Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Phản ứng đầu tiên của Hứa Giai Ninh khi nhìn thấy Tào Bân chính là lấy điện thoại ra báo cảnh sát. Sau này cô mới biết, hành động trong tiềm thức này đã gây ra cho cô bao nhiêu tai hoạ.
Lúc Tào Bân nhìn thấy Hứa Giai Ninh cũng hơi sửng sốt, vừa thấy cô lấy điện thoại ra, anh ta liền chạy tới hất tung điện thoại của cô đi. Hứa Giai Ninh bị hành động quá nhanh của anh ta làm cho kinh hãi, đợi đến khi cô hồi thần lại, muốn di chuyển thì Tào Bân đã bịt miệng, ghìm chặt ngực cô lôi ra ngoài.
Không phải Hứa Gia Ninh chưa từng nghĩ đến việc vùng vẫy, nhưng so với Tào Bân thì sức lực của cô quá nhỏ. Hai người cứ như vậy nhanh chóng rời khỏi cửa phụ của siêu thị, đi đến một nơi khuất bóng phía sau tòa nhà.
“Anh buông tôi ra!” Bởi vì ngực bị Tào Bân ghìm chặt, Hứa Giai Ninh cảm thấy có chút khó thở, giọng nói cũng không có chút khí thế nào. Nhưng đôi mắt của cô trong bóng tối sáng dị thường, Tào Bân đều thấy trong mắt, anh ta không khỏi nuốt nước miếng, là vì căng thẳng.
Thật lòng mà nói, Tào Bân cũng không ngờ mình sẽ bắt cóc Hứa Giai Ninh như thế này, nhưng anh ta đã bạo lộ trước mặt cô, nếu như bây giờ thả cô đi thì bản thân sẽ khá nguy hiểm. Tào Bân chỉ do dự vài giây, anh ta nghiến răng nghiến lợi, lại lôi cô bước nhanh về phía một chiếc ô tô đang đỗ bên đường.
Tài xế ngồi trên ghế lái đang nghe nhạc ngủ gật thì nghe thấy tiếng người lên xe ở hàng ghế sau, quay đầu lại liền giật nảy mình.
“Anh, không phải, anh à, không phải anh nói đi xin tiền bạn gái sao, sao lại… mang cả người đến luôn rồi?” Người thanh niên hết sức kinh ngạc hỏi.
“Không có thời gian giải thích với cậu, mau lái xe trở về!” Tào Bân chỉ lo chế ngự Hứa Giai Ninh, không nói nhiều.
Người thanh niên hơi ngập ngừng: “Anh Bân, đây là có chuyện gì vậy? Không phải đã nói trước rồi sao, em chỉ đưa anh đến siêu thị, không làm chuyện phạm pháp…”
“Đừng nói nhảm nữa! Thuốc phiện ông đây còn dám bán thì có cái gì không dám làm? Đưa tôi về nhà, sau đó không còn chuyện của cậu nữa, cút khỏi mắt tôi!”
Người thanh niên có chút không vui nhưng cũng không dám thật sự chọc tức anh ta, chỉ đành nổ máy lái xe trở về. Cậu ta quay đầu lại nhìn Hứa Giai Ninh hết lần này tới lần khác, cảm thấy người này có chút lạ mắt, không giống cô bạn gái thu ngân siêu thị vừa mới hẹn hò của Tào Bân.
Ngay từ khi lên xe Hứa Giai Ninh đã biết chuyện này phiền phức rồi. Càng tệ hơn nữa là, vì lúc nãy vội vàng báo cảnh sát, điện thoại của cô cũng đã bị Tào Bân hất đi. Bây giờ trong người không có công cụ liên lạc, làm sao có thể liên lạc với Quý Minh Viễn đây? Hứa Giai Ninh hít sâu một hơi, cảm thấy lồng ngực vô cùng đau đớn.
Tào Bân đương nhiên nhận ra người trong tay mình có gì đó không đúng, nhưng anh ta không dám thả lỏng dù chỉ một khắc, khi còn cách căn nhà nhỏ nơi Tào Bân ẩn náu hơn 50m, anh ta liền bảo người thanh niên dừng lại, sau đó kéo Hứa Giai Ninh xuống xe.
Nhìn thấy Tào Bân đối xử thô lỗ với Hứa Giai Ninh như vậy, người thanh niên có chút không đành lòng: “Anh Bân, em thấy cô ấy đã sắp không thở được rồi, anh đừng quá…”
Người thanh niên nói được nửa thì dừng lại. Cũng không biết Tào Bân có nghe hay không, anh ta chỉ ném lại một câu biết rồi sau đó bỏ đi. Người thanh niên nhìn theo, lắc đầu, nhấn ga rời khỏi đó.
*
Bởi vì ở đây quá tối, Hứa Giai Ninh căn bản không thể nhìn rõ mình bị Tào Bân đưa đi đâu. Cô chỉ biết bản thân bị anh ta bắt cóc kéo vào trong một ngôi nhà nhỏ, rồi vào một gian phòng.
Có lẽ đã lâu không mở cửa sổ thông gió, trong phòng có mùi ẩm mốc khó chịu vô cùng, Hứa Giai Ninh bị sặc mũi, không nhịn được ho lên. Trận ho này động đến lồng ngực, một cơn đau nhức khác lại đến. Hứa Giai Ninh không chịu được hừ một tiếng, vừa muốn điều chỉnh lại vị trí thì đột nhiên bị người ta túm chặt tay chân, ném lên chiếc giường sát tường.
Hứa Giai Ninh ngửi thấy mùi dầu mỡ, tay cô nắm được một chiếc chăn bông mới biết mình đang ở trên giường. Nhất thời buồn nôn kinh khủng, cô dùng sức bật dậy khỏi giường, động tác nhanh chóng khiến Tào Bân bị doạ giật mình.
“Không được cử động!” Anh ta nói.
“Anh cút đi!” Hứa Giai Ninh phẫn nộ nói.
Tào Bân không ngờ lúc này mà cô vẫn còn ngang ngược như vậy, bình tĩnh lại, anh ta nói: “Hứa Giai Ninh, cô nhìn lại cho rõ tình hình đi, hiện tại ông đây đang chỉnh đốn cô! Cô có tin hay không, bây giờ tôi liền ngủ với cô!”
Hứa Giai Ninh không chút sợ hãi: “Tôi tin, Tào Bân. Nhưng anh cũng hiểu tôi đấy, chỉ cần anh động vào một đầu ngón tay của tôi, tôi có thể lập tức đâm vào đầu giường của anh mà chết. Gắn thêm một mạng người nữa cho anh, để anh ngồi tù đến khi trời sập cũng không ra được, thế nào?”
Bởi vì lồng ngực đau nên khi nói lời này giọng Hứa Giai Ninh rất nhẹ, nhưng Tào Bân lại cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được.
Anh ta biết, sao anh ta có thể không biết tính cách cô gái này cứng rắn mạnh mẽ nhất chứ, nếu không thì sao ba năm rồi anh ta vẫn không thể tóm được cô mà chỉ có thể núp sau máy tính nhìn ảnh của cô để thủ dâm! Một sự điên cuồng liều mạng khiến anh ta có loại cảm giác kích động muốn huỷ diệt cùng cô, nhưng đó cũng chỉ là nghĩ mà thôi, hai người đối mắt một lúc, anh ta dùng quần áo trói tay chân Hứa Giai Ninh lại, ném cô xuống rồi đi ra ngoài.
Hứa Giai Ninh nhìn Tào Bân rời đi, trong lòng dấy lên một tia hy vọng, cô giãy giụa muốn cởi trói ra chạy trốn. Nhưng mà tay chân đều bị trói chặt, trong lúc vùng vẫy lại mất gần hết sức lực, những nỗ lực của Hứa Giai Ninh cuối cùng đều thất bại. Cô ủ rũ chán nản dựa lưng vào tường, từ từ thở hổn hển, trong lòng vô cùng lo lắng sốt ruột.
Làm thế nào để báo tin cô bị Tào Bân bắt cóc cho Quý Minh Viễn đây?
*
Về phía Quý Minh Viễn bên này, sau khi kiểm tra camera giám sát của siêu thị đã biết được Hứa Giai Ninh bị một người đàn ông mặc đồ đen bắt cóc đi. Trong lòng anh vô cùng chấn động, sau khi bình tĩnh lại, kẻ tình nghi số một mà anh nghĩ tới chính là Tào Bân.
Anh đã không còn nhớ rõ ngoại hình của Tào Bân, cũng không thể chắc chắn 100% là anh ta. Nhưng mà ở Vũ Thành xa lạ này, loại trừ một số kẻ tình nghi làm điều ác bừa bãi ra. Chỉ có Tào Bân là có động cơ làm hại Hứa Giai Ninh. Nhưng tại sao chứ? Muốn trả thù vì những ân oán trước đây? Hay anh ta đã biết mối quan hệ giữa Hứa Giai Ninh và vụ án buôn bán thuốc phiện vừa được phá? Nhưng điều này lại không có lý, từ đầu đến cuối Tào Bân đều không xuất hiện, cũng không có cơ hội nhìn thấy Hứa Giai Ninh thì làm sao anh ta biết được cô có liên quan? Chẳng lẽ anh ta sớm đã biết nên đến ngày gặp mặt mới không xuất hiện?
Trong lòng lóe lên đủ loại khả năng khác nhau, Quý Minh Viễn chỉ cảm thấy đau đầu đến sắp nổ tung. Dùng thời gian nhanh nhất bình tĩnh lại, Quý Minh Viễn không nghĩ nhiều nữa, anh lập tức liên lạc với cảnh quan Tề. Cảnh quan Tề bên kia gần đây cũng luôn bận rộn chuyện này, nhận được điện thoại liền vội vàng chạy đến. Sau khi kiểm tra camera giám sát của siêu thị và khu vực xung quanh, phát hiện ra thực sự có hai bóng người vụt qua ở cửa phụ của siêu thị, không thể nhìn thấy mặt người phụ nữ vì bị ghìm chặt trong lòng, còn người đàn ông thì có thể nhìn thấy bóng lưng. Có điều xét về tỷ lệ chiều cao và các đặc điểm khác thì rất có thể đó chính là Tào Bân. Hai người cùng nhau lên một chiếc ô tô, không bao lâu sau thì xe rời đi, phóng to lên nhìn, biển số xe quả nhiên đã bị che lại.
“Thằng khốn nạn này!” Cảnh quan Tề không nhịn được chửi một câu.
“Là có kế hoạch trước sao?”
“Rất khó nói.” Cảnh quan Tề đưa ra một câu trả lời không quá xác định: “Nhưng để mắt đến chiếc xe này không sai đâu, đến cổng giám sát tiếp theo xem sao.”
Quý Minh Viễn lòng rối như tơ vò, nhưng hiện tại cũng chỉ còn cách này.
“Được.”
Hai người lần theo tung tích của chiếc xe lần lượt kiểm tra các cổng giám sát. Trong xe, cảnh quan Tề nhìn thấy vẻ mặt có chút lo lắng của Quý Minh Viễn liền an ủi: “Chuyện này đến hơi đột ngột, nhưng cậu phải xây dựng tâm lý thật tốt, chuẩn bị ứng phó bất cứ lúc nào.”
Quý Minh Viễn cũng không nghĩ tới một chuyện kỳ lạ như vậy sẽ đột ngột xảy ra, nhưng sự việc đã đến bước này, điều duy nhất có thể làm là chấp nhận nó.
“Tôi biết, chỉ là lại phải làm phiền cảnh quan Tề rồi…”
“Không có gì phiền phức cả.” Cảnh quan Tề bình tĩnh cười nói: “Đây chính là công việc của chúng tôi.”
Quý Minh Viễn gật đầu, không nói gì nữa. Một tối này chạy khắp nơi khiến anh hơi mệt, trong lúc đi đường, anh ngả lưng vào ghế chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc. Nhưng mà lòng anh quả thực làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được, anh không kìm được nghĩ đến Hứa Giai Ninh, nghĩ xem cô sẽ ở đâu. Chỉ là nhìn dòng xe cộ và đám đông bên ngoài cửa sổ, anh lại có một cảm giác bất lực không thể nhìn ra.
*
Trong căn nhà nhỏ, bởi vì có thêm một người, ngọn đèn cuối cùng cũng được bật sáng lên.
Hứa Giai Ninh và Tào Bân cứ như vậy ngồi đối diện nhau, đối mặt với nhau trong im lặng. Cuối cùng, Hứa Giai Ninh chủ động mở miệng nói.
“Tối nay anh không nghĩ đến việc bắt cóc tôi đúng không? Anh sợ hãi khi nhìn thấy tôi gọi điện cho nên mới dứt khoát đâm lao thì phải theo lao?”
Tào Bân bị vạch trần suy nghĩ có chút bối rối, đối mặt với ánh mắt quan sát của cô gái trước mặt, anh ta cố gắng hết sức giả bộ bình tĩnh.
“Đúng thế, vốn dĩ không nghĩ tới sẽ làm này, nhưng làm gì được khi cô không muốn để cho tôi đi. Mấy năm trước đưa tôi vào tù ba năm cảm thấy không đã nên lần này lại tới?”
“Sao anh biết tôi gọi điện là muốn báo cảnh sát?”
Hứa Giai Ninh lạnh giọng chất vấn, Tào Bân sửng sốt, nổi giận nói: “Con mẹ nó bớt giả bộ trước mặt ông đây đi, chuyện cần sa không phải cô nói cho cảnh sát sao? Nếu không có các người, bây giờ ông đây sẽ phải trốn đông trốn tây như chó nhà có tang thế này à?”
Hứa Giai Ninh cũng có chút kinh ngạc, sau khi suy nghĩ lại, cô chợt hiểu ra: “Buổi tối hôm chúng tôi đi tìm Tiểu Tùng, anh cũng có mặt ở đó?”
“Đúng vậy, may là ông đây phản ứng nhanh, thấy các người tới liền trốn đi, bằng không ngày hôm sau chẳng phải sẽ bị cảnh sát bắt sao?”
Hứa Giai Ninh hơi chấn động, lúc này cô mới nhận ra mình đã đánh giá thấp Tào Bân. Cũng đúng, lăn lộn ngoài xã hội bao nhiêu năm như vậy, nếu như chút gian xảo này cũng không có thì đã chết từ lâu rồi. Nhưng cô vẫn cảm thấy tâm cơ của anh ta thật đáng sợ, đêm hôm đó lúc Tiểu Tùng gọi điện để trì hoãn thời gian gặp, anh ta không có chút biểu hiện bất thường nào, cứ như vậy đánh lừa cả họ và cảnh sát!
“Anh học được cách khôn ngoan nhạy bén rồi.” Hứa Giai Ninh cố gắng bình tĩnh nói.
“Nếu không thì sao? Ba năm ngồi tù không phải là vô ích đâu.” Tào Bân cười một tiếng, trong giọng điệu còn có sự căm hận đối với cô.
“Vậy bây giờ anh đưa tôi tới đây là muốn làm gì?”
Tào Bân nhất thời lặng im.
Thành thật mà nói, lúc đó khi thấy Hứa Giai Ninh cầm điện thoại lên, nếu anh ta chạy đi luôn chưa chắc đã không bị bắt ngay lập tức. Nhưng anh ta lại như bị ma xui quỷ khiến, tốn sức như vậy, mạo hiểm như thế để bắt cô qua đây. Này là vì cái gì? Tào Bân biết, trong lòng anh ta có bóng ma tâm lý, hay nói đúng hơn là, vẫn luôn có một chấp niệm.
Sau khi suy nghĩ thông suốt rõ ràng, Tào Bân không nói gì nữa mà nhìn thẳng vào Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh cũng hiểu được ý tứ trong ánh mắt anh ta, trong lòng cô có chút kinh hãi, tiếp tục nói: “Anh không dám.”
“Ở đây chỉ có tôi và cô, làm sao cô biết được tôi không dám?” Tào Bân cười xấu xa: “Bây giờ tôi ngủ với cô, ai có thể tới cứu cô đây?”
“Cô cũng bớt lấy cái chết ra uy hiếp tôi đi. Tôi đã sắp vào tù lần hai, cuộc sống còn có thể tồi tệ đến mức nào chứ. Dù sao sau này cũng không có hy vọng nữa rồi, sao không nhân lúc chưa chết vui vẻ một chút?”
“Cũng không nghiêm trọng như vậy.” Hứa Giai Ninh nói: “Anh không phải thủ phạm chính, nhiều nhất cũng chỉ phán anh ba năm. Nếu bây giờ anh động đến tôi, vậy thì thêm ba năm nữa. Sáu năm, dựa vào những tội ác này của anh thì hời cho anh rồi.”
Ánh mắt Tào Bân chợt lạnh xuống: “Cô nhất quyết cảm thấy tôi không dám động vào cô đúng không?”
Nhịp tim của Hứa Giai Ninh hơi tăng nhanh, nhưng đối mặt với Tào Bân, cô vẫn rất bình tĩnh: “Vậy thì anh đến đi.”
Cô nói, thậm chí còn cười: “Tôi chắc chắn sẽ phản kháng, có thể thành công hay không thì phải xem anh rồi. Trường hợp xấu nhất là anh giết tôi, tôi còn có gì phải sợ chứ?” Tào Bân không ngờ cô sẽ nói những lời này một cách nhẹ nhàng khinh thường như vậy, nhất thời có chút ghê rợn.
Anh ta hiểu Hứa Giai Ninh, cô tựa như một con dao gốm, không có ánh sáng sắc lạnh nhưng chỉ cần chạm nhẹ là có thể bị thương. Nếu không phải vì thế thì sao anh ta có thể nhịn lâu như vậy? Cô nói đúng, anh ta quả thực không dám, anh ta vừa yêu vừa sợ cô. Anh ta đã nhớ đến cô vô số lần, thỉnh thoảng khi phát sinh quan hệ với những người phụ nữ khác cũng sẽ nghĩ đến khuôn mặt này. Nhưng anh ta lại sợ cô, bởi vì vừa đến gần cô, anh ta liền cảm thấy mình sẽ lập tức bị phá hủy.
Tào Bân biết suy nghĩ của mình rất kỳ quái, nhưng bao nhiêu năm nay anh ta đều trải qua như vậy, nhận thức này từ lâu đã thành một dấu ấn khắc sâu trong tâm trí anh ta. Anh ta căn bản không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của cô.
Tay đã bắt đầu run rẩy, Tào Bân lạnh lùng nhìn cô hồi lâu, đặt chiếc cốc trên tay xuống rồi đứng dậy rời đi. Cho đến khi anh ta đã rời đi được một lúc, nhịp tim đập nhanh kịch liệt của Hứa Giai Ninh mới dần chậm lại.
Dù biết Tào Bân không có gan, nhưng sau ngần ấy năm, cô đã không còn dám dùng ánh mắt khi ấy để nhìn anh ta nữa. May mà anh ta vẫn có một sự sợ hãi đối với cô, mặc dù sự sợ hãi này đến cô cũng cảm thấy khó hiểu. Nhưng vào lúc này, nỗi sợ hãi ấy lại là chuyện tốt.
Hứa Giai Ninh hít một hơi, đưa tay xuống lấy ra thứ gì đó từ dưới chăn bông phía sau cô.
Đó là thứ cô vừa mới phát hiện ra, một chiếc điện thoại khác Tào Bân đặt ở đây để sạc pin!