HÃY CHO ANH ĐƯỢC MỘT LẦN NỮA BẮT ĐẦU( Tiểu thuyết đam mỹ)-Tác giả:Tĩnh Tâm
QUYỂN 1: Giã từ thanh xuân
Chương 1:
Tô Minh đẩy cửa bước vào. Tần Vũ vẫn chăm chú nhìn màn hình máy tính, hắn ngẩng đầu lên hỏi
- Việc bên kia ổn rồi chứ.
- Ok rồi.
- Uhm, cậu về nghỉ đi. Mấy hôm nay vất vả rồi
Tô Minh ngồi xuống bàn trà, tự rót cho mình li nước, uể oải nói
- Ừ, tôi chuẩn bị về đây. Hôm nay anh nhớ đi dự tiệc sinh nhật của con trai Vũ tổng. Quà tôi đã chuẩn bị sắn để trong xe .
- Ừ, cậu giúp tôi thu xếp một bữa tiệc sinh nhật cho Dương Thuận vào cuối tuần nhé
Tô Minh mệt mỏi nhìn lên. Khuôn mặt anh tuấn của Tần Vũ nghiêng nghiêng, trong ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ có 1 vẻ nhu hòa, khác với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị hàng ngày. Anh vừa xuống máy bay đã chạy về đây, chỉ để nhìn thấy khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong. Lòng có chút chua xót, Tô Minh khẽ nói:
-Ừ!
Tô Minh lái xe về nhà. A ăn tạm chút mì , tắm rửa rồi lăn ra giường, nhưng vẫn trằn trọc không ngủ được. Chẳng có trợ lý nào đa năng như anh. Vừa là học đệ nối khố kiêm bạn tâm tình, vừa là trợ lý giám đốc , vừa là bảo mẫu chăm lo những việc sinh hoạt cá nhân. Nhưng a chưa bao jo thấy mệt. Chỉ cần gần người kia thêm một chút a sẵn sàng làm tất cả. Suốt 8 năm nay là vậy, anh cứ bên hắn, ko than thở, oán trách, một lòng chờ đợi hắn quay lại nhìn anh. Song cũng ngần ấy năm anh chứng kiến bao mối tình tan hợp của người kia. Không chỉ vậy, còn là cố vấn tình yêu giup ai đó tán tỉnh các tiểu minh tinh. Anh vẫn lặng lẽ ở đó, có những lúc quá đỗi mệt mỏi, nhưng chỉ cần thấy bóng lưng cô đơn của hắn, anh lại không nỡ rời đi. Chỉ mong nhen lên từng chút từng chút ấm áp, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của hắn. Thời gian như nước chảy, mới đó a đã bước sang tuổi 25. Còn bao nhiêu thanh xuân nữa để bên người đây! Những ý nghĩ miên man đưa Tô Minh dần chìm vào giấc mộng
Hôm nay là sinh nhật tiểu minh tinh, người tình mới của Tần Vũ. Hắn luôn là 1 tình nhân hoàn mỹ, chăm lo cẩn thận, chu đáo. Nhưng chẳng tình nhân nào của hắn biết, những món quà khiến họ xúc động muốn khóc đều do một tay Tô Minh thu xếp. Tần Vũ không rảnh lo những chuyện ấy, hắn thân là tổng tài tập đoàn Tần thị có trăm công nghìn viêc để lo toan, sao có thời gian để tâm những chuyện này. Nghĩ cũng thực buồn cười, với hắn, họ chỉ là những trò chơi để giải khuây, không có mấy phân lượng trong lòng hắn, nên hầu hết mọi việc đều do trợ lý là Tô Minh lo. Hắn cũng rất hài lòng với những việc Tô Minh làm, đủ lãng mạn, đủ thâm tình. Hắn vẫn đùa vui Tô Minh hẳn là sát thủ tình trường. Nhưng kì thực Tô Minh bên người không có ai. Tần Vũ đã nhiều lần gặng hỏi, Tô Minh chỉ nói: người ấy ở xa lắm, không lại gần được
Sắp xếp chu đáo cho bữa tiệc tại một nhà hàng sang trọng, ấm áp; Tô Minh lại tất tả quay trở về văn phòng làm việc.Tập đoàn Đức Thịnh của gia đình họ Tần vừa trải qua biến cố cách đây 3 năm nên vẫn có rât nhiều việc để làm. Thân là trợ lý giám đốc, Tô Minh vất vả cực độ. Suốt 3 năm , anh hầu như không có ngày nghỉ. Tần Vũ cũng là một người cuồng công việc, nhưng cũng là một hoa hoa công tử. Thời gian rảnh hắn dành cho những người tình. Dương Thuận cũng chỉ là một trong số đó mà thôi. Gần đây, tập đoàn đang nhận một dự án lớn làm việc với Nhật. Đây là dự án lớn nhất công ty có được từ khi phuc hồi. Tần Vũ và Tô Minh đã rất lao tâm khổ tứ, không muốn phạm bất cứ một sơ sót nào. Tuần trước Tô Minh phải sang Nhật để giám sát công việc. Hôm nay anh phải hoàn tất hồ sơ để kí tiếp hợp đồng lần 2 cho một nửa khối lượng còn lại
Khi đồng hồ điểm 2 giờ sáng, cũng là lúc Tô Minh rời khỏi công ty. A có chút mệt, nhưng lại không muốn về nhà ngay.Anh lái xe lòng vòng, bất tri bất giác lại đến gần nhà hàng anh đã đặt tiệc cho Tần Vũ. Chắc hẳn bữa tiệc đã kết thúc. Tô Minh ngồi hút thuốc ven đường,nhìn ra biển khơi mịt mù ngoài xa. Tiểu minh tinh của Tần Vũ thích lãng mạn nên anh mới lựa chọn nhà hàng này. Anh mở cửa xe cho khí lạnh tràn vào.Lòng trống trải , Tô Minh dõi nhìn ra xa. Anh không hiểu sao mình lại ngây ngốc ngồi đây.Để nhìn người kia vui đùa với tình nhân ư? từ lúc nào anh đã trở nên đáng thương như thế này rồi. Thời gian chậm rãi trôi đi, Tô Minh không biết đã hút đến điếu thuốc thứ bao nhiêu, anh mới từ từ lái xe về nhà.