Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
“Thầy Quý, sao anh lại biết nhà hàng này ngon?” Sau khi gọi món, Hứa Giai Ninh tìm chủ đề nói để phá vỡ sự im lặng.
“Phần mềm đánh giá giới thiệu, nói là danh tiếng không tệ.”
“Hả? Anh cũng biết dùng phần mềm đó sao?”
Hứa Giai Ninh thuận miệng hỏi, hỏi xong liền lập tức cảm thấy không hay rồi. Quả nhiên, động tác xem điện thoại của Quý Minh Viễn đã ngừng lại ở đó. Chốc lát sau, anh ấn tắt màn hình, đặt điện thoại sang một bên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
“Theo như em thấy, anh đã già đến mức không thể bắt kịp trào lưu như vậy rồi sao?”
Hứa Giai Ninh: “…” Hiểu lầm, hiểu lầm to rồi.
“Em chỉ không ngờ anh lại biết sử dụng mà thôi.” Cô nói: “Em cũng mới học từ Tôn Đồng vào năm ngoái.”
“Vậy thì em phải tự xem xét lại bản thân đi, năm kia anh đã bắt đầu dùng rồi.”
Hứa Giai Ninh: “… Có cần phải hẹp hòi như vậy không?”
“Đó là chuyện liên quan đến tôn nghiêm, tất nhiên phải dựa vào lý lẽ để tranh luận roò.”
Quý Minh Viễn không hề cảm thấy mình ấu trĩ, dáng vẻ như lẽ đương nhiên. Thấy Hứa Giai Ninh thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn sang bàn bên cạnh, anh thuận theo nhìn qua một cái mới biết cô đang nhìn cái gì. Cô đang nhìn rượu.
“Muốn uống rượu à?”
“Hả?” Hứa Giai Ninh có cảm giác lúng túng xấu hổ như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, mỉm cười nói: “Em chỉ cảm thấy màu sắc rất đẹp, muốn thử một chút.”
Thông thường, đồ uống có màu sắc càng đẹp thì mùi vị càng bình thường. Trong lòng Quý Minh Viễn nghĩ nhưng miệng lại nói: “Vậy thì thử chút đi.”
Hứa Giai Ninh lại a một tiếng, lần này là vì bất ngờ: “Không phải anh… không muốn em uống rượu sao?”
“Lần này thưởng cho em, phê chuẩn cho em làm vài chuyện ngoại lệ.” Quý Minh Viễn rất hào phóng vẫy tay gọi người phục vụ, gọi một ly rượu giống bàn bên cạnh.
Rượu được bê lên rất nhanh, màu sắc dưới ánh đèn vô cùng diễm lệ, tựa như bầu trời sao vậy. Hứa Giai Ninh tán thưởng vài giây, mở điện thoại ra, để ly rượu đến sát miệng, bắt đầu chụp ảnh. Quý Minh Viễn vừa nhìn tư thế này của cô liền không nhịn được vui vẻ.
“Bạn học tiểu Hứa, có phải bình thường em đều trực tiếp dùng camera thường chụp không, đến phần mềm chụp ảnh cũng chưa từng dùng qua?”
Hứa Giai Ninh: “… Bình thường em rất ít khi chụp ảnh tự sướng.” Ý của câu nói chính là ngầm thừa nhận rồi.
Quý Minh Viễn lại cười, đưa tay ra: “Đưa điện thoại cho anh.”
Hứa Giai Ninh không động đậy, vẻ mặt vô cùng cảnh giác nhìn anh như để tránh bị cười nhạo lần nữa.
“Đưa cho anh nào, nhanh lên.” Quý Minh Viễn lại ngoắc ngoắc ngón tay, khi nói hai chữ “nhanh lên” này, giọng điệu của anh đã trở lại như giáo sư Quý hàng ngày. Hứa Giai Ninh không chống lại nổi áp lực, chỉ đành đưa điện thoại qua.
Quý Minh Viễn lướt lướt điện thoại của Hứa Giai Ninh, ngoài một vài phần mềm xã hội cần thiết ra, không có ứng dụng giải trí nào khác cả. Chỉ có thế này, chỉ có thế này thôi mà cũng dám cười nhạo anh!
Kìm nén cảm giác thắng lợi đang dâng lên trong lòng, Quý Minh Viễn cố gắng dùng vẻ mặt bình tĩnh nhất trả lại điện thoại cho Hứa Giai Ninh. Sau đó anh lấy điện thoại của mình, mở một phần mềm chụp ảnh bị ép tải xuống khi đi du lịch cùng Trần tổng ra. Tìm góc chụp và chọn bộ lọc, chưa đầy một phút, Quý Minh Viễn đã chụp xong ảnh, đưa điện thoại cho Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh bán tín bán nghi cầm lấy, nhưng ngay tại khoảnh khắc nhìn vào bức ảnh, cô liền sững sờ.
Chỉ thấy trên màn hình, một cô gái đang ngồi dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hai tay chống cằm, nửa ngây ngốc nửa mong chờ nhìn về phía trước. Mà cách cô không xa đặt một chiếc ly đế cao xinh đẹp, bên trong như chứa đầy những vì sao, toả sáng lấp lánh trước ngực cô. Đẹp, rất đẹp.
“Chụp đồ uống bị đổi màu rồi…” Hứa Giai Ninh phải mất một lúc lâu mới nói ra được câu đầu tiên.
Quý Minh Viễn cười cười, nói: “Nó vốn dĩ không phải là trọng điểm.”
Hứa Giai Ninh: “…” Mặt cô hơi đỏ lên: “Em gửi sang wechat của em rồi.”
Đây chính là sự công nhận kỹ năng chụp ảnh của anh.
Quý Minh Viễn lại cười, cầm tách trà lên nhấp một ngụm.
*
Hứa Giai Ninh dùng tốc độ nhanh nhất gửi ảnh cho Lâm Lạc. Bên kia cũng trả lời lại với tốc độ nhanh nhất.
“Đẹp đẹp đẹp!”
“Ai chụp cho cậu vậy? Có phải thầy Quý không?!”
“Kỹ năng chụp ảnh của thầy Quý tốt như vậy á? Tiểu Giai Ninh, cậu được lời rồi!”
“Chờ đã, cậu để thầy Quý chụp ảnh cho cậu ư, hai người ở bên nhau rồi sao?”
Trọng điểm của Lâm Lạc tuy lần nào cũng đến muộn nhưng vẫn tới được đích, điều này khiến cho ánh mắt của Hứa Giai Ninh, người trả lời cô ấy chậm một bước không thể không dừng ở lại dòng cuối cùng.
“Sao lại nhìn ra được vậy?” Sau khi gửi đi, Hứa Gia Ninh mới phản ứng lại, vừa rồi cô không đánh tự khai rồi, cô vội vàng thu hồi lại. Nhưng làm gì được khi bên kia đã nhìn thấy, Lâm Lạc gửi qua một gói biểu cảm “thu hồi cũng vô dụng, tôi đã thấy nó rồi”, sau đó lại là một loạt tin nhắn oanh tạc.
“Thật sự ở bên nhau rồi à?”
“Có phải cậu bị ngốc không Hứa Giai Ninh, nếu không ở bên nhau thì cậu sẽ để thầy Quý chụp ảnh cho cậu à? Nếu không ở bên nhau thì thầy Quý sẽ chụp cho cậu bức ảnh đẹp như vậy sao?”
Hứa Giai Ninh: “…” Hoá ra còn có chuyện này à?
Cuối cùng Hứa Giai Ninh cũng hiểu ra một chút lý do tại sao người ta nói tình yêu là một loại cảm giác muốn che đậy nhưng lại luôn thành giấu đầu hở đuôi. Nở nụ cười nhẹ, cô tắt máy, đặt sang một bên.
“Nói chuyện với Lâm Lạc xong rồi à?” Thấy cô buông điện thoại xuống, Quý Minh Viễn lập tức hỏi.
Hứa Giai Ninh vâng một tiếng mới nhận ra không đúng, cô ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Quý Minh Viễn: “Sao anh biết em đang nói chuyện với Lâm Lạc?”
“…” Nếu không thì sao? Em còn có ai khác để chia sẻ loại ảnh này à?
Quý Minh Viễn nhìn cô với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Hứa Giai Ninh cạn lời trong giây lát: “Thầy Quý…” Cô gọi người đàn ông, nói: “Lúc anh ở bên em, liệu có cảm thấy nhàm chán không?”
Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng Hứa Giai Ninh hiểu bản thân mình, dôi khi cô quả thực có chút vô vị nhàm chán.
“Sẽ không.” Quý Minh Viễn hơi ngạc nhiên trước câu hỏi này, sau khi suy nghĩ một chút, anh trả lời: “Ở bên em, kỹ năng nói chặn họng người khác của anh đã tăng vọt, khá thú vị.”
Hứa Giai Ninh: “…” Cô tiếp tục nhăn mặt nhìn người đàn ông đối diện, hiển nhiên là không có cách nào chấp nhận câu trả lời này.
Quý Minh Viễn cười.
“Thực sự sẽ không.” Anh nói: “Cũng giống như bước một chân sang một lĩnh vực mới vậy, khắp nơi đều có niềm vui đang chờ đợi anh đến khám phá và đào sâu. Em nói xem, liệu anh sẽ cảm thấy nhàm chán sao?”
Quý Minh Viễn nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, trong mắt anh có một tia ấm áp dịu dàng. Hứa Giai Ninh bỗng thấy yên tâm nhẹ nhõm, mặt cô đỏ bừng, cúi đầu cười.
*
Sau buổi tối hôm ấy, hai người nghỉ ngơi ở Vũ Thành thêm hai ngày rồi mới lên đường trở về Lâm Thành.
Kế hoạch ban đầu là ngồi tàu cao tốc trở về, không ngờ hết sạch vé nên họ đành đổi sang vé máy bay. Nhưng sau khi đặt vé nửa giờ, phía Yên Thành đột nhiên có tin tức nói muốn nhóm dự án đến Yên Thành họp báo cáo kết quả nghiên cứu giai đoạn một. Là thành viên chính của nhóm dự án, Quý Minh Viễn và Hứa Giai Ninh không thể vắng mặt. Thế là hai người lại phải hủy vé đi đặt lại, không thể nói là không bị làm khổ.
Khác với cảm giác lúc đến, khi trở về, hai người đã không còn cảm thấy khó xử lúc ngồi với nhau nữa. Quý Minh Viễn đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, có thể dùng chuyện này để nói chuyện và phát triển tình cảm một chút, không nghĩ tới vừa lên máy bay, Hứa Giai Ninh đã lấy máy tính ra nhờ anh sửa luận văn.
Quý Minh Viễn: “…”
Anh mặt không cảm xúc nhìn vị bạn học họ Hứa nào đó, muốn hỏi cô có phải cố ý hay không.
Hứa Giai Ninh nhịn cười, nói: “Hôm kia chúng ta thảo luận xong em liền gửi đi, biên tập viên đã phản hồi ý kiến rất nhanh, cho nên em muốn mau chóng sửa lại, phát hành càng sớm càng tốt.”
Nói thì nói vậy, đạo lý anh cũng hiểu, nhưng nhất định phải vào lúc này sao? Thuận tay vuốt mũi cô một cái, Quý Minh Viễn nhận lấy máy tính.
“Gấp gáp như vậy làm gì, em lại không vội tốt nghiệp…” Vừa hỏi anh vừa điều chỉnh quy cách, lời nói đột ngột dừng lại, Quý Minh Viễn cảm thấy mình dường như đã nắm được trọng điểm.
“Em muốn tốt nghiệp sớm?” Quý Minh Viễn cân nhắc nộ chút, hỏi.
“Vâng.” Hứa Giai Ninh gật đầu thừa nhận, “Em muốn đi làm càng sớm càng tốt.” Quý Minh Viễn trầm mặc vài giây.
Kì thực từ trước đến giờ anh luôn khá phản đối phương thức đào tạo linh hoạt của Tây Đại dành cho sinh viên cao học, anh cho rằng chỉ hai năm ngắn ngủi không đủ để trau dồi thói quen tư duy và học tập tốt cho sinh viên. Phải biết, thói quen như vậy không chỉ là nhu cầu cần thiết cho nghiên cứu khoa học mà sẽ càng có lợi hơn khi ra ngoài làm việc sau này. Nhưng mà sau khi tiếp xúc với nhiều sinh viên, anh cũng dần biết được, hầu hết sinh viên học lên nghiên cứu sinh đều chỉ nhằm vào danh tiếng của các trường để kiếm việc làm dễ hơn. Ôm mục đích thực tế như vậy, chắc chắn là sẽ muốn tốt nghiệp càng sớm càng tốt.
Đối với Hứa Giai Ninh mà nói, trước đây hai người chưa từng nói về chủ đề này. Cho nên khi nghe cô nói muốn tốt nghiệp sớm anh liền có chút mất mát. Theo quan điểm của Quý Minh Viễn, cô là một hạt giống tốt trong việc làm nghiên cứu khoa học.
“Không hứng thú với việc nghiên cứu khoa học sao?” Anh bất động thanh sắc hỏi.
“Không phải ạ.” Hứa Giai Ninh đại khái đã đoán được suy nghĩ của Quý Minh Viễn lúc này, cô thành thật trả lời: “Em rất hứng thú, nếu như gặp được một giáo viên tốt, em cảm thấy làm học thuật sẽ là chuyện hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng mà em cũng phải nghĩ đến thực tế mà.”
Hứa Giai Ninh mỉm cười, nói một cách vô cùng chân thành.
Trong lòng Quý Minh Viễn cảm thấy tốt hơn, nghĩ đến gia đình cô, anh nhất thời có chút kích động muốn nói có thể giúp cô. May mà anh đã nhịn được. Cho dù anh thật sự nghĩ như vậy nhưng nói ra vào lúc này chưa hẳn sẽ khiến cô vui vẻ.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, Quý Minh Viễn tiếp tục giúp Hứa Giai Ninh xem luận văn. Sau khi lướt qua tiêu đề, thấy vị trí phía dưới tác giả vẫn còn để trống, anh thuận miệng hỏi: “Bài luận văn này muốn ghi nhất tác là ai?”
Nhất tác chính là tác giả đầu tiên, người thực hiện chính của bài luận văn này. Thông thường, bài luận của sinh viên tốt nghiệp ở các trường đại học cao đẳng đều mặc định giáo viên hướng dẫn là nhất tác. Tuy có chút không công bằng, nhưng nó đã thành xu hướng, sẽ không có ai lựa chọn phản đối.
“Em muốn ghi cô Ông, chỉ là…” Hứa Giai Ninh nói đến đây liền dừng lại, nhìn Quý Minh Viễn, có chút khổ sở khó nói.
Quý Minh Viễn đương nhiên hiểu: “Cô ấy vẫn chưa phản hồi lại em à?”
“Vẫn chưa ạ.” Hứa Giai Ninh lắc đầu, nói: “Lần nào em cũng gửi cho cô ấy xem đầu tiên, muốn đợi ý kiến của cô ấy. Nhưng mỗi lần đều có đủ loại lý do khác nhau, cho nên…”
Hứa Giai Ninh có chút không thể nói tiếp được nữa rồi, Quý Minh Viễn cũng hơi im lặng.
“Là lỗi của anh.” Một lúc sau, anh nói.
Trực giác của Hứa Giai Ninh muốn phủ nhận, cô không muốn anh có loại cảm giác chịu tội này. Chỉ là do dự vài giây, cô hỏi: “Thầy Quý, em có thể hỏi một chút, tại sao khi đó anh lại muốn giao em cho cô Ông không?”
Quý Minh Viễn không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, thấy cô thật sự muốn biết, anh liền nói: “Có lẽ là do yếu tố tâm lý quấy phá đi, lúc đó anh thực sự sợ em rồi, chỉ muốn tìm một giáo viên có thể áp chế em lại. Học viện chọn Ông Na, thực ra anh không tán đồng lắm, nhưng nghĩ đến tính khí của cô ấy có thể quản được người khác, cho nên anh đã đồng ý.”
Hóa ra là thế. Trong lòng Hứa Giai Ninh có chút kinh ngạc, cũng có chút cảm động.
“Vậy nên anh vẫn luôn suy nghĩ cho em, em làm sao có thể trách anh chứ.” Cô cười cười, không chút khúc mắc nói.
Quý Minh Viễn cũng bị cô làm cho có chút cảm động, anh đưa tay lên xoa đầu cô, vuốt ve an ủi đủ rồi, anh nói: “Bài luận văn này đừng ghi Ông Na là nhất tác nữa.”
“Em cũng nghĩ vậy.” Hứa Giai Ninh nói: “Em muốn ghi tên anh.” Suy cho cùng thì tất cả những lần sửa đổi đều qua tay anh. Hơn nữa thành thật mà nói, trình độ lý thuyết của Quý Minh Viễn cao hơn Ông Na rất nhiều. Mặc dù làm học sinh phải biết điều, nhưng các cô là người làm học thuật, thật sự cầu thị(1) cũng quan trọng không kém.
(1)Thật sự cầu thị/实事求是: Là một thành ngữ của Trung Quốc. Có nghĩa là “giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế”, “tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực” .
“Anh cũng không cần.” Quý Minh Viễn nói: “Nếu muốn ghi thì có thể ghi Kha Cảnh là nhị tác, nếu không thì ghi tên em.”
Hứa Giai Ninh có chút kinh ngạc, nhất thời khó hiểu: “Thầy Quý…”
“Đây không phải là thành quả của chính em sao? Người làm nghiên cứu khoa học bảo vệ thành quả cũng quan trọng như tạo ra thành quả vậy.” Quý Minh Viễn cười nhẹ, nói.
Hứa Giai Ninh suy nghĩ một chút, cũng cười gật đầu.
*
Trong bầu không khí hòa thuận ấm áp, hai người đã thuận lợi đến Yên Thành.
Bởi vì gặp đúng giờ cao điểm buổi tối, hai người ngồi taxi gần bốn mươi phút mới đến được địa điểm mở cuộc họp, vẫn là khách sạn nơi tổ chức buổi họp khởi động dự án lần trước.
Hứa Giai Ninh đưa hết đồ cho Quý Minh Viễn để anh đi làm thủ tục nhận phòng, còn cô đứng trông hành lý.
Khi cô đang vô cùng nhàm chán quan sát cảnh vật xung quanh thì đột nhiên có một cơn gió thổi về phía cô. Hứa Giai Ninh quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn rõ, cô đã cảm thấy một bóng hồng đang chạy về phía mình rồi ôm chặt lấy cô. Sau đó, giọng nói nũng nịu mang tính biểu tượng của Lâm Mao Mao vang lên bên tai: “Tiểu Giai Ninh, cuối cùng cậu cũng đã đến, tớ nhớ cậu sắp chết rồi!”
Tác giả có điều muốn nói:
Có thể vì chênh lệch tuổi tác nên một số độc giả cho rằng cảm giác tôi viết thầy Quý không khác mấy so với những nhân vật nam chính chú già mà tôi đã từng viết trước kia. Thực ra thì không phải ha, trước đây tôi đã từng nói qua, tạo hình nhân vật của thầy Quý là một cậu bé ngây thơ trong sáng, đọc đến đây tin là mọi người đều đã thể nghiệm ra rồi. Chấp nhận tạo hình này càng sớm càng tốt đi haha, bởi vì… sẽ không thay đổi đâu!