Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Mặt trời dần lên cao, trên con đường nhỏ bên ngoài bệnh viện huyện cũng ngày càng nhiều người đi qua, người nhà bệnh nhân đều thi nhau ra ngoài khiến cho nơi đây càng thêm náo nhiệt.
Hứa Giai Ninh bị người nào đó đụng phải mới từ từ hồi thần lại. Người đó xin lỗi cô, nói đi không cẩn thận đụng vào cô. Hứa Giai Ninh không để ý xua xua tay, xoay người trở về.
Bất giác đã đứng ngẩn ngơ ở đây gần nửa tiếng đồng hồ, nhưng… làm sao có cô thể không kinh ngạc chứ? Dù thế nào cô cũng không thể nghĩ tới, Quý Minh Viễn sẽ mê hoặc mình một cách quang minh chính đại như vậy.
Đúng vậy, mê hoặc. Biết rõ cô thích anh, lại biết rõ cô đang do dự và dao động, anh ném ra một câu như thế, không phải mê hoặc thì còn có thể là gì? Dụ dỗ ư? Dù sao thì cũng đều là dụ.
Hứa Giai Ninh cảm thấy toàn thân run rẩy, sau đó một niềm vui sướng to lớn dâng lên trong lòng. Mặc dù anh làm vậy không có nghĩa là anh thích cô, nhưng ít nhất đã chứng minh anh không còn coi cô là học sinh của mình nữa. Nếu không sẽ không mất “chừng mực” như thế. Hứa Giai Ninh không tham lam, một chút thay đổi nhỏ như này cũng đủ để cô hạnh phúc rồi.
Khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ, Hứa Giai Ninh bước nhanh về phòng bệnh.
*
Sau đó, Hứa Giai Ninh yên tâm ở trong bệnh viện chăm sóc bà ngoại. Ở lại bệnh viện theo dõi ba ngày, bệnh tình của Lâm Tòng Phương đã thuyên giảm rất nhiều, bác sĩ chẩn đoán qua nói có thể xuất viện, hai bà cháu liền bắt xe cùng nhau về thị trấn.
Về nhà chưa đến hai ngày, Hứa Giai Ninh đã nhận được điện thoại của Ông Na yêu cầu cô trở lại trường học sớm. Vốn dĩ cô muốn xin nghỉ vài ngày để ở nhà với bà ngoại nhưng Lâm Tòng Phương không cho phép, bà còn tự tay giúp cô thu dọn hành lý, đưa cô lên xe.
Một ngày trước khi trở lại trường học, trong hộp thư của cô nhận được mail mới, người gửi là một địa chỉ mail bắt đầu bằng MingyuanJ đã lâu không gặp, nội dung chỉ có năm chữ, kiểm tra tệp đính kèm.
Hứa Giai Ninh tải tệp đính kèm xuống xem qua, là nội dung liên quan đến đề tài dự án. Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, cô gửi một tin nhắn wechat cho Quý Minh Viễn: Thầy Quý, hiện tại em vẫn chưa được coi là thành viên của nhóm nghiên cứu, có thể trực tiếp xem văn kiện không ạ?
Điều đầu tiên cô nhìn thấy khi nhấn mở văn kiện là bản scan một văn bản chính thức có đóng dấu đỏ của bộ nào đó, trên đầu có in hai chữ lớn: Tuyệt mật.
Chốc lát sau Quý Minh Viễn nhắn lại cho cô: Tôi nói qua với Uông Lão rồi, đã thêm em vào danh sách thành viên của nhóm nghiên cứu, có quyền xem.
Hứa Giai Ninh vội vàng mở tệp tài liệu cuối cùng có tên “Kế hoạch nghiên cứu” ra, ở phần sắp xếp thành viên quả nhiên nhìn thấy tên của mình. Điều khiến cô vui mừng ngạc nhiên nhất là Thạch Nhụy sư tỷ cũng cùng đi.
Bỗng thấy lòng nhẹ nhõm hơn, Hứa Giai Ninh trả lời Quý Minh Viễn: Vâng ạ, cảm ơn thầy thầy Quý.
*
Vì vẫn còn một số chi tiết liên quan đến dự án cần hiểu rõ, Hứa Giai Ninh đã liên hệ trước với Thạch Nhụy. Thạch Nhụy bên này điên cuồng ăn chơi cả kỳ nghỉ đông, vẫn chưa biết thành viên nhóm nghiên cứu đã có sự thay đổi, sau khi biết Hứa Giai Ninh cũng tham gia, cô ấy cao hứng gửi hàng loạt biểu tượng cảm xúc bạn nhỏ nhảy múa cuồng nhiệt để biểu đạt sự vui mừng của mình. Sau đó gửi đến một câu hỏi.
“Cô Ông có biết em sắp đến không?”
Hứa Giai Ninh: “… Không rõ.”
Cô thực sự không rõ Ông Na đã biết việc này hay chưa. Theo lý thì chuyện như thế này để Uông Lão nói với Ông Na là thích hợp nhất, nhưng cô không biết Uông Lão đã nói chưa nữa. Cô nghiêng về hướng chưa nói, nếu không với tính khí của Ông Na, sau khi biết chuyện này, khẳng định sẽ trực tiếp gọi điện để tra hỏi.
Thạch Ngụy: “Không sao đâu, để chị nói với cô Kha, bảo cô ấy nhắc thầy Uông.”
Cô Kha là người được Uông Lão cử tới phụ trách dự án lần này, để cô ấy nói với Uông Lão là thích hợp nhất.
Hứa Giai Ninh gửi một icon mặt cười, nói: “Cám ơn sư tỷ.”
*
Thạch Nhụy làm việc rất nhanh, sau khi nói chuyện với Hứa Giai Ninh xong cô ấy liền gửi tin nhắn cho cô Kha Cảnh của nhóm nghiên cứu. Kha Cảnh nhắc nhở Uông Lão một chút, Uông Lạc Già liền gọi cho Ông Na.
Đúng như dự đoán của Hứa Giai Ninh, sau khi Ông Na nhận được điện thoại trong lòng rất bất ngờ. Nhưng nằm ngoài dự liệu là cô ấy không gọi cho Hứa Giai Ninh ngay mà chìm vào trầm tư.
Vì qua năm mới dự án khoa học xã hội quốc gia trong tay sẽ chính thức khởi động nên Ông Na bận rộn suốt tết, gần đến lúc khai giảng thì công việc chuẩn bị cũng đã được sắp xếp ổn thoả, chỉ chờ họp nhóm để chính thức phân công nhiệm vụ, đột nhiên nhận được thông báo như vậy có thể nói là kế hoạch đã bị loạn hết lên khiến cô ấy rất bất mãn.
Mặc dù Uông Lão chỉ nói mượn một sinh viên, nhưng Ông Na biết ông nhắm đến Hứa Giai Ninh, điều này làm cho cô ấy lo lắng nhất. Vốn dĩ theo kế hoạch, đề tài này sẽ do cô ấy chỉ đạo, Tôn Đồng phụ trách phân tích số liệu, Hứa Giai Ninh phụ trách viết báo cáo quy mô ba cột, thiếu ai cũng không được. Bây giờ Uông Lão sắp kéo Hứa Giai Ninh đi rồi, chỉ còn lại cô ấy và Tôn Đồng, còn có thể chống đỡ được sao? Có thể, nhưng vô cùng khó khăn!
Đương nhiên cô ấy cũng không nhất thiết phải đưa Hứa Giai Ninh, tùy tiện chọn một trong hai sinh viên nghiên cứu sinh năm hai đưa qua làm cũng được. Thậm chí cô ấy có thể từ chối lời đề nghị của Uông Lão. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại đều không ổn. Không chỉ vì cô ấy vẫn đang dựa vào phe Uông Lão, mà quan trọng hơn, cô ấy còn phải cân nhắc đến lợi ích của chính mình.
Theo như người ta nói thì trường dự định năm sau tách ngành quản lý công cộng ra khỏi Học viện Quản lý, thành lập Học viện Quản lý Công cộng. Ông Na cảm thấy thay vì ở trong Học viện Quản lý tranh đấu với đội ngũ giáo viên tài năng, không bằng chuyển sang học viện mới đang cần nhân tài gấp, nói không chừng làm tốt còn có thể tranh được chức trưởng bộ môn hoặc trưởng khoa, có tiền đồ hơn ở lại Học viện Quản lý. Mà sau khi chuyển đến học viện mới, cơ hội hợp tác với bộ nào đó sẽ nhiều hơn. Nếu lần này từ chối, e rằng sau này sẽ không dễ làm việc. So sánh hai mặt, dự án quan trọng, nhưng tương lai càng quan trọng hơn.
Ông Na rất nhanh liền đưa ra quyết định, nhưng phải hai ngày sau cô ấy mới gọi cho Hứa Giai Ninh.
*
Hứa Giai Ninh nhận được điện thoại lúc cô vừa mới trở về ký túc xá sau khi tắm rửa, cô ngồi tàu thường mất gần 16 tiếng đồng hồ, thực sự rất mệt, ngủ gần 12 tiếng mới đỡ hơn chút.
Nghe thấy Ông Na kêu cô qua, Hứa Giai Ninh cơm còn chưa kịp ăn, liền thay quần áo vội vàng chạy tới. Cứ nghĩ chỉ có một mình cô, không ngờ sau khi đến mới phát hiện văn phòng nhỏ đã chật kín người, Tôn Đồng và hai đàn chị nghiên cứu sinh năm hai đều ở đó. Hứa Giai Ninh có chút ngạc nhiên.
“Cô Ông…”
Ông Na đang tải văn kiện trên máy tính, nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại: “Tiểu Hứa đến rồi à, được rồi, người đã đến đủ, chúng ta họp trước đi.”
Hứa Giai Ninh: “…” Hóa ra là muốn họp.
Cô nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nói: “Em đi mượn chìa khóa phòng họp ạ.”
“Không cần, cô đã bảo đàn chị của em đi mượn rồi.”
Hứa Giai Ninh: “… Vâng ạ.”
Cả nhóm nhanh chóng di chuyển đến phòng họp.
Trước đây, mỗi khi trở lại sau kỳ nghỉ, Ông Na đều phải tổ chức một cuộc họp nhóm, chủ yếu là để bọn họ nghiêm túc lại, tập trung vào việc học và đề tài. Hứa Giai Ninh cũng vì suy nghĩ về việc riêng của mình quá nhiều nên mới quên mất thông lệ này.
Quả nhiên, sau khi mọi người đã yên vị, Ông Na bắt đầu tổng kết lại năm trước. Sau đó, trọng điểm là khen ngợi Hứa Giai Ninh, nói cô làm việc chăm chỉ tỉ mỉ, chu đáo mọi mặt. Đặc biệt nhắc đến tên hai đàn chị nghiên cứu sinh năm hai, bảo bọn họ học hỏi cô.
Lời này vừa nói ra, ba trong số bốn người còn lại có mặt đều cảm thấy ngại ngùng lúng túng, chính là hai đàn chị và Hứa Giai Ninh. Tuy cô làm tốt hơn các đàn chị là sự thật, nhưng bị điểm tên trước mặt mọi người quả thật cũng quá không giữ tình cảm và thể diện rồi. Hứa Giai Ninh chỉ đành chủ động xoa dịu.
“Các sư tỷ cũng rất tốt, em học hỏi được rất nhiều điều từ các sư tỷ.”
Vì không giỏi nói loại lời lịch sự này nên giọng điệu của Hứa Giai Ninh rất khô khan. Hai vị đàn chị nghe xong cũng không hề cảm kích cô, chỉ cúi đầu im lặng.
Ông Na coi như không nhìn thấy sóng gió bên dưới, nghe xong lời của Hứa Giai Ninh, cô ấy nói: “Tiểu Hứa không cần khách sáo, cô cũng là nói thật. Các đàn chị của em cũng tốt nhưng vẫn cần nghiêm khắc thúc giục. Trước đây vì nghĩ đến bọn họ phải chuẩn bị tiểu luận tốt nghiệp rồi nên cô cũng không ép buộc quá nhiều. Nhưng giờ thực sự không ép không được rồi.”
Nói đến đây, Hứa Giai Ninh đã đoán được cô ấy sẽ nói gì tiếp theo rồi. Mà Ông Na cũng không làm cô thất vọng, cô ấy cười, nói to: “Các em vẫn chưa biết nhỉ, tiểu Hứa sắp cùng nhóm nghiên cứu của Uông Lão đi làm dự án rồi. Tuy là đề tài hợp tác, nhưng lại là dự án lớn mấy tỉnh cùng làm, rất có tính rèn luyện. Không phải ai cũng có thể có cơ hội như vậy.”
Sau khi Ông Na nói xong, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hứa Giai Ninh, điều này khiến cô vô cùng khó chịu.
Hứa Giai Ninh biết những ánh mắt này không phải đều là ngưỡng mộ. Đề tài là thứ mà các thầy cô quan tâm, sinh viên càng quan tâm hơn là liệu có thể tìm thêm mấy dự án để thực tập, dựa vào tấm bảng vàng Tây Đại để tìm được công việc tốt sau khi tốt nghiệp hay không. Nhưng điều ấy cũng không ngăn được Ông Na mượn việc này chia tách họ thành hai nhóm, trước đây trong mắt họ Hứa Giai Ninh có lẽ chỉ là một “đồng môn chuyển đến”, bây giờ qua sự việc này càng nhận thức được Hứa Giai Ninh và bọn họ không giống nhau. Trình độ học vấn của cô cao hơn bọn họ, cơ hội có được cũng nhiều hơn. Ở trường học như vậy, sau này ra ngoài xã hội cũng sẽ như thế.
Trong lòng Hứa Giai Ninh không thể không bội phục sự lợi hại của Ông Na. Cô sớm đã biết sự việc này sẽ không dễ dàng qua được cửa của cô ấy, chỉ không nghĩ tới cô ấy lại làm thành ra thế này. Ra tay từ trên người học sinh, dùng vài câu nói đơn giản đã hoàn toàn khiến cô bị bọn họ xa lánh. Quan hệ của Hứa Giai Ninh và các đàn chị trước nay đã luôn lạnh nhạt, nhưng từ bây giờ, chỉ sợ là sẽ càng tồi tệ hơn. Thở dài trong lòng, Hứa Giai Ninh cúi đầu xuống không lên tiếng.
*
Bởi vì một màn này, Hứa Giai Ninh gạt đi suy nghĩ muốn nói chuyện với Ông Na ban đầu, chỉ mong nhanh chóng kết thúc cuộc họp rồi rời đi. Ngược lại là Ông Na như thể không có chuyện gì xảy ra, dùng phong phạm của giáo viên hướng dẫn dặn dò cô rất nhiều đạo lý làm người làm việc, như thể sợ cô làm mất mặt cô ấy vậy. Trong suốt quá trình, Hứa Giai Ninh chỉ đáp ứng, không nói thêm một lời.
Lúc tan họp rời khỏi toà nhà của Học viện Quản lý, Hứa Giai Ninh tự giác tăng nhanh tốc độ bước chân để cho những người phía sau có không gian nói chuyện. Không lâu sau đã bị người khác gọi lại, cô quay đầu nhìn, là Tôn Đồng.
“Sao cậu đi nhanh vậy, gọi mấy lần đều không nghe.” Qua tết Tôn Đồng đã mập hơn một chút, cậu ấy chạy bước nhỏ tới, thở có chút hổn hển.
Hứa Giai Ninh có chút khó hiểu nắm lấy dây balo, hỏi: “Tìm tớ có việc gì sao?”
“Cậu quên rồi à, hôm trước cậu hỏi tớ muốn cài phần mềm phân tích dữ liệu mà?”
Hứa Giai Ninh lập tức nhớ ra. Vì sợ ra ngoài làm dự án cần phân tích dữ liệu cho nên cô muốn cài một phần mềm phân tích dữ liệu tương tự như spss(1) trên máy tính. Nhưng bình thường gói cài đặt của loại phần mềm này rất lớn, tải về rất phiền phức nên cô mới tìm chuyên gia dữ liệu Tôn Đồng.
(1)Thống kê SPSS là một gói phần mềm được sử dụng để phân tích thống kê theo lô và theo lô có tính logic. Được sản xuất từ lâu bởi SPSS Inc. và được tập đoàn IBM mua lại năm 2009. Phiên bản hiện hành được đặt tên chính thức là IBM SPSS Statistics.
“Xin lỗi nha, tớ bận quá nên quên mất.” Hứa Giai Ninh xấu hổ nói.
“Không sao không sao, này, tớ đã tải về giúp cậu rồi, spss, amos(2), stata(3), visio(4) đều có, cậu muốn dùng cái nào thì cài cái đó đi.”
(2)AMOS (hay còn gọi là SPSS AMOS) là công cụ để xây dựng các mô hình cấu trúc (SEM) để phân tích các mô hình với độ chính xác hơn các kỹ thuật thống kê đa biến tiêu chuẩn.
(3)STATA là một bộ chương trình sử dụng trong Kinh tế Lượng và thống kê.
(4)Microsoft Office Visio 2016 là một chương trình vẽ sơ đồ thông minh, được tích hợp vào bộ chương trình Microsoft Office.
Tôn Đồng đưa một cái USB, Hứa Giai Ninh nhận lấy, cười nhẹ: “Tớ không dùng được nhiều như vậy đâu, spss là đủ rồi. Cậu nghĩ ai cũng là một người cuồng dữ liệu như cậu sao?”
Đây là lần đầu tiên Hứa Giai Ninh nói đùa với cậu ấy, Tôn Đồng sửng sốt một lúc liền gãi gãi đầu cười ngốc nghếch.
Vì khúc đệm nhỏ này, bầu không khí giữa hai người dịu đi, họ sánh bước cùng đi đến phòng học.
“Hứa Giai Ninh, tớ rất ngưỡng mộ cậu.”
Tôn Đồng đột nhiên nói như vậy, Hứa Giai Ninh sửng sốt.
“Cậu đừng hiểu nhầm.” Thấy Hứa Giai Ninh nhìn sang, Tôn Đồng vội vàng giải thích: “Tớ chỉ là ngưỡng mộ sự lựa chọn của cậu thôi, tớ cảm thấy có thể đi theo học hỏi một người có tri thức uyên bác như Uông Lão thật tốt. Cậu còn chưa biết đúng không, giáo viên hướng dẫn lúc đầu tớ chọn là Uông Lão, sau không trúng tuyển nên được chuyển đến cô Ông bên này.”
Hứa Giai Ninh thực sự không biết, cô dừng chân lại: “Tại sao cậu chưa từng nói qua với tớ?”
“Cái này phải nói thế nào đây, tớ cũng có lòng tự trọng đàn ông đó có được không.” Có lẽ hai người hiếm khi gần gũi hơn trước, Tôn Đồng cũng thoải mái tự nhiên hơn nhiều.
Hứa Gia Ninh bị cậu chọc cho bật cười: “Cho nên cậu ủng hộ tớ sao?”
“Đương nhiên rồi.” Tôn Đồng nghĩ cũng không cần suy nghĩ liền nói.
Hứa Giai Ninh ngừng lại, sau đó lại cười, là sự vui vẻ từ tận đáy lòng.
*
Tiếp đó, Hứa Giai Ninh tham gia nhóm nghiên cứu mang danh nghĩa của Uông Lão do Kha Cảnh chủ trì. Mà bộ nào đó bên kia cũng nhanh chóng gửi hợp đồng qua, rất nhanh, dự án đã được chính thức phê duyệt, đề tài nghiên cứu sắp bắt đầu!