớ lúc ấy anh ấy không phải là Giang Nhan...
Những điều sếp nói Vân Vy nghe không hiểu, đặc biệt là câu cuối cùng, Giang Nhan không phải là Giang Nhan, điều này khiến cho Vân Vy chợt thấy chột dạ, dường như có cái gì đó vừa nảy ra trong đầu nhưng lại nhanh chóng biến mất. Thế nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại mà chẳng hiểu ra được vấn đề.
- Tôi còn nhớ lúc đó trên cái đĩa phần mềm tôi mua của anh ấy có đề tên anh ấy, tôi nhớ là có một chữ “u"...
Giọng nói của cấp trên rất nhỏ nhưng Vân Vy vẫn cóthể nghe thấy rất rõ.
- Giang Nhan không nói với cô à? Có phải anh ấy đãđổi tên rồi không?
Lần này thì cô đã nghe thấy rất rõ ràng.
- Tôi nhớ trước đây anh ấy tên Giang...
Sếp của Vân Vy cố lục tìm trong kí ức của mình.
- Giang...
Giang Nhan.
Bàn tay của Vân Vy bị ai đó nắm chặt, cô giật mìnhngoảnh đầu lại nhìn.
Đôi mắt thuôn dài, khóe mắt hơi cong lên, đôi môimỏng mím chặt, khuôn mặt điển trai nhưng hết sứctĩnh lặng, đôi môi cong lên nở ra một nụ cười dịu dàng. Là Giang Nhan...
- À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hình như phiên âm là... Những ngón tay của Giang Nhan rất dài, vừa ấm áp lạivừa mềm mại. Vân Vy khẽ luồn những ngón tay của mình vào tay anh.
Vân Vy đưa ngón trỏ lên miệng, suỵt một tiếng ra hiệu cho Giang Nhan rồi vội vàng kéo anh núp vào trong phòng cạnh đó.
Sau một loạt các hành động này, cô chợt phát hiện ra mình thật ấu trĩ, lại đi chơi cái trò trốn tìm của trẻ con.Có lẽ Giang Nhan cũng cảm thấy rất kì lạ, thế nhưng vì thời gian cấp bách nên cô chẳng kịp giải thích gì. Vân Vy nghe thấy tiếng nước chảy róc rách qua các hònnon bộ trong bể nước, sếp của Vân Vy nói xong liềnngoảnh đầu lại tìm Vân Vy.
- Vân Vy ơi... - Sếp của Vân Vy đứng ở cách đó khôngxa đang đưa mắt nhìn quanh, cất tiếng gọi cô. - Vân Vy đi đâu rồi nhi? Ban nãy cô ấy còn đứng ở đây cơ mà?
Người đồng nghiệp đi cùng sếp liền đưa mắt nhìn quanh.
Vân Vy chợt cảm thấy có chút căng thẳng. Nếu như lúc này, trò chơi của cô bị người ta phát giác ra, thế thìchẳng phải... Như vậy cô biết giải thích ra sao? Cô sợ hãi không dám nhìn về phía họ, nem nép vào lòngGiang Nhan giống hệt như một đứa trẻ.
- Chắc là đi vệ sinh rồi, hôm nay cô ấy cũng uốngkhông ít mà! - Cũng may là người đồng nghiệp kia đã giải vây giúp Vân Vy: - Để em tiễn sếp về, chắc là một lát nữa Vân Vy sẽ gọi điện đến ấy mà! - Nói rồi người đồng nghiệp và sếp của Vân Vy nhanh chóng đi ra khỏi tầm mắt của cô.
Vân Vy mau chóng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Nhan. Đôi lông mày củaGiang Nhan khẽ nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm vào cô. Dường như cô có thể nhìn thấy khuônmặt đỏ bừng của mình trong đôi mắt anh.
- À... - Trong lúc hoang mang, cô đã làm cà vạt của anh bị xộc xệch. Cô đưa tay lên chỉnh sửa cà vạt cho anh, hơi ấm từ người anh đang truyền qua tay cô.
- Em không muốn đồng nghiệp nhìn thấy anh à? - Ừ... - Cô khẽ gật đầu.
Sao cô cứ cảm thấy mỗi khi đôi mắt anh hơi nheo lại là anh lại trở nên trầm lắng. Nhất là ánh mắt của anh luônkhiến cho người khác cảm thấy rất khó nắm bắt, không thể biết được nó ẩn chứa điều gì. Sự mạnh mẽ và sangtrọng của anh khiến cho người khác nhìn vào là thấysợ hãi. Cô chỉ cảm thấy đằng sau cái vẻ ngoài hàonhoáng của anh là một sự cô độc và đau thương, điều đó luôn khiến cho cô cảm thấy không mấy dễ chịu.
Rõ ràng ai ai cũng đều có nhược điểm, thế nhưng anhvẫn cố tỏ ra vẻ là một người hoàn mỹ.
Con người khi buồn bã mà không có người để trút bầu tâm sự, thế thì chỉ có thể tâm sự với chính con người ở trong lòng mình. Người ấy sẽ nói cho bạn biết rằng, chỉ có mạnh mẽ lên mới khiến cho không ai có thể tổn thương, đau đớn.
Có đúng vậy không Giang Nhan?
Khi muốn khóc hãy cười thật to, như vậy trái tim sẽ càng đau đớn!
Vân Vy mỉm cười, Giang Nhan, rất có thể em vẫn chưa tỉnh lại khỏi giấc mơ của mình. Anh ở trong giấc mơcủa em thật là hạnh phúc, thật là lạc quan, không lo không nghĩ. Em chưa bao giờ biết rằng thực ra anh cũng như vậy.
Anh cũng như vậy đấy!
Cô nhìn anh, ghé sát vào mặt anh, hít một hơi thật sâurồi bạo gan lấy tay che mắt anh lại:
- Giang Nhan, không được nhìn em như vậy, sẽ khiến cho em thấy khó chịu đấy. Em không cho phép anhdùng ánh mắt lạnh lùng đó nhìn em, đẩy em ra khỏi thế giới của anh. Bởi vì bắt đầu từ ngày hôm nay, em sẽ thử làm cho anh hạnh phúc.
Cô nhẹ nhàng nép mình vào ngực anh.
Anh không hề ngoan ngoãn như trong kí ức của cô, thậm chí còn có phần ương ngạnh.
Cô lại ngước mắt nhìn anh.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn lên cô lại tự hỏikhông hiểu sao đôi môi của một người đàn ông mà lạicó thể đẹp đến thế: làn môi hơi cong, mỏng nhưng căng đầy và rất mịn màng, khiến cho trái tim cô khôngthể tự chủ được nữa. Cô kiễng chân hôn phớt lên môianh... Tất cả đều là do men rượu... hoặc cũng có thể cô chẳng phải là một cô gái ngoan.
Vân Vy bối rối né tránh ánh mắt của Giang Nhan, sauđó nhân lúc hành lang nhà hàng không có người, cô liền kéo Giang Nhan nhanh chóng chạy ra ngoài.
Giang Nhan cứ để mặc cho cô kéo đi, chỉ nhìn cô mà không lên tiếng.
Dù gì Giang Nhan cũng là bạn trai của cô, nếu cô có những hành động thân mật như thế này thì cũng là lẽ tự nhiên. Cô tuyệt đối không giải thích... mà là... chỉ cốgắng che đậy...
Chỉ vì một nụ hôn, mà cô phải cố gắng che đậy đến mức này.
- À Giang Nhan này, lúc nãy chúng ta đã nói đến đâurồi?
- Cô giả vờ quay trở lại vấn đề lúc nãy.
- Bạn đồng nghiệp của em! - Giang Nhan nhắc.
- À phải rồi, em nói là em không muốn bọn họ nhìn thấy anh... - Cô bắt đầu nói những lí luận kì quái của mình: - Người khác thì không nói, nhưng với bà sếpmới này thì tuyệt đối không được. Chị ta rất có tiếngnói trong ngành này, quen biết lại rộng... nếu gặp được anh chắc chắn chị ta sẽ hỏi đông hỏi tây, cho dù có em ngồi bên cạnh chắc chắn chị ta vẫn sẽ thản nhiên xinsố điện thoại của anh, rồi sau đó mời anh đi tham gia đủ các hoạt động này nọ... em không thích thế!
Giang Nhan ngẩn người ra, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên, ánh mắt lấp lánh như những vì sao đêm. Anh ngập ngừng mãi rồi mới hỏi:
- Còn gì nữa không?
- Chị ta quá mức xinh đẹp!
Anh ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Người xinh đẹp nhiều lắm, đó không phải là lí do!
- Nhưng người vừa đẹp vừa có tài thì không nhiều!
- Thật không ngờ em lại sùng bái chị ta như vậy!
Men rượu quả là điều kì diệu, nó như liều thuốc kíchthích đối với Vân Vy vậy.
- Nói tóm lại là em không thích để anh gặp, nói chuyệnvới chị ta!
Giang Nhan bật cười:
- Không được, anh không Trừ phi em có thể vượt quachị ta, trở thành sếp của chị ta!
- Hả? - Vân Vy ngây người nhìn Giang Nhan.
- Nếu như em là sếp của chị ta rồi em mới có quyền quyết định có gửi thiệp mời đám cưới cho chị ta haykhông, có mời chị ta uống rượu mừng hay không, có dẫn anh đi chúc rượu chị ta hay không. Nếu như em là sếp của chị ta rồi, lúc em mệt mỏi hoặc chuẩn bị đi du lịch hoặc nghi đi khám thai... anh sẽ không phải gọiđiện thoại cho chị ta xin nghỉ hộ em.
Vân Vy ngẩn người một lát rồi gật gù, mặt rất nghiêm túc:
- Em nghĩ sẽ có ngày đó đấy! Thực ra em đâu có kém chị ta là mấy!
Giang Nhan mỉm cười:
- Đúng thế thế mới là một Vân Vy đầy tự tin.
Đáp án thực sự chỉ cách có một bước chân, thế nên chi bằng cô cứ thành thật khai báo cho xong:
- Thôi được rồi, em thừa nhận em chỉ là một đứa con gái bình thường không thích để anh nhìn thấy người đẹp... - Ghen tuông và nhỏ mọn vốn là đặc quyền củacon gái, cô không nghĩ rằng điều đó có gì xấu cả.
Giang Nhan dừng bước, ngoảnh lại nhìn Vân Vy hồilâu, vẻ mặt lanh lùng đã không còn, đôi mắt trong veodường như đã bị phủ sương mờ:
- Vân Vy, hãy nói cho anh biết, em làm vậy là bởi vì thích anh! - Nói rồi anh bật cười như cười nhạo chínhmình, không hề chờ đợi câu trả lời từ cô.
Vân Vy im lặng hồi lâu rồi nói:
- Đúng vậy, em làm vậy là vì thích anh!
Lần này thì Giang Nhan thật sự sững sờ.
Mãi lâu sau anh mới định thần lại được, đôi môi khẽ mỉm cười.
- Anh không được cười em đâu đấy!
Giang Nhan cười xòa:
- Được rồi!
Cho dù hành động của cô có ngốc nghếch đến mấy đichăng nữa anh cũng không nên cười như vậy... một nụ cười đẹp mê hồn.
- Càng không được nói dối em!
Giang Nhan đáp:
- Ok!
- Vậy anh nói xem, hôm nay có phải anh cảm thấy em quá...
Giang Nhan cúi đầu nhìn cô, giọng nói rất nhẹ, rất khẽ, đến mức chỉ có hai người họ nghe thấy:
- Vân Vy, em thực sự làm cho người khác phải kinh ngạc!
Kinh ngạc đến mức khiến cho anh vui mừng!
Giang Nhan và Vân Vy vừa nắm tay nhau đi ngang quamột phòng ăn đột nhiên thấy cánh cửa ấy được mở ra.
Người kia vừa nhìn thấy Giang Nhan đã lập tức cấttiếng gọi:
- Giang Nhan, khách của cậu đến chưa hả? Chứng tôiđang ngồi đợi đây này!
Vừnói xong, chợt nhìn thấy Vân Vy đang đứng bên cạnh Giang Nhan, người kia liền nói:
- À, chắc là cô ấy chứ gì? - Nghe giọng nói của anh ta có vẻ rất phấn khích: - Giang Nhan, cậu thật chẳng đáng mặt bạn bè. Giấu lâu như vậy, mãi đên tận hôm nay mới cho chúng tôi biết mặt em dâu. Mau mau vàođây đi! Mọi người xem ai đến đây này!
Vân Vy có thể cảm thấy vào khoảnh khắc ấy, ánh mắtcủa mọi người trong phòng đều tập trung vào hai người. Cô chẳng có thời gian để mà e ngại, chỉ có thể lần lượt đi chào hỏi từng người dưới sự dẫn dắt của Giang Nhan.
Có người nói:
- Ai da, Giang Nhan này, tôi thường nghe Khang Kiện nói cậu có người yêu, nếu như không phải hôm nay tậnmắt nhìn thấy có khi tôi còn không tin thằng ranh ấy đây!
Có nói:
- Không phải là chọn đại một người đến để che mắt chúng tôi đấy chứ? - Nói rồi anh ta liền quay sang Vân Vy giải thích: - Em dâu đừng để ý nhé, anh thấy mặt mày Giang Nhan đang vui vẻ nên muốn nhân cơ hộitrêu cậu ta một chút thôi!
Mọi người nhanh nhẹn ngồi sát lại nhường chỗ choGiang Nhan và Vân Vy.
Giang Nhan để Vân Vy ngồi xuống trước rồi anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Giang Nhan, bây giờ chúng ta coi như mới bắt đầu nhỉ?
Vốn dĩ mọi chuyện sẽ cứ yên ổn và tốt đẹp như thế này nếu như Vân Vy không xem quyển tạp chí để bêncạnh một người bạn của Giang Nhan.
Đó là một cuốn tập san của ngành. Cô lật đến một trang có đăng một bức ảnh mà cô cảm thấy có chút quen quen. Cô kịp xem kĩ thì đã có người lên tiếng:
- Giang Nhan, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu uốngrượu, lần này dẫn em dâu theo thì phải uống một ly chứ nhỉ? - Đám đông hùa theo:
- Không biết em dâu có cho phép không nhỉ?
Dưới ánh đèn mờ ảo, mái tóc của Giang Nhan nhưđược phủ một lớp rượu vang đỏ sẫm, đôi mắt anh long lanh tựa như làn nước.
Vân Vy còn chưa nói gì thì Giang Nhan đã đón lấy ly rượu.
Vân Vy tưởng rằng Giang Nhan chỉ nhấp một ngụm cho có, nào ngờ anh ngửa cổ uống cạn ly rượu trên tay. Có lẽ là vì trước đây chưa bao giờ nhìn thấy Giang Nhan uống rượu nên đám đông xung quanh đều hò reo ầm ĩ.
Mùi rượu thoang thoảng.
- Vân Vy. - Giang Nhan khẽ gọi tên cô.
Anh luôn là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thườngở cô.
Trong cuốn tạp chí ấy, dưới bức ảnh còn có tên và giới thiệu sơ lược về người ấy.
Cô không cần thiết phải xác định lại.
Cuộc đời mặc dù đã quay ngược trở lại, thế nhưng người trước đây đã gặp, giờ lại gặp lại rồi.
- Em dâu làm việc ở đâu thế?
Vân Vy lần lượt trả lời từng câu hỏi của mọi người,cuối cùng cô "thu hoạch" được cả đống danh thiếp. Trong đó có những người ở các bộ phận mà sắp tới cô sẽ phải tận dụng mối quan hệ với họ.
- Nếu như có chuyện gì em cứ trực tiếp tìm họ, họ nhấtđịnh sẽ giúp em!
- Vâng ạ! - Vân Vy biết hôm nay Giang Nhan bày biện tiệc rượu thế này tất cả là vì cô. Giang Nhan từ xưa đến nay vô cùng cao ngạo, thế mà vì cô, anh hạ mình.
- À phải rồi... - Cuốn tạp chí ở trên bàn được cầm lên,đặt vào trong tay Vân Vy.
- Cậu có biết thành phố này chuẩn bị xây dựng một bệnh viện tư rất to không?
- Trong này có giới thiệu đấy!
Cô siết chặt cuốn tạp chí trong tay, cứ như thể ở trongđó ẩn chứa bí mật của cô vậy. Cô vẫn chưa mở nó ra xem.
Chiều nay bó hoa được chuyển đến công ty cho cô.
Tô Tần.
Vân Vy quay lại nhìn Giang Nhan trong vô thức.
Nếu như không có Giang Nhan thì làm sao có Tô Tần ?
Tô Tần và Giang Nhan là bạn thân của nhau, bởi vậy cô mới quen với Tô Tần. Quan hệ giữa ba người vô cùng tốt đẹp. Thế nhưng kể từ sau khi thời gian quayngược trở lại, quỹ đạo sống của cô đã thay đổi, côkhông còn dám mộng tưởng đến quá khứ.
Không có Giang Nhan, không có Tô Tần, ngay cảnhững người bạn trước đây cũng lần lượt tan biến, chỉ còn lại một mình cô cô độc trong thành phố này.
Nhìn ánh đèn mờ ảo, đột nhiên Vân Vy lại có một ảo giác.
Thực ra tất cả mọi thứ đều không thay đổi, chỉ là giữa thế giới của cô có một phần nào đó bị cắt đi mà thôi.
Ngồi nghỉ một lát, Vân Vy chợt vội vàng gọi điện cho Giang Nhan.
- Anh đã đến chưa?
- Đến rồi!
- Ok! - Cô cười: - Còn việc gì chưa làm xong không anh? Xong rồi phải đi ngủ ngay đấy!
Giang Nhan mỉm cười:
- Em cũng ngủ sớm đi, ngày mai anh đứng ở dưới lầu chờ em nhé, phải cùng anh đến bệnh viện đấy!
Vân Vy lật cuốn tạp chí ra xem.
- Vân Vy, còn cgì không?
- Không ạ!
Giang Nhan ngập ngừng:
- Có cần anh viết cho em một bản kế hoạch không?
- Không cần đâu, em tự viết rồi đưa anh xem...
Giang Nhan không quen biết Tô Tần.
Đặt điện thoại xuống, Vân Vy nằm ngửa trên giường,tay để trên trán, mắt nhắm nghiền. Giang Nhan không quen Tô Tần, thế thì Tô Tần càng không biết cô là ai.Thế cho nên...
Tại sao cô lại cảm thấy kì lạ nhỉ? Không hiểu sao trong lòng cô lại có một cảm giác rất kì lạ!
Cô mơ màng chìm vào giấc mộng, mơ thấy cô y tá thân thiện đẩy cô đến trước cửa bệnh viện phục hồichức năng, cúi đầu mỉm cười với cô:
- Nhìn đi, bạn trai cô đến rồi kìa! Cô mơ hồ nhìn về phía trước, ánh nắng chói chang khiến cho tầm nhìn của cô mờ đi. Cô phải cố mở mắt ra để nhìn, đột nhiên thấy một bóng người đang lại gần, che đi ánh nắng gay gắt. Thân hình cao lớn, toàn thân như được phủ bởi ánh mặt trời vàng ruộm. Cô nhìn không rõ người ấy là ai. Chỉ nghe thấy cô y tá nói: - Bạn trai của cô tốt thật đấy, ngày nào cũng đúng giờ đến thăm cô! Người đó đến gần, quỳ xuống trước mặt cô. Cô chớp chớp mắt. Cô y tá nói với anh: - Tôi bảo anh mua những thứ mà cô ấy thích đem về đây, anh đã mua được cái gì rồi? Anh giơ một cái túi ni lông ra trước mặt cô. Cô nhìn vào trong đó, bên trong là những khối màu đen sì sì. Cô y tá bật cười: - Khối máu tụ trong đầu cô ấy đã đè lên phần mắt, cô ấy nhìn không rõ, anh có thể nói cho cô ấy nghe những chuyện cô ấy biết, kế cho cô ấy nghe chuyện quá khứ của hai người... - Cô y tá dừng lại một lát rồi nói tiếp: - Đây là cách giúp cô ấy hồi phục nhanh nhất! Anh cầm đồ vật ở trong túi ni lông ra, định nhét vào tay cô nhưng cô nhất định không chịu cầm. Anh nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay cô, muốn tạo niềm tin cho cô. Cô y tá cố gắng khơi gợi - Anh ấy là bạn trai của cô, cô còn nhớ không? Anh lặng lẽ nhìn cô, cô lặng lẽ ngồi trên xe lăn, đầu óc trống rỗng. Cuối cùng tay cô cũng mở ra, anh đặt món đồ đó vào lòng bàn tay cô, sau đó cố thử cử động bàn tay của cô. Món đồ đó bị cô bóp đến chẳng ra hình dạng gì, anh thả tay cô ra, món đồ mềm nhũn kia rơi vào lòng bàn tay anh. Không biết anh đã làm thế nào và vừa lắc người một cái, anh đã biến thành một con gấu winny rất đẹp. Cái bụng của con gấu winny lồi ra bên ngoài áo. Nó lười biếng vươn vai, trông thật đáng yêu! Cô y tá nói: - Sau khi bị tổn thương, người ta thường mất đi niềm tin. Đây là chuyện thường gặp, anh phải kiên nhẫn. Nếu như người nhà cô ấy đã chọn anh làm người giúp cô ấy hồi phục, điều đó chứng minh rằng mọi người đều biết trong lòng cô ấy, anh chính là một người vô cùng quan trọng. Như vậy là đủ rồi! Sẽ có một ngày cô ấy sẽ nhớ ra anh và mọi chuyện sẽ có chuyển biến tốt đẹp! - Cô y tá nói xong liền chỉ vào anh và hỏi cô: - Anh ấy là ai? Cô có còn nhớ không? Sau khi cô y tá đi, anh bắt đầu bón nước cho cô uống. Anh có vẻ rất vụng về, làm rớt nước lên tay cô mấy lần liền. Cô cảm thấy anh không biết cách chăm sóc người khác. Anh chẳng mấy khi nói chuyện. Cô cảm thấy anh chẳng giống như những gì mà cô y tá kia nói, vui vẻ chăm sóc cho cô, ít nhất thì cô vẫn chưa tìm thấy được bằng chứng rõ rệt. Anh thích sự sạch sẽ, càng thích sự yên tĩnh, thường ngồi một góc đọc sách hàng giờ liền. Cô chỉ mờ mờ nhìn thấy những món đồ trên tay anh. Khi cô cảm thấy chẳng có chút thú vị nào, anh dường như lại hiểu được ra điều gì đó, liền đưa món đồ trong tay lại g Những kí hiệu kì lạ cô nhìn chẳng rõ. Cô chỉ là một bệnh nhân mới hồi phục. Cô cố gắng đẩy cuốn sách ấy xuống đất. Cô tưởng rằng một người như anh chắc chắn sẽ dễ dàng bị cô chọc giận, sau đó tức tối cầm đồ đạc đi thẳng. Quả nhiên anh cầm món đồ đó lên, ngẫm nghĩ một lát rồi bỏ đi. Cô y tá lại đến thay anh chăm sóc cho cô. Một lúc sau, anh quay lại. Anh đặt món đồ đang cầm trên tay xuống trước mặt cô. Đó là một cuốn truyện cổ tích, những câu chuyện cổ tích có hoàng tử và công chúa với những tình tiết hết sức cũ kĩ. Anh quỳ xuống đặt cuốn sách trước mặt cô, có sách để đọc còn tốt hơn là cứ ngồi không chẳng có việc gì làm. Cô đọc sách một lúc rồi lại len lén đưa mắt nhìn anh. Anh là ai? Đôi mắt lấp lánh như ánh sao, khiến cho cô cảm thấy hoang mang. Cô thừ người hồi lâu. Một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Anh lật bàn tay cô lên, viết lên tay cô hai chữ: Giang Nhan. Tỉnh dậy, Vân Vy thấy người mình ướt đẫm mồ hôi, hai bên thái dương giật giật liên tục. Vân Vy đưa tay lên xoa bóp huyệt thái dương. Giấc mơ ban nãy cứ như là thật vậy, khiến cho cô không thể nào phân biệt được rốt cuộc cô đang nằm mơ hay thực sự cô đã từng trải qua những chuyện như vậy? Cô ở trong giâc mơ là một bệnh nhân ngồi trên xe lăn. Cũng may là cô biết rõ rằng bản thân cô từ trước đến nay rất khỏe mạnh. Chuông điện thoại đột ngột reo vang, Vân Vy quay người với tay lấy điện thoại ở đầu giường. Là Khang Kiện. - A lô... - Giọng nói của Khang Kiện vang lên: - Tôi còn tưởng là cô không chịu nhận điện thoại của tôi cơ! Vân Vy bật cười: - Sao có thể thế được! Khang Kiện đáp: - Còn chẳng phải vì lần trước tôi tìm cô nói chuyện đấy thôi! Vân Vy cười: - Tôi không nhỏ mọn thế đâu! Khang Kiện cố ý giọng lúc trầm lúc bổng: - Tôi biết là cô không nhỏ mọn như vậy, nếu không giờ tôi đang phải ở nhà một ai đó, khẩn thiết van xin anh ta tha thứ cho tôi! Vân Vy bị Khang Kiện chọc cho phì cười: Giang Nhan đáng sợ như vậy sao? Khang Kiện nói: - Đương nhiên là cô không biết rồi, cậu ta có ghê gớm với cô bao giờ đâu! Giọng nói của Khang Kiện càng lúc càng nhẹ nhàng, khiến cho Vân Vy cảm thấy hai người dường như là những người bạn thân thiết của nhau đang nói chuyện phiếm vậy: - Mấy hôm nay thế nào rồi? - Sao? Định bỏ chút thời gian rảnh rỗi để điều trị tâm lí cho tôi à? - Vân Vy cố ý làm bộ nghiêm túc: - Nói thật với anh là không được tốt cho lắm! Khang Kiện im lặng một lát rồi khẽ hỏi: - Có chuyện gì? - Tinh thần hốt hoảng, hành động không thể kiểm soát được, có lúc còn không biết là mình đã làm cái gì, cứ như quay ngược trở lại lúc còn trẻ con ấy! - Nếu không tại sao suốt buổi tối qua cô lại làm những việc kì quái đến thế nhất là những lúc đối mặt với Giang Nhan, cả con người cô cứ trở nên kì lạ thế nào ấy! - Có phải cảm thấy bản thân mình rất ấu trĩ? Vốn dĩ chỉ là nói vớ nói vẩn, nào ngờ Khang Kiện lại đoán trúng phóc. - Lo lắng được - Ờ... Tâm trạng thế này khó mà miêu tả ra được. Thế nhưng Khang Kiện nói ra... nghĩ lại thấy... hình như đúng là như vậy. - Cô không phản bác tôi mặc định là đúng nhé! Khang Kiện bật cười: - Với tất cả những bệnh nhân của tôi mà có dấu hiệu như thế này, tôi đều nói với họ rằng... - Khang Kiện dừng lại một lát: - Chúc mừng cô, cô đã mắc bệnh yêu rồi! Vân Vy ngẩn người rồi bật cười. Cái kết luận này... bệnh "yêu"... Yêu những sự vật đẹp đẽ, có được một cuộc sống không thể nào tốt đẹp hơn được nữa, vì vậy mới phải lo lắng được mất. Bởi vì có được rồi nên mới sợ sẽ mất đi. - Xét từ một góc độ nào đó, cô mắc phải bệnh này rồi, tôi lại thấy vui! Vân Vy cười: - Cám ơn bác sĩ Kiện đã chẩn đoán giúp! Đúng như báo chí vẫn thường ca ngợi, bác sĩ quả là... sắc bén, thần tốc, tinh nhanh... Khang Kiện ngạc nhiên: - Cô cũng xem những bài viết của tôi ở trên mạng à? Vân Vy điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình rồi nói: - Đúng vậy, không chỉ một mình tôi, trong văn phòng của tôi còn có fan của anh nữa đấy! Có cần hôm nào gặp mặt một buổi không? - Nghĩ đến nụ cười sùng bái của Tiểu Thu, Vân Vy lại không đành lòng, cứ muốn tìm một cơ hội nào đó cho hai người gặp mặt làm quen. - Cô đã xem những bài nào rồi? - Tôi thường hứng thú với những bài viết về... những cô gái có cuộc sống long đong, lận đận, xem anh đã giúp họ lấy lại niềm tin cuộc sống như thế nào... - Vân Vy cười: - Có lẽ tại đọc những bài viết ấy quá say sưa nên ban nãy tôi còn nằm mơ mình bị ngồi trên xe lăn đấy! - Vân Vy tưởng rằng Khang Kiện nghe xong sẽ cười nhạo cô, nào ngờ đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Mãi lâu sau... - Thôi cô đừng đọc nữa! - Tại sao? - Làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô là tôi trở thành tội đồ đấy! Vân Vy cảm thấy buồn cười vì những lời nói phóng đại của Khang Kiện. Nào ngờ Khang Kiện lại hỏi vặn - Nếu như những chuyện đó là thật, cô sẽ thế nào? Ý của tôi là... giấc mơ của cô ấy... Cô ngây người không biết trả lời thế nào. Hồi lâu sau mới ngập ngừng nói: - Anh nói xem những người đã từng điều trị tâm lí có thật sẽ quên đi những chuyện không vui không? - Câu cô hỏi tôi, tôi có thể khẳng định, đáp án là: Có! Vân Vy nằm lì trên giường rất lâu mà vẫn không thế nào ngủ tiếp được. Cuối cùng cô bật máy tính lên, vào mạng xem phim trực tuyến. Xem mãi mà cô chẳng hiểu mình đang xem cái gì. Lí ông đã uống sạch cốc nước. Vân Vy đứng dậy mớ cửa ra ngoài rót nước uống, đúng lúc nhìn thấy bố cô tù trong nhà vệ sinh đi ra. - Bố à... - Vân Vy dừng bước, nắm chặt cái cốc trong tay: - Con quên không nói với bố, ngày mai Giang Nhan sẽ đến đón con đi thăm bố anh ấy!! - Ngày mai á? Vân Vy nhìn đồng hồ: - Thực ra là hôm nay. - Con đã chuẩn bị quà cáp gì chưa? - Con chưa kịp chuẩn bị gì cả. B đang bệnh, con cũng chẳng biết mua cái gì! - Lần đầu tiên ra mắt phụ huynh, phải nghiêm chỉnh một chút. Vân Vy gật đầu: - Mai là cuối tuần, sáng con đi thăm mẹ, nhân tiện mua đồ luôn! - Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, mau đi ngủ đi! Ngày mai phải thật tỉnh táo đấy! Chắc phải đến hơn bốn giờ sáng Vân Vy mới ngủ lại được. Đang ngủ ngon giấc thì cô loáng thoáng nghe thấy tiếng bố cô nói chuyện với ai đó. - Tối qua ngủ không ngon giấc, giờ vẫn còn chưa tỉnh. Chắc là mẹ gọi điện về. - Tôi thấy rất căng thẳng... nói là sáng phải vào bệnh viện, sau đó mua đồ về... để cho nó ngủ thêm lúc nữa tôi sẽ gọi nó dậy! Nghĩ là giờ vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa cũng được, Vân Vy trở mình rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Vân Vy chẳng biết mình đã tỉnh ngủ như thế nào nữa, chỉ cảm thấy ngủ một giấc thật đã đời. Chỉ có điều đến khi nhìn lên đồng hồ đã là mười một giờ rưỡi rồi. Cô nghe loáng thoáng thấy có tiếng nói từ phòng khách, chắc, là bố cố đang vặn nhỏ ti vi xem. Cô đứng dậy, vừa buộc tóc lại vừa mở cửa phòng ngủ ra. - Bố... - Chữ “bố” vừa ra đến Vân Vy đã sững người... ngạc nhiên gọi: - Giang Nhan? Hai người đàn ông đang chơi cờ vây ở trong phòng khách. Những cốc trà nóng đang bốc khói nghi ngút. Bố Vân Vy mỉm cười, dịu dàng hỏi: - Tỉnh rồi hả con? Giang Nhan đến rồi này! - Nói rồi ông lại tập trung chú ý vào bàn cờ. Cô vẫn đứng ngây ra tại chỗ, tạm thời chưa tìm được câu nào thân mật để chào hỏi anh. Mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Nhan đang từ trên mặt chuyển xuống ngực mình, Vân Vy mới cúi đầu nhìn xuống. Chiếc áo ngủ không biết từ khi nào đã bị tuột mất hai cái cúc, mà cô thậm chí còn chẳng mặc áo lót nữa chứ! Mặc dù áo ngủ của cô khá dày, không lộ liễu thái quá nhưng nghĩ đến đây cô bỗng thấy mặt mình nóng ran. - Ối, em đi thay quần áo đã! - Vân Vy chỉ kịp thốt lên câu đó rồi quýnh quáng chạy vào phòng. Sách thường viết rằng một người vợ tốt phải dậy sớm hơn chồng ít nhất một tiếng đồng hồ. Một tiếng đồng hồ ấy dùng để trang điểm cho mình thật đẹp, để chồng sau khi ngủ dậy không phải nhìn thấy bộ dạng xấu xí của vợ, từ đó duy trì mối quan hệ và giữ nguyên ấn tượng đẹp về nhau như lúc đang yêu. Đã là vợ người ta rồi còn phải cẩn thận như vậy, huống hồ giờ cô chỉ là bạn gái của anh. Không biết Giang Nhan có bị bộ dạng xấu xí này của cô làm cho sợ chết khiếp không nữa. Nhưng mà có ai đi ngủ lại ăn mặc tử tế được đâu? Mà có ai biết được bạn trai mình đến tập kích lúc nào chứ? Vân Vy ủ rũ dựa lưng vào cửa. - Sao anh lại đặt con nàđây? Thế này thì chẳng phải cả vùng này của tôi đều sống hết hay sao? Vân Vy nghe thấy bố cô mừng rỡ nói. Giang Nhan đi nhầm nước cờ rồi, quả nhiên anh ấy bị cô dọa cho sợ chết khiếp rồi. Lúc cô thay quần áo chỉnh tề đi ra thì hai người đàn ông đã thu dọn bàn cờ rồi. Sau khi bỏ đi những quân cờ chết, bố Vân Vy bị thua, nhưng không đến nỗi thảm bại. Vân Vy đứng ở bên canh nhìn, nước cờ cuối cùng có độ khó cao, vô tình thắng lợi mà không gây phật ý đối phương. - Haizz... nếu tôi mà đi một con cờ đến đây là cả vùng này của tôi đều sống. Cộng thêm cả những con cờ này: 1, 2, 3,4, 5... còn cả bên kia nữa... Nếu như hai nước cờ tôi đi đúng là có thể thắng được anh cả hai mặt. Có thời gian thì đến choi với tôi vài ván nữa nhé... Bố Vân Vy hào hứng nói vậy, nhưng nhìn tình thế là biết, cho dù có chơi bao nhiêu ván, nếu như Giang Nhan không muốn thua thì ông còn lâu mới có cơ hội thắng. Cô cứ tưởng một người như Giang Nhan, chắc chắn chẳng có đủ kiên nhẫn để làm những việc này. Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi, bố cô làm toàn những món sở trường của ông. Sau khi ăn xong, ba người mang theo cặp lồng cơm vào bệnh viện thăm mẹ Vân Vy. Bố Vân Vy và Giang Nhan ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Vân Vy ngồi ở ghế đằng sau ôm cặp lồng cơm ấm áp trong lòng. Hôm nay thời tiết rất đẹp, gió thổi man mát, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống mặt đ Ăn cơm xong, mẹ kéo tay Vân Vy ra nói chuyện cả buổi. Sau khi từ bệnh viện đi ra, Vân Vy vội vàng lên xe rồi bảo Giang Nhan: - Giang Nhan, chúng ta đến khu mua sắm gần đây đi! - Vân Vy có hơi ngại ngùng: - Em không kịp mua gì... ở tầng một khu mua sắm trước mặt có bán các loại thực phẩm chức năng, còn có cả trà nữa, cho dù bố anh lúc này chưa dùng đến... em cảm thấy cứ nên mua cho đầy đủ. Tối qua cô đã tính toán kỹ, từ bệnh viện ra, cô sẽ qua khu mua sắm mua quà biếu bố Giang Nhan, thậm chí cô còn nghĩ sẽ mua ở chỗ nào rồi, thế nên chỉ cần vào đó khoảng một tiếng đồng hồ là xong. Giờ có Giang Nhan đi cùng sẽ càng nhanh hơn. Sau một khoảng thời gian rất ngắn cô đã mua đủ những thứ định trước. Túi lớn túi nhỏ, món nào cũng được bọc rất cẩn thận, nhìn vào cứ tưởng là phải hao tâm khổ tứ lắm. Cô luôn miệng hỏi Giang Nhan: - Có được không anh? Cô nhìn những món đồ được bọc kín bằng giấy, chớp chớp mắt, cắn chặt đôi môi mềm mại. Lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, cô không quên nở một nụ cười rạng rỡ. Anh không thể nói cho cô biết rằng đằng sau xe anh là đầy đủ những thứ anh đã giúp cô mua rồi. Sáng nay, anh gọi điện, lúc ấy cô còn chưa dậy nên đã tự đi mua rồi. - Anh đang nghĩ gì vậy? - Vân Vy kéo áo anh hỏi. - Tuyệt lắm! Đôi mắt cô cong lên cùng với khóe m rạng rỡ. Trong siêu thị mới khai trương một cửa hàng bán đồ lưu niệm bên trong bày đủ các món hàng rất bắt mắt. Vân Vy không tự chủ được mình liền đến gần xem. Trên giá hàng bày đầy những cái móc đeo điện thoại đôi. Thật không ngờ sau ngần ấy năm loại móc đeo điện thoại này lại thịnh hành trở lại. Những cái móc treo đôi được làm tinh xảo hơn, đẹp mắt hơn. Cô từng nghĩ, có lẽ những cái móc đeo điện thoại đôi như thế này đã biến mất trên thị trường từ lâu. Vân Vy cầm lây một đôi lên, giơ ra trước mặt Giang Nhan, mừng rỡ như gặp lại bạn cũ: - Giang Nhan, anh xem đây là cái gì nào? Giang Nhan đón lầy món đồ từ tay Vân Vy, trong ánh mắt cô tràn ngập niềm hân hoan. Đó chắc chắn là những hồi ức thuộc về cô và Giang Nhan, anh không sao có thể đáp lời được. Cô đột nhiên phát hiện ra điều gì đó khác lạ. Sớm muộn gì Vân Vy cũng sẽ biết, bởi vì cho dù anh có giấu giếm kĩ đến đâu thì cũng sẽ có một ngày sự việc bị làm sáng tỏ. Sớm muộn gì cô cũng sẽ nhớ ra tất cả, lúc ấy cô sẽ biết rằng anh chẳng qua chỉ là một kẻ dối trá. Đúng như trong cuốn tạp chí hôm qua cô đã xem. Anh ta đưa mắt nhìn cô. Tô Tần, mặc dù anh ta chẳng mấy thân quen nhưng anh ta biết chuyện của anh. Lúc cô cầm cuốn tạp chí ấy, biểu cảm có vẻ rất phức tạp. Thực ra anh cũng có rất nhiều lựa chọn. Giờ lựa chọn cách nói sự thực cho cô biết? Không được! Vân Vy bối rối thu lại nụ cười: - Cái này có đẹp không? - Cô đã đổi lấy một đôi móc có thể treo lên kính xe ô tô: - Mua một đôi treo lên xe của anh có được không? - Dán con búp bê như thế này lên xe sẽ bị người ta chê cười cho xem. Vân Vy dẩu môi, bắt chước vẻ mặt con búp bê trên tay cô: - Em thấy rất đẹp, mua một đôi nhé! - Cũng được. Búp bê đôi được đựng trong một cái túi màu hồng. Anh xách cái túi ấy ở trong tay lại càng thu hút ánh mắt của các cô gái: một anh chàng đẹp trai và lạnh lùng nhưng lại xách một món đồ hết sức dễ thương. Vân Vy nhận được điện thoại, tâm trạng đột nhiên trở nên căng thẳng, là mẹ của Giang Nhan. - Hãy nói với Giang Nhan là chúng ta gặp nhau ở bên ngoài. Có một số chuyện tôi buộc phải nói cho cô biết trước khi cô đến bệnh viện... - Giọng điệu của mẹ Giang Nhan vẫn lạnh lùng như vậy: - Gặp nhau ở quán cà phê đối diện bệnh viện đi. Tốt nhất hai người nên đến sớm, chớ để tôi phải chờ đợi. Nếu không cô không phải đến nữa! Vân Vy bỏ điện thoại xuống, ngẩng lên nhìn Giang Nhan: - Giang Nhan, mẹ anh bảo chúng ta ra quán cà phê phía bệnh viện. - Nếu như em... - Giang Nhan chưa dứt lời. - Em muốn đi! - Vân Vy cố gắng để khiến cho mình trông thật dũng cảm: - Sau này phải thường xuyên gặp mặt, trốn tránh chẳng bằng cứ trực tiếp đối diện... Vốn dĩ là một khu vực mà giao thông cực kì phức tạp, thế mà đột nhiên giao thông ở đây lại trở nên vô cùng thông suốt. Vân Vy nhìn ra ngoài cửa sổ... nếu như quan hệ giữa cô và gia đình Giang Nhan cũng trở nên thuận lợi như thế này thì tốt biết mấy! Có lẽ không ít người cũng gặp phải vấn đề gia đình người yêu phản đối. Thế nhưng cuối cùng cũng có không ít họ có được một kết cục có hậu. Vì vậy cô không nên quá bi quan. Xuống xe, bước vào quán cà phê, cô lập tức đưa mắt nhìn xung quanh. Quán cà phê được bài trí rất đẹp, trên tường được vẽ những bức tranh rất đẹp mắt, chỗ ngồi san sát nhau, có vài người khách đang chụm đầu nói chuyện. Phục vụ nhìn thấy khách tới liền bước tới đón tiếp. Mẹ Giang Nhan vẫn chưa đến. Vân Vy và Giang Nhan ngồi vào trong một góc nhỏ, còn chưa kịp đọc menu thì Giang Nhan đã gặp người quen. Một đôi vợ chồng trẻ đến thăm bạn ở gần đây, nhân tiện ghé vào uống cà phê. Người đàn ông vừa nhìn thấy Giang Nhan liền thân mật chào hỏi. Anh ta nhìn Vân Vy rồi mỉm cười nói với Giang Nhan: - Cô đây là.. Giang Nhan đáp: - Là bạn gái của tôi! Người đàn ông đưa tay ra bắt tay cô: - Rất vui được gặp cô! - Ánh mắt anh ta có vẻ tinh quái, cứ như thể đang dò xét điều gì đó. Vân Vy cảm thấy ánh mắt mà người đàn ông đó nhìn mình chẳng đơn giản chút nào, cứ như thể anh ta đến đây là có sự săp đặt trước vậy. Trong khi đó, cô vợ nhõng nhẽo của anh ta lại có vẻ rất ngọt ngào và tự nhiên. Người đàn ông đó dường như đúng lúc đang có chuyện cần tìm Giang Nhan: - Giang Nhan à, tôi tìm anh mãi, hôm nay mới may mắn gặp được! - Sau đó không đợi người khác đồng ý đã bắt đầu nói chuyện. Giang Nhan cau mày. Người đàn ông nhìn Vân Vy, vẻ áy náy nói: - Thật ngại quá, đã làm mất thời gian của hai người rồi! Vân Vy vội vàng xua tay, cười nói: - Không sao, không sao đâu! - Giang Nhan, anh thấy chuyện này có thể thực hiện không? Câu chuyện vô cùng tẻ nhạt. Cô chỉ có thể vừa ngồi nghe vừa khuấy cốc nước hoa quả của mình chứ không thể giúp gì được anh. Có tiếng bước chân lịch bịch từ xa vọng lại. Vân Vy ngoảnh đầu lại nhìn, thấy một cậu bé đang từ trên lầu chạy xuống. Vân Vy còn tưởng đó là con của một vị khách nào đó ở đây, nào ngờ cậu bé nọ chợt đứng khựng lại, nhìn Vân Vy như nhìn mục tiêu, vẻ mặt hân hoan chạy ùa đến trước mặt cô. Nhìn vẻ mặt đầy hiếu kì và hào hứng của thằng bé, Vân Vy còn tưởng nó có hứng thú với món đồ gì đó của mình. Cô cúi đầu xuống, đang định nở nụ cười thân thiện thì thằng bé đã tóm chặt lấy cánh tay cô: - Cô ơi, cháu với em trai cháu bị rơi mất đồ rồi, cô có thể tìm cho cháu được không? Vân Vy ngây người mất mấy giây, vốn dĩ cô chẳng có duyên với lũ trẻ con, đây là lần đầu tiên cô gặp một đứa trẻ chạy đên trước mặt mình nhờ giúp đỡ. - Em cháu ở chỗ nào? - Ở dưới lầu ạ. Vân Vy đang định hỏi kĩ hơn thì: - Cô ơi, đi thôi! - Cậu bé chỉ xuống tầ Thường thì chẳng ai nỡ lòng từ chối một đứa trẻ cả. Hơn nữa hiện giờ Giang Nhan cũng đang bận nên cô ngồi đó hay không cũng chẳng quan trọng. Vân Vy bỏ túi đồ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Giang Nhan. Giang Nhan đưa mắt nhìn cô rồi nói: - Em đi xem rồi nhanh quay lại nhé! Cô đi theo cậu bé, đi ra khỏi quán cà phê, đến một con phố huyên náo. Vân Vy đưa mắt nhìn quanh mà không thấy em trai của cậu nhóc kia đâu. - Ở đâu thế cháu? - Ớ trước mặt, cách đây không xa đâu ạ! - Thằng bé kéo tay Vân Vy đi thẳng về phía trước. Vân Vy đưa tay lên nhìn đồng hồ, không biết chừng mẹ Giang Nhan đã đến rồi cũng nên. Mẹ Giang Nhan đến mà cô không có ở đó... thì... mọi sự cố gắng của cô chẳng phải là phí hoài hay sao? Nếu là người lớn chắc chắn cô sẽ từ chối, thế nhung đây lại là một đứa trẻ con... - Cô ơi... - Thằng bé ngẩng mặt lên nhìn cô, những cái răng nhỏ xíu cắn chặt vào môi rồi dẩu lên nói với Vân Vy: - Mau lên đi cô, ở ngay trước mặt rồi! Không thể cứ để mặc kệ thằng bé. Đi qua một ngã rẽ, cuối cùng Vân Vy đã nhìn thấy một đám đông huyên náo. Cô nhìn thấy có một cậu bé đang ngồi trên bậc thềm, ánh mắt sốt ruột chờ đợi. Cậu bé đó ăn mặc giống hệt như cậu bé đang kéo tay cô. Cậu bé kia từ đằng xa nhìn thấy hai người đang đến liền cười sung Vân Vy cúi xuống hỏi cậu bé: - Em trai cháu kia à? - Vâng ạ! - Thằng bé đáp gọn lỏn. Xem ra hai đứa bé thật sự cần đến sự giúp đỡ của cô. Suýt chút nữa thì cô cho rằng cậu bé này đùa ác, nếu không sao nó có thể ý thức được phải đến tìm cô? Rẽ qua đám đông, cậu bé kia đã chạy đến kéo tay em trai mình: - Anh về rồi đây! - Sau đó ngồi xuống bên cạnh em. Vân Vy nheo nheo mắt ngồi xổm xuống bên cạnh hai cậu nhóc: - Các cháu làm mất cái gì? Cậu bé chỉ tay vào một cái xe cách đó không xa: - Một quả bóng nhỏ màu xanh nằm dưới gầm xe ạ! Khó khăn lắm Vân Vy mới tìm được một cái gậy dài để khều quả bóng ở trong gầm xe ra, sau đó dùng giấy ăn lau sạch vết bẩn rồi đưa cho hai đứa nhỏ. - Ai dẫn các cháu ra đây? - chú của cháu ạ! - Chú các cháu đi đâu rồi? Vân Vy chợt nhớ ra trong túi mình có kẹo liền lấy ra. Hai đứa trẻ ngồi bên cạnh nhau, ngoại hình giống hệt nhau, cùng đưa tay ra nhận lấy kẹo từ tay cô. Chúng cho dù là ngoại hình hay hành động đều giống hệt nhau, ngay cả ánh mắt cũng khó mà nhận ra sự khác biệt. Nếu như hai đứa bé ấy đổi vị trí cho nhau thì chắc chắn cô sẽ không thể nhận ra đâu là thằng bé đã kéo cô đến đây. - Hai cháu là...? - Là anh em sinh đôi... - Một giọng nói trầm bổng vang lên phía sau lưng cô, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Giọng nói này sao mà quen thế nó không chỉ một lần xuất hiện trong giâc mơ của cô. Vân Vy kinh ngạc mở to đôi mắt, từ từ quay người lại. Người đang đứng sau lưng cô, hơi nhướn mày, đôi mắt dài ngang ngược còn ẩn chứa một nụ cười, mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng bay theo gió, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình... một vẻ đẹp trai khá bụi bặm toát lên từ con người anh. Vẫn y như vậy... Trước đây cô từng đánh giá rằng Tô Tần là một người dường như chẳng bao giờ quan tâm đến bất cứ thứ gì. Một công tử con nhà giàu có, lại có một cái đầu thông minh hơn người, sở thích rộng nhưng chẳng bao giờ thấy anh ta thích cái gì lâu. Đọc bài báo viết về anh ta, còn tưởng anh ta đã thay đổi. Thế nhưng hôm nay tình cờ gặp mặt, Vân Vy lại cảm thấy hoang mang như đang quay trở lại quá khứ. - Tô... - Đã không còn là bạn cũ nữa rồi, Vân Vy nghẹn lời không nói tiếp được nữa. - Sao thế? Không quen à? - Tô Tần điệu rất quen thuộc. Trước đây Tô Tần và cô quen nhau là do Giang Nhan giới thiệu, thế nhưng lần này rõ ràng Giang Nhan không... Tô Tần móc trong túi ra một hộp thuốc lá, châm một điếu thuốc lên, rít một hơi rồi từ từ nhả khói. Khói thuốc nghi ngút trong không gian. Anh nhướn mày hỏi: - Hoa anh tặng em, em có thích không? Trái tim cô phút chổc như muốn nhảy phắt ra ngoài. Vân Vy không phải là chưa từng nhìn thấy Tô Tần tán tỉnh con gái. Năm ấy những hoa khôi trong trường Giang Nhan đều lần lượt đổ rạp trước sự đào hoa của anh ta. Tô Tần là một người cực kì lãng mạn, lại rất hiểu lòng con gái. Những bông hoa bách hợp ấy nếu như là “tác phẩm” của anh thì cững chẳng có gì phải ngạc nhiên. Lúc nhìn thấy những bông hoa ấy, không phải cô chưa từng nghĩ đến Tô Tần, thế nhưng cô đã nhanh chóng phủ định cái suy nghĩ ấy. Bởi vì mọi thứ đã thay đổi, Tô Tần sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của cô nữa. Mà cho dù Tô Tần có xuất hiện thì cũng sẽ không tặng hoa cho cô. Tô Tần chỉ là bạn của cô mà thôi. - Tại sao anh biết em thích hoa bách hợp bó kèm với violet? Tô Tần nheo mắt nhìn cô, nụ cười vẫn còn nguyên trên môi: - Muốn biết à? Đồng ý hẹn hò với anh đi! - Tô Tần tiếp: - Ngay bây giờ! Nếu như em đồng ý, sau này chẳng bao giờ phải hỏi anh câu này nữa! - Tô Tần cúi xuống lấy quả bóng từ tay thằng nhóc ban nãy. Những ngón tay dài chậm rãi mở quả bóng kia ra rồi từ từ nghiêng nghiêng cho Vân Vy xem. Dưới ánh sáng mặt trời, món đồ bên trong quả bóng ánh sáng chói mắt. Là một chiếc nhẫn kim cương. Tô Tần đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Vân Vy: - Đi ăn với anh, anh sẽ trả lời câu hỏi của em, nói lời giữ lời! Cô không phải là người dễ bị mua chuộc bởi hoa và quà cáp. Nhưng ngoài những thứ này ra, anh ta còn có cái đáp án mà cô muốn biết. Hai tầng cám dỗ... dường như anh ta đã chuẩn bị cho mình một kết cục hoàn hảo. Không ai có thể cự tuyệt. Vân Vy đi đã mười phút mà không thấy quay lại. Giang Nhan nhìn ra cửa thang máy. Bởi vì cái gã họ Chu cứ nói liên mồm khiến cho anh không thể nào nghe ra được cậu bé kia đã dẫn Vân Vy đi đâu, làm cái gì... anh nhíu mày suy nghĩ. - Anh Chu, tôi e là hôm nay tôi không có thời gian nói chuyện với anh lâu hơn! Nụ cười trên môi Chu Kính như đông cứng lại. Anh ta đã sớm nghe những người trong ngành nói về Giang Nhan, anh ta cũng biết gặp Giang Nhan chẳng phải dễ dàng, quả nhiên không khác với lời đồn. Giang Nhan dường như đã phát hiện ra, chỉ có điều anh ta không thể từ bỏ, bởi vì thời điểm anh ta hẹn với một người nào đó vẫn chưa đến. Chu Kính bắt đầu thử chuyển sang một vấn đề khác. Rõ ràng là Giang Nhan đã đoán ra được mục đích của anh - Anh Chu có nghiên cứu về các phương pháp điều trị sao? - Đâu có, đâu có? - Chắc anh không lạ gì với tập đoàn Tô Thị trong nước nhỉ? - Ai? - Chu Kính không ngờ Giang Nhan lại nói thẳng ra như vậy: - Tôi... với Chu... Thị... Đôi mắt của Giang Nhan khẽ nheo lại, sắc mặt của Chu Kinh càng lúc càng khó coi. - Hôm nay rõ ràng là anh Chu được người khác nhờ đến đây, tôi cũng không muốn làm khó anh... - Giang Nhan đứng bật dậy. - Nếu như Tô Tần muốn gì có thể trực tiếp đến tìm tôi. - Giang Nhan, anh chớ có hiểu nhầm... Giờ thì anh không hiểu nhầm mà có thể xác định chính xác. Vấn đề mà Chu Kính nói với anh nghe thì tưởng là quan trọng nhưng phân tích kĩ một chút thấy thực chất chẳng có nội dung gì. Cộng thêm với câu hỏi thăm dò ban nãy, thấy Chu Kính vội vàng lấp liếm và Giang Nhan đã xác định được mục đích của Chu Kính đến tìm anh chẳng đơn thuần chút nào. Mặc dù nói chuyện công việc nhưng thực chất Chu Kính lại là do người khác phái đến. Quả nhiên là Giương mắt trân trối nhìn theo cái bóng đang khuất dần của Giang Nhan, Chu Kính chẳng kịp phản ứng gì. Đáng lẽ ra anh ta không nên nhận lời Tô Tần, vô duyên vô cớ chạy đến đây nói chuyện với Giang Nhan. Mặc dù đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng cuối cùng vẫn bị Giang Nhan vạch trần. Giang Nhan đi xuống lầu, đúng lúc gặp mẹ anh đi vào. Nhìn thấy Giang Nhan, mẹ anh liền ngạc nhiên hỏi: - Giang Nhan, con đi đâu thế? Giang Nhan không buồn giải thích mà đi thẳng ra ngoài. Mẹ anh liền nói với theo: - Cái cô Vân Vy kia đâu rồi? Tô Tần cố ý cho người đến thu hút sự chú ý của anh chắc chắn là có mục đích với Vân Vy. Cố tình kéo Vân Vy trước mắt anh, không biết Tô Tần có lập tức nói rõ toàn bộ sự thật với Vân Vy không. Anh vốn đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đây chính là lần hai người bắt đầu hẹn hò lại từ đầu. Tô Tần rất hiểu Giang Nhan, qua Giang Nhan tìm hiểu Vân Vy. Anh ta có thể nói ra rất nhiều chuyện có liên quan đến Giang Nhan, rất có thể những chủ đề ấy có thể khiến cho Vân Vy cảm thấy hứng thú. Rất có thể cô sẽ đi theo anh ta, cũng giống như lần trước, thậm chí còn chẳng buồn nói với a một tiếng đã để anh lại một mình trong nhà hàng. Giang Nhan mím chặt môi, đẩy cánh cửa quán cà phê ra. Bên ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ, rất nhiều người thư thái đi bộ trên đường, chỉ có một người đang vừa đi vừa chạy về phía anh. - Giang Nhan... - Vân Vy thở hồng hộc, mỉm cười nhìn anh, đôi mắt to lấp lánh: - Có phải em về muộn không? Nhìn vẻ mặt áy náy của Vân Vy, Giang Nhan mỉm cười dịu dàng. Lần này... cô không đến muộn chút nào. Nhìn thấy Giang Nhan và Vân Vy tay trong tay dắt nhau lên lầu, sắc mặt của Khang Di thật khó coi. Lúc gặp Giang Nhan ở dưới lầu, cô còn tưởng chuyện này sẽ có một vài trục trặc nho nhỏ, thế nên Vân Vy sẽ không thể nào xuất hiện ở đây. Thật chẳng ngờ Vân Vy lại xuất hiện nhanh đến thế. Mẹ Giang Nhan ngẩng đầu nhìn Vân Vy: - Ngồi đi! Vân Vy ngồi vào ghế, còn chưa kịp nói năng gì thì mẹ Giang Nhan đã lên tiếng: - Giang Nhan, mẹ chẳng có yêu cầu gì nhiều với con, chỉ hi vọng con đừng khiến cho bố con kích động. Bố con đã thành ra như thế này rồi, lẽ nào con còn nhẫn tâm làm vậy? Bố con cứ nhìn thấy người lạ là tâm trạng lại kích động, bệnh tình sẽ xấu đi, điều này không phải là con không biết. - Làm sao mẹ biết được là bố không thích Vân Vy? Ít nhất phải gặp rồi mới biết! Nghe những lời nói lạnh lùng của Giang Nhan, những lời đã chuẩn bị từ trước của bà tắc nghẹn trong cổ họng. - Giang Nhan... - Con chỉ hi vọng mẹ tôn trọng sự lựa chọn lần này của con! - Nếu như bố anh thật sự không thích em thì phải làm sao? - Trong những chuyện như thế này, chỉ có dũng khí không thôi là không đủ. Cô đã chuẩn bị quà cáp và nụ cười tươi tắn trên môi. - Vân Vy, hãy tin anh và tin vào chính bản thân em! - Anh nói rồi liền đưa một cái dây buộc tóc rất đẹp đến trước mặt Vân Vy: - Để anh giúp em buộc tóc lên. Buộc tóc? Vân Vy nhìn mình trong gương, dường như cô đã trở lại là mình thời còn sinh viên. Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt bố của Giang Nhan, cô cũng buộc tóc lên như thế này. Giờ cô để lại kiểu tóc như ngày xưa, đi bên cạnh Giang Nhan, dường như mọi thứ lại trở lại như trước đây. Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh. Vân Vy khe khẽ đẩy cửa bước vào. Bố Giang Nhan đang nằm trên giường bệnh, thân hình tiều tụy đến khó tin. Ánh mắt của ông mệt mỏi nhìn vào từng khuôn mặt,uối cùng ánh nhìn tập trung trên khuôn mặt Vân Vy. Cô căng thẳng chào ông: - Cháu chào bác ạ, cháu là Vân Vy... - Cô chậm rãi nói từng từ một, chỉ sợ không cẩn thận sẽ nói nhầm. Cô rất sợ bố của Giang Nhan sẽ có phản ứng kích động, thế nên cô thậm chí không dám thở mạnh, bàn tay căng thẳng nắm chặt lấy tay Giang Nhan. Cô hồi hộp như đang chờ đợi tòa án phán xử. Cô cố gắng hết mình để thể hiện thái độ kính trọng, càng không dám tránh né ánh mắt của ông. Một lát sau, bố Giang Nhan cũng bày tỏ cảm xúc. Ông khẽ mấp máy môi, nụ cười xanh xao khẽ hiện trên khuôn mặt. Vân Vy khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Giang Nhan rất bất ngờ, đúng lúc ấy bà nhìn thấy bác sĩ điều trị từ trong phòng bệnh đi ra, bà liền đi ra hành lang hỏi: - Thế này có được coi là có biến chuyển tốt không? - Nhìn thấy người lạ tâm trạng không kích động? - Vâng! - Đây đúng là một biến chuyển tốt! - Bác sĩ nở nụ cười. - Chuyện này không thể kết luận sớm thế được! - Một giọng nói lạ lùng đột nhiên chen và Vân Vy có thể nghe thấy rõ ràng câu nói này, cô giật mình thảng thốt. Vân Vy ngoảnh đầu lại nhìn Giang Nhan, vẻ mặt anh rất lạnh lùng, chẳng hề có phản ứng gì đặc biệt. Tô Tần. Vân Vy định đẩy cửa ra ngoài xem sao, cô biết đó là Tô Tần. Lúc gặp Tô Tần ở bên ngoài quán cà phê, vốn dĩ Vân Vy đã cảm thấy bất an trong lòng rồi, khó khăn lắm cô mới gạt được những chuyện này ra khỏi đầu, nào ngờ anh ta lại xuất hiện ở đây. Một đám người đang dẫn Tô Tần đi tham quan trong bệnh viện, tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của bác sĩ điều trị và mẹ Giang Nhan. Mẹ của Giang Nhan có phải cũng quen biết với Tô Tần? Giang Nhan có quen biết người này không? Những điều cô muốn biết quả là quá nhiều! Sự xuất hiện đột ngột của Tô Tần khiến cho cô cảm thấy có rất nhiều điều không thể nào tìm được một lời giải thích hợp lí. Mặc dù cô không đồng ý hẹn hò với Tô Tần nhưng những câu hỏi ấy cứ ám ảnh trong đầu cô. - Phải tìm vài bác sĩ có kinh nghiệm đến chẩn đoán mới được! - Tô Tần nói tiếp. - Trong mấy chuyện tìm kiếm nhân tài, e là ở trong nước chẳng có ai bằng được tập đoàn Tô Thị đâu! - Đâu có, chỉ cần chúng ta hợp tác thành công, thế thì bác sĩ của bệnh viện chúng tôi cũng là bác sĩ của bệnh viện các ông! - Ban nãy anh nói bệnh nhân này... - Tôi nói, không còn sợ người lạ là một chuyển biến tốt. Nhưng phải làm rõ xem rốt cuộc người đó có phải là người lạ thật không. Nếu như chưa gặp người thật nhưng đã thường xuyên nhìn thấy ảnh của cô ta, vậy thì không thể coi là... Bác sĩ điều trị liền quay sang hỏi mẹ Giang Nhan: - Các người có thường xuyên cho bệnh nhân xem ảnh không? Ảnh? Tại sao Vân Vy cứ cảm thấy những lời Tô Tần nói như có ẩn ý gì đó. Lẽ nào anh ta nghĩ rằng bố của Giang Nhan không phản ứng gay gắt đối với cô là bởi vì thường xuyên nhìn thấy ảnh của cô? Nhưng mà... không thể nào... rõ ràng cô với Giang Nhan mới ở bên nhau, cho dù Giang Nhan có đưa cho bố anh xem ảnh của cô thì cũng đâu thể nào có hiệu quả nhanh thế được? Trừ khi Giang Nhan biết trước sẽ có ngày hôm nay. Tất cả mọi thứ đã được sắp đặt từ trước. - Giang Nhan... - Cô ngẩng đầu nhìn anh, lời muốn hỏi đã ra đến tận cửa miệng. Nhưng Giang Nhan chỉ mỉm cười, thế nên cô chẳng thể tiếp tục được. Giang Nhan cúi đầu, ghé sát vào mặt cô. Cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh lướt qua khuôn mặt cô, khiến cho cô cảm thấy ngưa ngứa: - Tối nay em muốn đi đâu ăn cơm? - Dạ...? - Vân Vy lơ đãng hỏi. - Ở thành phố A có một nhà hàng rất ngon gần biển... Giọng nói của Giang Nhan vô cùng dịu dàng, khiến cho người khác khó mà từ chối được. - Nhưng mà xa quá... - Em không biết là bây giờ ra biển sẽ rất mát à? Buổi tối ở biển còn có ánh đèn màu rực rỡ, nhà hàng sẽ cho đốt lửa ở ngoài bãi biển, nếu em sợ buồn có thể cùng các thực khách khác tham gia buổi tiệc bên đống lửa! Vân Vy gật gật đầu: - Em cũng rất thích biển! - Sau ngày mai anh sẽ phải đi xa một thời gian. Lần trước, trước khi đi định nói chuyện với em mà không thành, lần này anh phải chọn một địa điểm tốt hơn thế. Lần này không cho phép em bỏ chạy giữa chừng đâu đấy! Nhìn nụ cười quyến rũ của Giang Nhan, Vân Vy gật đầu lia lịa. Lần trước đều do cô làm hỏng việc, lần này cô phải thể hiện cho thật tốt mới được. - Em... Giang Nhan cười: - Chỉ cần em thích thì anh sẽ chuẩn bị thật tốt! - Nói rồi anh kéo tay cô đi: - Anh sẽ đưa ra một vài yêu cầu... - Nụ cười của anh đang thay đổi, ánh mắt trở nên trầm ngâm: - Nếu em thích anh, hãy ở bên anh, chớ có nghĩ những thứ khác! - Một tay anh vòng qua ôm lấy eo Vân Vy, cả người cô như nằm gọn trong vòng tay anh. Bộ vest thẳng thóm của anh đã hơi bị xộc xệch: - Đồng ý với anh nhé! Vân Vy lại gật đầu. - Tổng giám đốc Tô cũng là cử nhân tốt nghiệp Đại học Y, không biết anh học ở trường nào? - Tôi học trường Đại học S... - Tô Tần đáp: - Khóa 00. - Khóa đó có rất nhiều nhân tài nổi tiếng, giống như bác sĩ khoa xương khớp ở bệnh viện chúng tôi, còn cả... - Tôi đều nhớ hết, ban nãy anh ấy còn giúp tôi tập phục hồi chức năng... - Phục hồi chức năng...? - Đúng thế, mọi người đều đã biết, mấy năm trước tôi gặp tai nạn giao thông nên bị hôn mê, gần đây mới tỉnh lại. Mặc dù hôn mê lâu như vậy nhưng não bộ vẫn chưa bị hỏng. Tất cả các sinh viên trong Đại học S khóa 00, ông hỏi đến ai tôi cũng đều nhớ hết. Trừ khi người đó không phải là... Câu nói này của Tô Tần quả không tồi. Giang Nhan đã từng nói Tô Tần là người thứ hai mà anh cảm thấy vô cùng thông minh, chỉ cần là những người mà anh ta đã từng gặp qua thì nhất định anh ta chẳng bao giờ quên. Vậy nên sinh viên của cả khóa 00 ấy chẳng có ai là anh ta không thể gọi tên được. Lại cộng thêm với việc Tô Tần là người thừa kế của tập đoàn Tô Thị nên chẳng ai trong trường Đại học S không biết đến anh ta. Suy đoán như vậy, cho dù là quỹ đạo sống của cô đã thay đổi, cho dù cô có không gặp Giang Nhan từ trước đó thì Tô Tần và Giang Nhan cũng có quen biết nhau. Hơn nữa trước khi gặp cô, Giang Nhan và Tô Tần đã là những người bạn rất thân thiết Rốt cuộc là sai ở chỗ nào nhỉ? - Anh có cái này muốn tặng cho em! - Giang Nhan kéo tay Vân Vy, mở bàn tay cô ra. Vì không để ý nên Vân Vy không nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này, chỉ cảm thấy những ngón tay của anh hơi lạnh. Giang Nhan lấy từ trong túi ra một cái hộp rất đẹp, đặt vào lòng bàn tay Vân Vy. Vân Vy chậm rãi mở cái hộp đó ra. Một cái hộp bọc màu đen, bên trong được lót một lớp lụa màu trắng, có một con thiên nga đen ở giữa đang dang rộng đôi cánh mềm mại, toàn thân nó toát lên một vẻ kiêu sa và thanh tao, khiến cho người ta có cảm giác nó chuẩn bị bay vút lên trời cao. Giang Nhan mỉm cười: - Em có thích không? - Hai hàng mi của anh hơi cụp xuống, khẽ rung rinh rất dịu dàng. - Thích lắm! Trên thị trường phần lớn đều bán thiên nga trắng, giờ nhìn thấy thiên nga đen mới thấy hóa ra nó đẹp hơn nhiều! Đẹp, bí ẩn... một vẻ đẹp không thể nghi ngờ. Tất cả mọi việc đều tốt đẹp, thực ra cô không nên chọn đúng thời điểm này để hỏi Giang Nhan những vấn đề đó, nhưng... - Giang Nhan, em quên không hỏi anh, anh tốt nghiệp trường đại học nào vậy? Ánh mắt của Giang Nhan từ từ trở nên trầm lắng, nụ cười cũng tan biến: - Tại sao em đột nhiên hỏi chuyện này? Vân Vy vén một lọn tóc mai ra sau tai: - Không phải, em chỉ muốn biết thôi mà! Chẳng ngờ Giang Nhan lại có vẻ mặt lạnh lùng đến kì lạ: - Em nhất định muốn hỏi xem lí lịch của anh có gì đặc biệt không chứ gì? - Không phải, em chỉ cảm thấy... - Cô nói rất khẽ, khẽ tới mức chính bản thân cô cũng thấy mơ hồ: - Dường như không phải em quen... - Chỉ có là người em quen em mới thích à? - Không phải, chỉ là... - Không giống với ban đầu, càng lúc càng cảm thấy khác biệt. Ngay từ đầu cô đã có cảm giác này rồi. Sự xuất hiện của Tô Tần khiến cho cô có cách đánh giá khác về sự tồn tại của cảm giác này. Giang Nhan của hiện tại không thể nào giống với Giang Nhan trong kí ức của cô. Cũng giống như thiên nga trắng và thiên nga đen vậy. - Thế ý của em có phải là anh không thể cho em một cái đáp án mà em hài lòng, thế nên em sẽ không thích Đáp án nào mới là cái đáp án khiến cho cô hài lòng? Trước đây vốn đã là như vậy rồi. Tất cả mọi thứ đều ở đó, chỉ cần là Giang Nhan, chỉ cần là Giang Nhan là đủ. - Thực ra chỉ cần là Giang Nhan thì sẽ là cái đáp án hài lòng. - Thế thì e là đã khiến cho em phải thất vọng rồi! - Giọng điệu lạnh nhạt, mang đôi chút mỉa mai. Trái tim cô chợt cảm thấy xót xa. Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, nắm cửa bằng kim loại không may đập trúng vào cánh tay Vân Vy. Tay cô đau điếng, món đồ trong tay chẳng may rơi xuống. Lúc cô ý thức được, giơ tay ra đỡ lấy thì đã quá muộn. Con thiên nga đen bị rơi xuống đất, gãy tan mất đôi cánh. Cô y tá đẩy xe dụng cụ đi vào lên tiếng xin lỗi: - Xin lỗi cô, tôi không để ý phía sau cánh cửa có người! - Nói rồi liền cúi xuống nhặt giúp Vân Vy. Nhưng Vân Vy đã nhanh tay nhặt con thiên nga lên, rồi nhặt đôi cánh của nó, định lắp đôi cánh đã bị gãy vào vị trí cũ. Cô giống hệt một con ngốc, cứ hì hục gắn chúng vào với nhau. Nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, đôi cánh ấy vẫn rời ra. Vỡ rồi, làm sao có thể liền lại như cũ được? - rồi thì vứt đi! - Giang Nhan liền đưa tay ra định đón lấy những mảnh vỡ trên tay Vân Vy. Vân Vy vội vàng rụt tay ra sau lưng: - Đừng, em sẽ gắn lại nó! Thật sự sẽ gắn lại. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Giang Nhan nổi giận, có lẽ đây là lần đầu tiên. Vốn dĩ chỉ là một chuyện rất bình thường, thế mà không biết vì sao lại trở nên tồi tệ như vậy. - Lát nữa tập đoàn Tô Thị sẽ mời chuyên gia đến chẩn trị cho bố của Giang Nhan, tôi không muốn nhìn thấy cô ở đây nữa... - Mẹ Giang Nhan dừng lại vài giây rồi nói tiếp: - Còn nữa, tốt nhất cô đừng để Giang Nhan phải vắng mặt, đó là bố của nó, tận hiếu là trách nhiệm của con cái. Đừng để vì cô mà mọi chuyện trở nên hỏng bét cả! Vân Vy gật đầu: - Cháu sẽ đợi ở bên ngoài! Giang Nhan đẩy cánh cửa phòng tiếp khách của bệnh viện, đã có người ngồi chờ sẵn ở trong đó. Nụ cười trên khuôn mặt ấy lập tức biến mất khi nhìn thấy Tô Tần. - Giang Nguyên... - Đây là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt nhau: - Đã từng nghe Giang Nhan nhắc đến anh - Tôi cũng từng nghe kể về anh, Tô Tần, bạn thân của em trai tôi! - Cậu ta thường nói anh là người mà cậu ta kính nể nhất. Tôi vốn cứ tưởng rằng hai anh em anh như chân với tay. Có thể tôi đã ngủ một giấc quá dài, thế nên lúc tỉnh dậy thấy mọi thứ dường như thay đổi hết cả. Giang Nhan lạnh lùng nhìn Tô Tần: - Đúng là mấy năm nay anh đã bỏ lỡ rất nhiều việc. Sự việc phát triển luôn vượt qua sức tưởng tượng của con người. Anh cần có thời gian để thích ứng với mọi việc! Tô Tần lặng người nhìn Giang Nhan hồi lâu rồi nói: - Tôi chỉ muốn biết, anh tìm Vân Vy, là bởi vì quá nhập vai với Giang Nhan hay là vì anh có cảm giác áy náy với cái chết của cậu ấy, thế nên mới dùng cô ấy làm một công cụ để an ủi chính mình? Giang Nhan lạnh nhạt cười: - Anh đứng trên lập trường nào hỏi tôi câu này? - Anh đưa tay sờ vào cái khuy áo trên tay áo của mình: - Nếu như anh là bạn của em trai tôi, vậy anh nên ra mộ thắp hương cho nó, an ủi người nhà của nó. Bởi vì dù sao anh cũng đã bỏ lỡ lễ mai táng của nó. Còn nếu như anh là kẻ thù của tôi, vậy thì ít nhất anh nên tập trung hết sức mạnh mà cạnh tranh công bằng với tôi. Trước khi anh chưa làm rõ được vị trí của mình, tôi không có trách nhiệm phải nói với anh điều này! Giang Nhan quay người định bỏ đi. Tô Tần cảm thấy . Theo anh nghĩ, lúc nói chuyện với mình, đáng nhẽ ra Giang Nguyên phải thấy sợ hãi mới đúng. Dù gì anh cũng biết bí mật của anh ta, hơn nữa anh có thể nói ra điều này bất cứ lúc nào. Thật không ngờ Giang Nguyên lại tỏ ra ương ngạnh đến thế. - Anh không sợ tôi nói sự thật này với Vân Vy à? Giang Nhan dừng bước: - Tôi nghĩ, em trai tôi luôn miệng khen ngợi Tô Tần, thế thì chắc anh không phải là một người lỗ mãng và ấu trĩ đến như vậy! - Anh dừng lại vài giây rồi nói tiếp: - Hơn nữa anh sẽ không làm tổn thương một người mà anh quan tâm! Nếu như bây giờ đường đột nói ra sự thật cho Vân Vy biết có khác gì làm tổn thương cô? Để cho cô từ từ hiểu ra mới là một cách làm thông minh. Do vậy, Giang Nhan mỉm cười, anh vẫn còn thời gian. Nụ cười của Tô Tần từ từ hiện lên trên môi: - Nếu như tôi nói là tôi thích Vân Vy, chuẩn bị theo đuổi cô ấy thì sao? Giang Nhan cười nhạt, tấm lưng cao thẳng khiến cho người ta cảm thấy áp lực: - Nếu như là chuyện này thì tôi không coi anh là đối thủ đâu! - Anh đẩy cửa bước ra ngoài, từ từ biến mất trước mắt của Tô Tần. - Bệnh tình của bố Giang Nhan cần phải chẩn đoán lại, tớ vào trong nghe không tiện. - Cho n - Đứng ở bên ngoài uống nước. - Bên đó bao giờ thì xong? - Vẫn chưa biết, chắc là một lúc nữa! Tiểu Thu do dự một lát rồi nói: - Thực ra tớ cũng ở gần đó, đang đi dạo mua sắm, hay là để tớ đến chỗ cậu nhé? - Thôi không cần đâu, cậu đến đây thì họ cũng xong rồi... - Vừa nói đến đây thì Vân Vy đột nhiên thấy điện thoại trong tay cô bỗng nhiên bị ai đó lấy mất. Cô giật mình ngoảnh đầu lại. Người đã giật lấy điện thoại trong tay cô đang đứng bên cạnh cô. Trái với vẻ mặt kinh ngạc của Vân Vy, khuôn mặt anh ta vô cùng thản nhiên. Anh ta đưa tay ra, gập cái điện thoại của Vân Vy lại rồi ngang nhiên tắt máy. - Ơ... anh... Sao lại có loại người như vậy cơ chứ, dám làm chuyện xấu xa trước mặt người khác, lại chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào nữa chứ? - Tô Tần, mau trả điện thoại lại cho em! - Vân Vy dở khóc dở cười. Tô Tần sầm mặt xuống, nụ cười đầy tinh quá - Có muốn lấy lại không? - Vậy thì tốt... - Anh ta nói ra một câu khiến cho Vân Vy sững người: - Hẹn hò với anh đi! Vân Vy chỉ coi đó như một lời nói đùa. Trước đây, bạn gái của Tô Tần có đến hàng tá, ai nấy đều là người đẹp, làm sao anh ta có thể thích một người bình thường như cô được chứ? Hơn nữa trước đây bọn họ là bạn thân của nhau, mấy chuyện đùa vui kiểu này, Vân Vy chẳng còn lạ lẫm gì nữa, thế nên cô đâu dễ mắc lừa? Anh ta nói hẹn hò chắc chắn là xuất phát từ lí do khác. - Tô Tần, chuyện này chẳng buồn cười chút nào! - Vân Vy đứng phắt dậy cướp lấy điện thoại. Nhưng Tô Tần đã nhanh chân né được. Vân Vy không may va phải cái bàn uống nước. Cái cốc uống nước đẹp đẽ nghiêng đi, nước trái cây đổ hết ra người cô. Nước trái cây màu đỏ chảy xuống cái váy trắng của Vân Vy. Cô vội vàng vớ lấy khăn giấy ở trên bàn để lau váy. Cố gắng mãi mà vẫn không thể lau sạch được vết bẩn trên đó. Cái váy này... thế là đi tong rồi! Vải trắng mà giữ không cẩn thận, chỉ một vết bẩn nho nhỏ thôi cũng khiến cho nó mất đẹp. Giờ thì hay rồi... trông chẳng khác gì một cái giẻ lau. Mới mặc có một ngày... Chợt cánh tay của cô bị ai đó siết chặt. - Đi một cái mới! - Sau đó không đợi cô kịp phản ứng, Tô Tần đã ném tiền lên bàn trả tiền cốc nước rồi lôi xềnh xệch Vân Vy đi ra khỏi đó. - Tô Tần, bỏ em ra! - Được thôi, đợi mua váy xong đã! - Em còn có chuyện, không đi bây giờ được! - Không được. - Cô bị ấn ngồi vào trong xe, cánh cửa xe tự động khóa lại. Thực ra cô nên gào to lên để cầu cứu, hoặc đe dọa anh ta sẽ gọi cảnh sát. Theo như cô hiểu thì Tô Tần không bao giờ ép người khác làm những việc mà họ không thích. Trong những kỉ niệm đẹp của cô và Giang Nhan, cũng có cả Tô Tần trong đó. Nhưng bây giờ... Vân Vy ngẩn người nhìn Tô Tần ngồi vào ghế lái, ánh mắt anh ta như vậy là có ý gì? Tô Tần khởi động xe. Vân Vy mở cửa kính xe ra rồi gào lên: - Anh mà không thả em ra là em nhảy xuống đấy! - Ánh mắt kiên quyết ấy không phải là đang đùa. - Vì ai? Vì anh ta à? Những lời Tô Tần nói thật kì lạ, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra nhỉ? Hiện tại sao quá khác biệt với quá khứ trong cô? Tất cả mọi người đểu đã không còn ở yên tại vị trí cũ, ngay cả Giang Nhan và Tô Tần cũng vậy. Điều đó khiến cho cô không thể nào thích nghi được. - Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh! - Thế sao? Sao em không hỏi vì sao anh quen em? Sao không hỏi sao anh lại thích em? Sao không hỏi tại sao anh cứ bám lấy em? Em không thấy tất cả những điều này là không hợp lí hay sao? Vân Vy ngẩn người, đang định nói gì thì cánh tay cô đặt trên cửa kính đột nhiên bị ai đó kéo mạnh. Chiếc xe lăn bánh trên những con đường phồn hoa. Vân Vy bị ấn chặt xuống ghế. Mùi nước hoa nam thoang thoảng bay qua, toàn thân cô cứng đờ. Nụ cười lại lần nữa hiện lên trên mặt Tô Tần: - Vân Vy, em không muốn hỏi hay là sợ không dám hỏi? Tô Tần đắc chí đóng cánh cửa kính xe lại. Thấy cánh cửa kính đã đóng lại, Tô Tần mới thả tay Vân Vy ra: - Lần này thì em hết cách uy hiếp anh rồi! Cuối cùng thì cô cũng phát hiện ra rằng cô chẳng thể nào đối phó lại chiếc xe tự động hoàn hảo này của anh ta, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi im ở trên ghế mà thôi. Tô Tần mơ hồ như trở lại mấy năm trước đây, anh lái xe dẫn Giang Nhan và Vân Vy cùng ra ngoài chơi. Lúc ấy Giang Nhan còn nói sẽ đế cho anh làm phù rể trong ngày cưới của hai người. Lúc ấy anh đã nghĩ, có lẽ lúc con của Vân Vy và Giang Nhan ra đời, gọi anh là chú rồi anh vẫn còn cô đơn. Giang Nhan khuyên anh đừng nên trêu hoa ghẹo nguyệt nữa mà nên tìm một người để ổn định cuộc sống. Lúc ấy anh chỉ cườinói gì. Thời gian trôi thật nhanh, nếu như không phải người khác nói với anh rằng bây giờ đã là năm 2010 rồi thì có lẽ anh vẫn còn tưởng bây giờ vẫn là năm đó, Vân Vy còn chưa thay đổi, Giang Nhan cũng chưa thay đổi, bản thân anh cũng chưa thay đổi. Vụ tai nạn mà chẳng bao giờ anh muốn nhớ lại ấy đã khiến anh mất đi người bạn thân nhất, còn bản thân anh cũng rơi vào tình trạng hôn mê nằm liệt giường mấy năm liền. Khó khăn lắm mới tỉnh lại được, thật không ngờ hiện thực lại thay đổi đến thế này. Giang Nhan yêu thương Vân Vy đến thế nào anh là người hiểu rõ hơn ai hết. Nhưng thật không ngờ, sau khi tỉnh lại, anh lại nhìn thấy Vân Vy ở bên cạnh người anh em song sinh của Giang Nhan. Người phụ nữ này rốt cuộc lòng dạ sắt đá đến thế nào mà chỉ có mấy năm đã nhanh chóng quên đi Giang Nhan? Trước khi chết, Giang Nhan còn luôn miệng nhắc đến cô. Lúc xe cứu thương đến, Giang Nhan còn không chịu đi, cậu ấy làm sao biết được tình trạng của mình lúc đó cơ chứ? Anh đã đau đớn nhìn nụ cười của Giang Nhan mờ dần... mờ dần... Mãi cho đến khi tỉnh lại anh mới biết rằng người bạn thân nhất của mình đã không còn trên đời nhiều năm rồi, anh thậm chí còn không thể nhìn mặt bạn mình lần cuối. Thế nhưng những điều mà Giang Nhan nói vẫn mãi văng vẳng trong đầu anh. - Vân Vy, tôi phải đợi Vân Vy... Sau khi hồi phục chức năng, việc đầu tiên Tô Tần làm là đi tìm Vân Vy. Đến thành phố nơi Vân Vy đang sinh sống, nhìn thấy Vân Vy và Giang Nguyên ở bên nhau, anh còn tưởng rằng mắt mình đang bị h Về sau mới biết chuyện này hóa ra có liên quan đến một lần điều trị. Thế nhưng cho dù là như vậy anh vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được. Giang Nhan và Giang Nguyên chẳng qua chỉ có vẻ bề ngoài giống nhau, thế mà sao cô có thể đem lòng yêu thương Giang Nguyên được? Trong lòng anh đột nhiên có một cảm giác rất kì lạ. Cho dù Giang Nguyên có đẹp trai, thông minh nhưng so với gia tài kếch xù nhà anh thì còn kém xa. Giang Nguyên là người kiêu ngạo, chẳng bao giờ cởi mở và thoáng tính được như anh... mà những thứ đám con gái thích chẳng phải là những thứ này hay sao? Chỉ cần mang những điểm này ra để dẫn dụ bọn họ xiêu lòng ngay. Anh rất muốn xem xem rốt cuộc anh có thể thắng được một kẻ ít tiền như Giang Nguyên hay không. - Em thường đến khu mua sắm nào? Vân Vy chần chừ một lát rồi nói: - Có. Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ trước mặt thì rẽ trái. Xe đã đỗ lại, Tô Tần xuống xe trước rồi ra mở cửa kéo Vân Vy ra. Vân Vy vùng ra khỏi tay Tô Tần, vẻ mặt ngao ngán nhìn - Đã đến nước này rồi em còn muốn mua quần áo hơn anh đấy! Cuối cùng Tô Tần cũng hài lòng thả tay ra. Các nhãn hiệu thời trang của nữ anh không biết nhiều lắm nhưng lại có thể xác định được quầy hàng nào là đắt nhất! Quầy bán hàng đắt nhất ở trên lầu ba, mặc dù nằm ở một vị trí không bắt mắt nhưng diện tích lại rộng nhất, yên tĩnh nhất, bên trong còn được thiết kế cả khu ngồi chờ, được đặt rất nhiều ghế sô pha, có đồ uống lạnh cho người mua hàng. Các cô bán hàng mặt mày tươi tỉnh với nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi, cúi đầu chào đón khách. Các mẫu quần áo không nhiều nhưng rất đẹp. Cô bán hàng nói: - Các mẫu quần áo ở cửa hàng chúng tôi đều là mẫu mới đấy ạ! Thế nên chiếc nào chiếc nấy đều là hàng cao cấp. Những bộ quần áo mà bình thường chỉ nhìn cô cũng không dám nay lại được bày hết ra trước mặt cho cô thỏa thích lựa chọn. Sờ tay vào, chất liệu mát rượi, mềm mại, khiến cho người ta cảm thấy thật dễ chịu, thiết kế lại đơn giản nhưng đẹp mắt, chỉ nhìn qua cũng biết giá cả không bình thường. - Cô có thích chiếc này không, hãy thử đi! Cô thật là may mắn, lại gặp được một thiếu gia hào phóng thế nà Cô bán hàng thân mật cầm chiếc áo lên, cùng cô đi vào trong phòng thay đồ. Sau khi mặc vào, trông Vân Vy dường như khác hẳn. Mọi người đểu nói người đẹp vì lụa lúa tốt nhờ phân, quả nhiên không sai chút nào. Một món đồ đắt như vậy mặc lên người khiến cho những nhược điểm của cô đều được che đi hết. Vân Vy thay bộ quần áo mới ra rồi đặt vào tay cô bán hàng nói: - Tôi lấy chiếc này! - Sau đó quay sang nói với Tô Tần: - Đi đi, đi thanh toán đi! Một bộ quần áo mà đến tận hơn tám nghìn tệ, chẳng ai lại mang nhiều tiền như vậy trên người cả, cũng may là cửa hàng này có cho thanh toán bằng thẻ, chỉ cần qua quầy thu ngân quẹt thẻ là xong. Tô Tần đi rồi trở lại, nhìn quanh một vòng cửa hàng chẳng thấy bóng Vân Vy đâu cả. Cô bán hàng đưa cho Tô Tần một mảnh giấy nhắn. Trên đó là mấy chữ viết ngắn gọn: Không có size của tôi nên có thể trả lại quần áo! Đây là lần thứ hai quà anh đem tặng bị trả lại. Không có size của cô... lần này thì đến lượt anh dở khóc dở cười. Tô Tần sờ vào túi áo ngực, điện thoại của cô anh để trong đó đã bị cô lấy đi mất. Có lẽ tại vì lúc bước vào trong khu mua sắm, anh tưởng rằng mình đã thành công nên đã mất cảnh giác, bị cô lấy lúc nào không hay. - Cho tôi hỏi một câu! - Tô Tần mỉm cười nhìn cô bán hàng: - Máy quẹt thẻ của các cô bị hỏng thật à? Cô bán hàng ái ngại nhìn anh đáp: - Xin lỗi anh, cô gái lúc nãy bảo chúng tôi nói như vậy! Quả nhiên là cô đã nghĩ ra kế này để lừa anh đi. Từ trước đến giờ đều là đám con gái lừa lấy quà từ trong tay anh, đây là lần đầu tiên có người lừa anh để không phải nhận quà. Cô có đến mấy cuộc điện thoại gọi nhỡ. Một là của Tiểu Thu, còn lại là của Giang Nhan. Vân Vy gọi đến máy của Giang Nhan, tìm một lí do để nói dối: - Xin lỗi anh, quần áo của em bị bẩn nên em qua khu mua sắm gần đây để mua đồ, đợi một lát em sẽ về ngay! Giang Nhan không hề nghi ngờ, chỉ bình thản nói: - Ok, thế anh đợi em ở cổng bệnh viện! Lúc từ trong phòng bệnh đi ra, anh chẳng nhìn thấy Vân Vy, cũng không thấy tăm hơi Tô Tần đâu cả. Anh gọi điện mà không thấy cô nghe, anh nghĩ rất có thể Vân Vy và Tô Tần đang ở với nhau. Lúc Vân Vy gọi đến, cô cứ ấp a ấp úng, chứng tỏ điều anh nghi ngờ là đúng. Không biết Tô Tần đã nói những gì với cô rồi... Sự xuất hiện của Tô Tần không phải là chẳng ảnh hưởng gì đến anh, nếu không anh đâu có vì phản ứng của Vân Vy mà không kìm chế nổi tâm trạng của mình? Chỉ có điều anh càng ngày càng không thể chịu đựng việc Vân Vy gọi tên của a Giang Nhan... Anh luôn nghĩ rằng đó chẳng qua chỉ là một cái tên mà thôi nhưng đến giờ anh mới hiểu ra rằng, cô ấy quan tâm đến cái tên ấy như vậy. Vân Vy vì mải lẩn trốn Tô Tần nên đã đi vào trong khu phố chuyên bán đồ đôi. - Cô ơi, chọn một cặp áo đôi đi! - Chủ cửa hàng tươi cười chào mời. Những món đồ như thế này chỉ có các đôi tình nhân sinh viên mới để ý tới. Cô đã qua cái độ tuổi đó từ lâu rồi. - Vào xem đi, có kiểu dáng mới nhất đấy! Cô vội vàng xua tay: - Không cần đâu, không cần thật mà! Giờ đã không còn phải là cái thời phải đánh dấu “lãnh thổ” nữa rồi. Mà hơn nữa, cô cũng đâu có trẻ con như vậy, phải đi khoe khoang khắp nơi rằng mình đang hạnh phúc. Những chiếc xe taxi lần lượt đi qua cổng bệnh viện, cuối cùng có một chiếc đỗ lại trước cổng. Giang Nhan sải bước về phía đó. Cánh cửa xe mở ra, quả nhiên là Vân Vy. - Giang Nhan... - Cô ngại ngùng gọi tên anh: - Anh mau giúp em trả tiền đi! - Cô không mang nhiều tiền mặt như vậy, đã tiêu hết lại chẳng tìm thấy cái máy rút tiền n Vân Vy xách túi đứng sang một bên, cúi đầu nói: - Chắc anh đợi em lâu lắm! Em lỡ tay làm đồ nước giải khát ra váy... Lúc này Giang Nhan mới để ý... cô đang mặc quần áo gì thế này? Chiếc váy xinh xắn lúc nãy đâu mất rồi? - À, em... - Vân Vy kéo cái áo phông trên người ra, mặt đỏ bừng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ: - Có phải trông rất đẹp không? Bây giờ quần áo đôi làm đẹp quá, thế nên em đã mua đấy! Một chiếc áo phông cắm thùng, cái quần ngố dài đến đầu gối. Kiểu ăn mặc này chẳng khác gì các sinh viên đại học. Đặc biệt là trên áo phông còn có in dòng chữ: Tôi ăn cơm. Vân Vy không dám ngẩng đầu nhìn Giang Nhan, chắc chắn anh sẽ nghĩ rằng hành vi này của cô là vô cùng ấu tri... ngay cả bản thân cô cũng không ngờ, nhìn thấy những cái áo phông thú vị này, bản thân cô lại không chống lại được cám dỗ. - Của anh đâu? - Giang Nhan lanh lùng hỏi. - Cái gì? - Vân Vy nghi hoặc hỏi lại. - Chẳng phải em nói là áo đôi sao? - À... - Lẽ nào... Cô sợ anh sẽ chê cười nên không định mang đồ ra, mà cho dù có mang ra anh cũng sẽ không mặc. Thật không ngờ anh lại chủ động hỏi. Cô ngoan ngoãn đưa cái túi đựng áo ra. Bên trong là một cái áo phông màu vàng to hơn một chút, bên trên còn có in dòng chữ: Tôi cầm thìa! Giang Nhan không nhịn được cười khi nhìn thấy dòng chữ ấy. Vân Vy mua hai cái áo này có phải vì những dòng chữ in trên đó? Đó là sự thực. Mặc bộ áo đôi này đi vào trong nhà hàng, mọi người đều nhìn họ bằng ánh mắt kì lạ. Có thể họ cho rằng hai người là những sinh viên vừa mới tốt nghiệp. - Xin lỗi quý khách, cửa hàng chúng tôi chi phục vụ cho những khách hàng có thẻ hội viên ạ! - Nhân viên phục vụ vội vàng xin lỗi. - Tôi có thẻ hội viên đây! - Giang Nhan đi đên bàn làm thủ tục. Cô lễ tân cầm thẻ hội viên của Giang Nhan lên, lại xác nhận thêm vài lần nữa rồi nói: - Chúng tôi ở đây chỉ cho phép bản thân hội viên dẫn khách đến thôi ạ! Cũng chẳng thể trách người ta được. Giang Nhan mặc áo đôi vào trông lại càng đẹp trai và trẻ trung, chẳng khác gì so với những năm trước đây. Nếu nói anh là sinh viên thì cũng chẳng có ai nghi ngờ cả. - Ôi, anh là hội viên sớm nhất ở chỗ chúng tôi ạ, chỉ có điều có một số thông tin của anh đã thay đổi, vì vậy chúng tôi phải đổi lại thẻ cho anh Thời tiết tuần này nóng nực đến khó chịu. Mọi người đến đây đều là để tránh nắng nên giá phòng đắt đỏ đến đáng sợ, hơn nữa lại chỉ còn có một phòng. Cho dù Giang Nhan có thẻ vàng, có quyền ưu tiên thì cũng chi có thể thuê được một phòng mà thôi. Căn phòng còn lại này được bài trí khá đẹp. - Phòng rất rộng, lại gần bờ biển, có thể nhìn thấy quang cảnh bãi biển, chúng tôi cũng sẽ phục vụ rượu vang vào bữa tối cho quý khách! Nghe những lời này của cô lễ tân, Vân Vy cũng thấy có chút động lòng. Mặc dù chưa vào ở trong phòng nhưng cứ nghĩ đến việc bờ biển chỉ cách mình có vài bước chân là cô lại cảm thấy không sao chống lại được cám dỗ. Thế nhưng... dù gì... cô và Giang Nhan cũng là hai người... ở chung một phòng thì không hay cho lắm! - Hay là để tôi dẫn hai anh chị lên xem phòng! Căn phòng vừa sạch đẹp vừa rộng rãi, được thiết kế và trang trí theo phong cách châu Âu phảng phất chút phong vị lãng mạn của Pháp. Nhà vệ sinh vừa sạch sẽ vừa rộng rãi, bên cạnh bồn tắm mát xa còn có cắm hoa hồng tươi. Cửa sổ được mở tung, gió từ ngoài biển lùa vào mát rượi, cái rèm cửa màu trắng tinh bị gió thổi tung bay. Bên cạnh cửa sổ còn có một cái đàn piano. Cô lại thấy có chút động lòng. Cô nhân viên phục vụ đã thành thạo pha trà ở ngoài phòng khách, sau đó bê một cốc trà đến đưa cho cô: - Tôi sẽ làm thủ tục cho anh chị! Lần này thì Vân Vy không thể từ chối được nữa. Giang Nhan đi theo cô ta làm thủ tục, Vân Vy ở lại, thỏa thích ngắm nghía từng góc nhỏ trong căn phòng tuyệt đẹp. Điểm đến cuối cùng trong căn phòng là phòng ngủ. Một chiếc giường theo kiểu dáng châu Âu rất to, ga trải giường màu trắng, trên đó có hai hình trái tim được xếp bằng cánh hoa hồng đỏ rất đẹp. Ngụ ý là gì không cần nói cũng biết. Nghe thấy có tiếng Giang Nhan mở cửa, Vân Vy liền vội vàng chạy ra ngoài như một kẻ vừa làm xong chuyện xấu xa gì vậy. Cô nhẹ tay đóng cửa lại, mặt đỏ bừng, đứng ngây ra một chỗ, mặt nghệt ra nhìn Giang Nhan: - Mình không thể ở phòng này được! Giang Nhan dừng bước hỏi: - Sao thế, em không thích à? - Vì hai chúng ta... ý của em là lãng phí quá! - Không biết đây có phải là khách sạn cho các đôi tình nhân hay không mà đâu đâu cũng thấy cách bài trí khiến cho người khác phải đỏ mặt thế này. Em không thích phong cách bài trí ở đây! - Vân Vy nhăn mũi nói: - Nên bình thường một chút thì tốt hơn! Giang Nhan bỗng bật cười. Giang Nhan và Vân Vy nắm tay nhau đi ra ngoài. Không khí ở biển quả nhiên là mát mẻ và dễ chịu. Trong khi Giang Nhan chạy đi mua vé bể bơi thì Vân Vy đi mua hai cây kem và ngồi Có rầt nhiều trẻ con được bố mẹ cho đến đây chơi, thế nên ở nơi này, kem là món được vô cùng ưa chuộng. Mọi người xếp hàng mua kem càng lúc càng dài, đúng lúc ấy thì chẳng may máy bán kem bị hỏng, chủ cửa hàng đành phải ngừng bán kem và cho gọi người đến sửa máy. Đám đông chán nản giải tán. Trong tình trạng đó, một số ít người có kem để ăn đã trở thành đốì tượng ngưỡng mộ của mọi người. Nhất là cô, mỗi tay một que kem. Một cậu bé mặt mày đỏ hây hây trông thấy Vân Vy cầm kem liền mạnh dạn chạy đến, chớp chớp mắt, nói: - Cô ơi, cô cho cháu hai que kem của cô có được không? Cháu mang đồ ra đổi với cô! Cô dạo này rất được bọn trẻ con để ý đến. Lần trước vô tình gặp Tô Tần cũng là do cô bị hai đứa nhóc ấy để ý đến. - Được! - Cô hào phóng đưa một que kem trên tay mình cho thằng bé: - Cây kem này cô đã ăn rồi, nếu không cũng sẽ cho cháu nổt... - Cô ngại ngùng giải thích. Thằng bé đưa kem lên miệng liếm một cái, đôi mắt to tròn đảo như rang lạc: - Mẹ cháu bảo không được tự ý lấy đồ của người khác! Ăn gần hết cây kem rồi nó mới nhớ ra lời mẹ dặ- Không gọi là lấy, cứ coi như chị cho em đi! - Thế cũng không được! - Thằng bé nghiêm nghị lắc đầu, sau đó lục tung hết túi áo lên, móc ra một cái xèng màu tím: - Chúng ta đổi nhé! Cái này coi như là em đổi lấy kem của chị! Đây là lần đầu tiên Vân Vy có một vụ “trao đổi công bằng” với trẻ con. Cô cầm cái xèng màu tím mà thằng bé đưa cho. Nó mỉm cười hài lòng: - Cái này dùng để chơi trò chơi ở bên kia đấy chị ạ! - Nói rồi nó còn cẩn thận nhắc Vân Vy: - Nhất định chị phải đến đó chơi đấy, đừng có lãng phí! Đúng là một đứa bé ngoan. - Em đang cười gì thế? - Em đổi kem lấy một cái xèng... - Vân Vy kéo tay Giang Nhan: - Chúng ta ra đó xem xem là trò gì đi! Cô kéo tay anh chạy về phía trước, khuôn mặt nở nụ cười ngây thơ như con trẻ. Lâu lắm rồi mới thấy cô cười như vậy, giống hệt như mấy năm về trước, lần đầu tiên anh nhìn thấy cô một cô gái tràn trề sinh lực. - Giang Nhan, anh nhìn kìa, ở bên đó đấy! - Đây là cái gì? - Khu trò chơi điện tử ảo. Cái xèng màu tím này mà bỏ đi thì thật là lãng ph - Chơi thế nào hả anh? - Lúc đến lượt hai người, cô liền hỏi người hướng dẫn. - Bỏ xèng vào cái khe bên kia! - Giang Nhan ơi... - Vân Vy kéo tay Giang Nhan: - Anh ra đứng đợi đi, em đi nhét xèng vào... - Nói rồi cô liền đẩy anh đến dưới cái gương. Cô không đẩy mạnh lắm nhưng anh vẫn đi theo ý của cô. Xung quanh cũng chỉ có hai người họ là làm cái chuyện trẻ con này. Sau khi Giang Nhan đứng vào đúng chỗ, Vân Vy bỏ cái xèng vào bên trong, cái máy kêu lên “kẹt” một tiếng. Một lúc sau, cái máy liền in ra một bức ảnh. Vân Vy sốt sắng lấy tấm ảnh ấy ra xem. Hóa ra là chụp ảnh Hàn Quốc, chỉ có điều khuôn mặt của Giang Nhan được đặt ở trong những bối cảnh khác nhau mà thôi. Máy móc tự động điều chỉnh, chọn phông nền cho ảnh. Thế nên được thế này đã là giỏi lắm rồi. Cô ngắm rõ từng bức ảnh một, trong số đó có một bức bị phóng rất to, chủ đề là: sinh đôi. Hai Giang Nhan đứng canh nhau, giống nhau như hai anh em sinh đôi. Vân Vy ngây người ra như thể có cái gì vừa tác động vào mình vậy. - Sao thế? Mãi một lúc sau Vân Vy mới phản ứng lại được. Cô cố gắng nở một nụ cưò: - Không sao! Không sao, thật sự là không sao. - Chúng ta qua bên kia đi! - Ừ, qua bên kia! - Tư duy của cô bắt đầu đông cứng lại, giống hệt như một người máy chỉ biết lặp lại lời của người khác. - Chúng ta ra ngồi ca nô đi! - Bỗng nhiên cô rất muốn thử cảm giác mạnh. Giang Nhan nhìn Vân Vy: - Em không sợ chứ? Giang Nhan quả nhiên rất hiểu Vân Vy: - Dù sao cũng phải thử một lần cho biết chứ! - Cô cười gượng gạo giải thích. Nếu như là trước đây, nếu nhìn thấy những chiếc ca nô thế này thì có lẽ cô đã bỏ chạy từ sớm rồi, thế mà lần này cô chẳng có chút cảm giác ân hận nào. Động cơ khởi động. Tốc độ quả nhiên nhanh đến kinh hồn. Gió bạt thẳng vào mặt. Vân Vy phải há miệng hít thở không khí, nếu như không có Giang Nhan ôm chặt lấy cô vào lòng thì có lẽ cô đã nghẹt thở vì hoa mắt rồi. Cô vốn là một người cực kì nhát gan, chính bản thân cô cũng không ngờ lại có ngày cô dám chơi thử trò chơi nà Giang Nhan từng nói với cô rằng, nếu như trong lòng không thoải mái có thể thử những môn thể thao mà mình không dám chơi. Như vậy sẽ giúp con người vượt qua được điểm giới hạn về tâm lí, đau khổ sẽ được giải phỏng, tâm trạng sẽ dễ chịu hơn một chút. Cô không biết là mình đang làm cái gì. Chơi suốt cả ngày, cuối cùng cũng trở về khách sạn. Lễ tân đưa cho Giang Nhan một tấm thẻ hội viên mới, lúc đó Giang Nhan đang thay quần áo ở trong phòng. - Đã sửa xong rồi, phiền cô nhận lấy! Vân Vy gật đầu. Cô lễ tân vừa định đi thì Vân Vy liền gọi giật lại: - Làm phiền cô một chút, tôi có thể hỏi đã sửa những nội dung gì ở trong này không? - Vân Vy ngập ngừng một lát rồi nói: - Tôi chỉ cần nói qua với anh ấy thôi, nếu không tiện thì cũng không sao! Cô ta ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Cũng không sửa gì nhiều, anh Giang đã từng đổi tên, chúng tôi chỉ thay đổi một chút tư liệu của anh ấy mà thôi. - Anh ấy đã từng đổi tên á? - Vân Vy mỉm cười: - Chuyện này tôi còn chưa biết đấy, anh ấy trước đây tên là gì? Cô lễ tân mỉm cười ái ngại: - Chuyện này... tôi không tiện nói, cô tự hỏi đi! Vân Vy đóng cửa lại, đi đến trước phòng ngủ, nhưng nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cô lại đi ra. Gió biển lổng lộng, Vân Vy đứng lặng ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh bãi biển. Giang Nhan thay xong quần áo liền đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng vòng tay ôm qua eo cô. Tim cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, thật chẳng giống như bản thân cô nữa rồi. Cô nghiêng đầu nhìn vào kính cửa sổ, trên đó vẫn còn phản chiếu hình ảnh hai người đang ôm chặt lấy nhau. - Em có thích không? - Có ạ! Thật sự rất thích, cô thường xuyên ngưỡng mộ người khác có cuộc sống vui vẻ và hạnh phúc như thế này. Đối với cô, cuộc sống như thế này xa vời không thể nào với tới. Phần lớn thời gian cô đều ngồi ngẩn ngơ, nghĩ rằng ở dưới cùng một bầu trời này, Giang Nhan liệu có sống hạnh phúc hay không? Nghĩ đến đây cô lại không kìm được mà rơi lệ. Cô thường tự an ủi mình, cảnh giới cao nhất của tình yêu đó là chỉ cần thấy đối phương được hạnh phúc là đủ lắm rồi! Nghĩ đến đây cô lại bật cười bản thân mình không đủ vĩ đại, ngay cả việc âm thầm chúc phúc mà cũng không thể làm nổi. Về sau lại gặp lại Giang Nhan. Vốn nghĩ chỉ cần âm thầm được ngắm anh, thêm một nét vẽ cho hồi ức tư đẹp của mình, cô sẽ ghi nhớ từng chi tiết nhỏ về anh, nào ngờ cô lại là một kẻ tham lam đến thế. Mặc dù anh của hiện tại đã không còn giống anh trong quá khứ, nhưng cuối cùng cô vẫn bị cuốn vào vòng xoáy, khó mà thoát ra được. Hai người được hạnh phúc như thế này đâu có dễ dàng. Cô từng tưởng tượng rằng, nếu như có một ngày cô và Giang Nhan được trở lại bên nhau, chắc chắn cô sẽ vui đến mức không sao ngậm được miệng lại. Trước đây, chỉ cần tưởng tượng ra là Giang Nhan đang ở bên mình, tưởng tượng ra vòng tay ấm áp của anh là cô đều không kìm được nụ cười. Thế nhưng thật sự đến ngày này rồi, đột nhiên cô lại cảm thấy trong lòng xót xa đến thấu tâm can. Cô đặt tay lên tay anh, thu mình trong vòng tay anh. Chỉ khi được ôm anh thật chặt như vậy, cô mới có đủ sức mạnh để đè chặt tâm trạng căng thẳng và chua xót của mình. - Giang Nhan ơi... - Vân Vy khẽ gọi tên anh. - Ơi... Nhắm mắt lại, cô chẳng nghĩ ngợi gì nữa... đây chính là lời đáp mà Giang Nhan mang đến cho cô. Giang Nhan đang ở bên cạnh cô đây rồi.