Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Theo kế hoạch ban đầu, sau khi hoàn thành mọi công việc nghiên cứu và phỏng vấn, nhóm nghiên cứu dự định sẽ ở lại Vũ Thành vài ngày để kết thúc công việc giai đoạn này. Nhưng mà thật không may, Lâm Thành bên kia truyền đến tin tức có một hội nghị diễn đàn về lĩnh vực quản lý sẽ được tổ chức tại Tây Đại, bảo Kha Cảnh và Thạch Ngụy quay về tham dự cuộc họp.
Người của Học viện Quản lý trường Tây Đại đều biết về hội nghị này, là hội nghị được tổ chức hàng năm. Nhưng mà những năm trước đều sắp xếp vào cuối tháng sau, năm nay lại mở sớm hơn một tháng.
Sau khi biết tin, mọi người cũng không thể nghỉ ngơi được nữa. Đóng gói đồ đạc chuẩn bị trở về.
Mặc dù mọi người đều than phiền về việc không được thảnh thơi, nhưng có thể trở về trường cũng rất tốt cho nên cảm xúc cũng không có chấn động gì quá lớn. Chỉ là chuyện rắc rối của Hứa Giai Ninh đã ập đến rồi: Cô vẫn chưa làm được chuyện Trương Vy nhờ mình.
Sau khi nghe được tin này, Hứa Giai Ninh lập tức liên lạc với tiểu Tần, chưa đợi tiểu Tần bên kia có hồi âm, Kha Cảnh đã đến gặp cô trước.
Lúc đó cô đang cùng Lâm Lộ thu xếp lại phiếu điều tra, Kha Cảnh vừa đi vào đã hỏi: “Giai Ninh, chuyện của em ở Vũ Thành có phải vẫn chưa làm không?”
Hứa Giai Ninh sửng sốt, nhanh chóng định thần lại, trả lời vâng.
Kha Cảnh cười nói: “Là thế này, vừa đúng lúc chúng ta đang vội, bên này vẫn còn một số việc cần phải làm quy trình kết thúc. Cô đã thương lượng qua với Uông Lão rồi, sẽ để em ở lại. Cô Ông bên kia cũng đã báo qua, em không cần lo lắng.”
Hứa Giai Ninh: “…”
Niềm vui bất ngờ đến quá đột ngột, Hứa Giai Ninh mất một lúc lâu mới phản ứng lại được, cô ‘hả’ một tiếng, nhìn Kha Cảnh không biết phải nói gì. Cô biết chuyện kết thúc công việc là chuyện nhỏ, chắc chắn Kha Cảnh nghĩ đến chuyện riêng của cô nên đã chủ động để cô ở lại.
“Cảm ơn cô Kha.” Hứa Giai Ninh chân thành nói.
“Không cần khách khí.” Kha Cảnh nói: “Có điều không thể ở lại quá lâu, xong việc rồi thì cố gắng trở về trường sớm, biết chưa?”
Hứa Giai Ninh gật đầu thật mạnh, lại nghe thấy Lâm Lạc ở một bên hỏi: “Cô Kha, để Giai Ninh ở đây một mình có phải sẽ không an toàn không, hay là để em ở lại cùng cậu ấy đi ạ?”
“Không cần.” Kha Cảnh nói lời từ chối thay cho Hứa Giai Ninh: “Em vẫn là ngoan ngoãn trở về với cô đi, đừng ở đây gây thêm phiền phức cho Giai Ninh.” Liếc nhìn cô ấy một cái, Kha Cảnh lại cười nói: “Vừa hay thầy Quý cũng có chuyện phải xử lý bên này, sẽ ở đây vài ngày. Giai Ninh, nếu em gặp khó khăn gì thì đi tìm thầy Quý nhé.”
Lâm Lạc không nói gì nữa, vẻ mặt sáng tỏ nhìn Hứa Giai Ninh một cái. Hứa Giai Ninh cũng có chút kinh ngạc.
Anh thực sự ở lại đây sao? Vì chuyện của cô ư?
Vậy thì chẳng phải cô sẽ ở riêng với anh sao?!
*
Một ngày sau khi nhận được thông báo, nhóm nghiên cứu liền tạm biệt mọi người ở Vũ Thành, trở về Lâm Thành.
Hứa Giai Ninh tiễn họ đi, đợi chiếc xe đã khuất bóng rồi mới trở về phòng. Nhìn thấy chiếc giường trống bên cạnh, trong lòng cô hơi trống trải. Vừa muốn tìm việc gì đó để làm như sửa luận văn hoặc sắp xếp lại báo cáo đề tài thì điện thoại của cô đã đổ chuông, nhìn một cái, là Quý Minh Viễn gọi đến.
Từ sau khi việc điều tra nghiên cứu kết thúc, Hứa Giai Ninh liền không thấy qua Quý Minh Viễn, nghe nói anh có chuyện cần giải quyết nên đã đi thành phố lân cận một chuyến. Cho nên có thể nói, kể từ tối hôm đó, cô chưa tiếp xúc riêng với anh. Lúc này nhìn thấy tên anh hiện trên màn hình điện thoại, cô không khỏi giật mình. Có một khoảnh khắc căng thẳng, hoặc là nói… Mong đợi.
“Alo, thầy Quý.” Nhấn nút nghe, Hứa Giai Ninh phải nắm chặt lấy góc áo mới có thể giữ cho giọng nói của mình ổn định.
“Nhóm cô Kha rời đi rồi à, gọi điện không thấy ai nghe.”
“Đã đi rồi ạ, có lẽ để điện thoại trong túi nên không nghe thấy.” Trong khoảng thời gian này, để thuận tiện cho việc nghiên cứu, điện thoại của họ đều được điều chỉnh chế về độ rung theo yêu cầu, kết thúc công việc quên chỉnh lại cũng là chuyện thường.
“Đi rồi sao? Nhanh như vậy?” Quý Minh Viễn có chút ngạc nhiên, lại hỏi: “Vậy hiện tại chỉ có mình em ở khách sạn?”
Hứa Giai Ninh: “… Vâng.”
Quý Minh Viễn im lặng vài giây: “Tôi đang trên đường về Vũ Thành, chắc là buổi trưa có thể đến nơi, chúng ta cùng ăn một bữa nhé?”
Hứa Giai Ninh: “… Vậy em đợi thầy?”
“Được.” Quý Minh Viễn cười.
Hứa Giai Ninh lặng lẽ cúp điện thoại, nhìn ba chữ ở đầu danh sách cuộc gọi vừa nhận, vành tai cô không khỏi đỏ lên.
*
Gần mười hai giờ trưa Quý Minh Viễn mới đến nơi.
Hứa Giai Ninh nhận được điện thoại lập tức đi xuống, cách cánh cửa xoay của khách sạn, cô thấy anh đứng dưới mái hiên, nheo mắt gọi điện thoại. Anh mặc một bộ quần áo màu đen nhám, bên trên mặc một chiếc áo hoodie thể thao thoải mái, bên dưới mặc một chiếc quần cùng kiểu. Phong cách đơn giản nhưng khoác trên người anh trông vô cùng nghiêm túc chỉnh tề, tôn dáng người anh cực kỳ tốt. Không cần nói nhiều, chỉ cần nhìn ánh mắt liếc qua của những người phụ nữ xung quanh là đã biết anh có sức hút như thế nào rồi.
Hứa Giai Ninh không khỏi cúi đầu nhìn xuống bản thân mình. Bởi vì vội vàng xuống dưới, trên người cô vẫn mặc bộ đồ tùy tiện chọn khi đi tiễn nhóm người Kha Cảnh lúc sáng. Chiếc áo phông màu xanh lá cây cộng với chiếc quần bò ống đứng, mang đầy phong cách học sinh, nhìn thế nào cũng thấy không hợp. Còn có lớp son môi cô vội vàng bôi lên nữa. Hứa Giai Ninh dừng lại, vén mái tóc dài ngang vai ra sau. Cảm thấy gọn gàng hơn chút rồi mới tiếp tục đi về phía anh.
Quý Minh Viễn ngắt cuộc gọi từ Yên Thành, vừa quay đầu lại đã thấy Hứa Giai Ninh đi ra từ cánh cửa xoay.
Mặt đối mặt, ánh mắt anh đầu tiên rơi vào chiếc cổ thon trắng nõn của cô, sau đó lướt qua môi, rồi chạm vào ánh mắt cô. Thấy cô có chút mất tự nhiên, anh cười nói: “Đến rồi à.”
Hứa Giai Ninh cũng mím môi cười, chậm rãi đi tới trước mặt anh: “Thầy vừa mới đến Vũ Thành ạ?”
Quý Minh Viễn ừ một tiếng, cất điện thoại vào túi, nói: “Đói không, buổi trưa muốn ăn gì?”
“Cũng bình thường ạ.” Hứa Giai Ninh nói, đến vấn đề thứ hai, cô hơi sửng sốt một chút: “Không ăn ở nhà hàng của khách sạn sao?” Bằng không, sao lại hỏi cô muốn ăn gì?
Quý Minh Viễn không biết nên trả lời thế nào: Đặc biệt hẹn cô đi ăn trưa, chẳng lẽ là vì để ăn buffet của khách sạn?
Anh cười khẽ, nói, “Bên cạnh có một nhà hàng không tệ, tôi vẫn luôn bận nên chưa có thời gian tới thử. Hôm nay đến đó đi.”
Hứa Giai Ninh: “… Vâng.”
*
Khi tới nhà hàng, vì vào đúng giờ ăn cao điểm nên hai người phải đợi một lúc.
Rất nhanh đã có một bàn trống, người phục vụ liền dẫn hai người vào.
“Xem xem muốn ăn gì.”
Quý Minh Viễn đích thân pha trà cho hai người, đưa thực đơn cho Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh lật vài trang, thực sự không biết nên chọn cái nào, nhân lúc Quý Minh Viễn đang rót trà cho cô liền đưa lại thực đơn cho anh.
“Thầy Quý, thầy chọn đi ạ, em không kén ăn.”
Cô cười nói, bộ dáng rất khéo léo dễ thương khiến người ta yêu thích.
Quý Minh Viễn liếc nhìn cô một cái, cũng không khách sao với cô nữa. Nhận lấy thực đơn, gọi một vài món dựa theo lời đề nghị của người phục vụ.
“Thầy Quý, thầy đến thành phố lân cận làm gì vậy, cũng là vì dự án sao?” Trong khi đợi món ăn được bưng lên, Hứa Giai Ninh hỏi.
“Không phải, là chuyện riêng.” Quý Minh Viễn nói, dừng lại vài giây, anh lại giải thích thêm: “Có liên quan đến Thành Tiểu Kha.”
Chính xác mà nói là có liên quan đến Lâm Chiêm. Quê anh ta ở thành phố lân cận, hai ngày trước bà nội của anh ta đột ngột qua đời, anh thay mặt Thành Tiểu Kha đến lễ truy điệu.
Hứa Giai Ninh vừa nghe thấy là chuyện liên quan đến Thành Tiểu Kha liền không hỏi thêm nữa, cô ồ một tiếng rồi tiếp tục uống trà. Ngược lại là Quý Minh Viễn nhìn cô hỏi: “Hai ngày nay bụng thế nào rồi? Có khó chịu không?”
Động tác uống trà của Hứa Giai Ninh khựng lại, cô nhìn Quý Minh Viễn, vẻ mặt có chút lúng túng ngượng ngùng.
Hai ngày trước, trong bữa ăn do Quý Minh Viễn và Kha Cảnh tổ chức đó, Hứa Giai Ninh đã uống ít rượu. Cũng là một loại rượu nổi tiếng của địa phương, màu trắng, vốn dĩ cô không muốn uống, Quý Minh Viễn cũng dùng ánh mắt bảo cô đừng uống. Nhưng mà không khí lúc đó quá tốt, cô không nhịn được liền trộm uống hai ly, kết quả không chịu được phải chạy vào toilet nôn. Mặc dù nôn xong không có gì bất thường, nhưng tối hôm đó cô đã bị ra lệnh không cho phép động vào rượu nữa.
“Rất tốt ạ.” Hứa Giai Ninh sờ sờ mũi, nói: “Em cũng không biết sau khi uống xong sẽ như thế, thật ra tửu lượng của em khá tốt…”
Hứa Giai Ninh thử cố gắng bảo vệ tửu lượng mong manh của mình, nhưng Quý Minh Viễn nào còn tin cô nữa.
“Sau này không được uống nữa, tôi đây là nói thật với em.”
Quý Minh Viễn nhìn cô, nghiêm túc dặn dò. Hứa Giai Ninh lập tức bị ánh mắt sáng ngời của anh mê hoặc, cô thất thần vài giây, vội vàng cúi đầu, ồ một tiếng.
Quý Minh Viễn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, khẽ cười. Anh nhấp một ngụm trà, nhớ ra điều gì đó, lại hỏi.
“Tối hôm đó em muốn nói gì với tôi?”
*
Đây vẫn là vào bữa ăn tối hôm đó, khi cô vừa nôn xong đi ra thì thấy Quý Minh Viễn đang ở bên ngoài đợi cô. Sau khi trả lời vài câu về thân thể, nhìn vẻ mặt quan tâm lo lắng của anh, trong một phút không để ý cô hỏi anh: “Thầy Quý, lát nữa thầy có thời gian không, em có chuyện muốn nói với thầy.”
Quý Minh Viễn hơi bất ngờ nhìn cô nhưng vẫn đồng ý, nói về khách sạn rồi nói. Ai ngờ lúc trên xe đi được nửa đường, rượu phát huy tác dụng, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, cuối cùng được ai đưa về phòng cũng chẳng có ấn tượng. Ngày hôm sau, Lâm Lạc vô cùng gian xảo nói với cô là thầy Quý đã bế cô về. Một khắc đó, toàn thân Hứa Giai Ninh đỏ bừng như một con tôm hấp.
Hứa Giai Ninh biết là anh chắc chắn sẽ hỏi cô định nói gì, nhưng nếu đã nhắc tới chủ đề này, cô vẫn không nhịn được hỏi một câu khác trước.
“Thầy Quý, tối hôm đó là thầy đã đưa em về đúng không ạ? Vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn thầy.”
Văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, dùng từ “đưa” thay thế cho từ “bế”, mặc dù diễn tả nguyên vẹn cùng một chuyện, nhưng ý nghĩa trong đó đã thay đổi rồi. Quý Minh Viễn sao có thể không hiểu ý của cô, chỉ là lúc này anh không tính so đo chuyện này với cô, ừ một tiếng, anh nói: “Thấy em ngủ say nên không gọi nữa, cho nên… em muốn nói gì với tôi?”
Đương nhiên là muốn hỏi vấn đề mà cô đã thảo luận với Lâm Lạc vào đêm hôm đó, về việc “tại sao anh vẫn chưa đáp ứng cô” này. Chỉ là, chuyện này không thích hợp để nói trên bàn ăn đi, có phải sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị không?
“Đợi ăn xong em lại nói với thầy đi.”. Truyện Lịch Sử
Hứa Giai Ninh quyết định nói. Đúng lúc này người phục vụ cũng mang đồ ăn lên, sợ anh hỏi thêm, Hứa Giai Ninh vội vàng đưa một đôi đũa qua.
Quý Minh Viễn trì trệ hai giây mới nhận lấy. Nhìn những món ăn chế biến tinh xảo tỉ mỉ được bưng lên, đột nhiên anh chẳng muốn ăn chút nào. Cô sinh viên này, cố tình câu mình sao?
*
Một bữa này ăn có chút lơ đãng.
Không dễ dàng gì mới ăn xong trở về khách sạn, Quý Minh Viễn trực tiếp bảo Hứa Giai Ninh đợi mình ở khu vực nghỉ ngơi của đại sảnh, không lâu sau, anh xách hai chai đồ uống đi tới. Nhìn bao bì, lại là sữa chua.
“Uống một chai sữa chua giúp cho tiêu hoá.” Lúc đưa cho cô, Quý Minh Viễn nói.
Hứa Giai Ninh nhìn xuống chai, lại là vị dâu tằm mà cô thích. Thật kỳ lạ, cô chưa bao giờ nói ra sở thích của mình, nhưng người này mỗi lần đều có thể đưa đúng. Loại cảm giác này, thật khó để không làm cho người ta suy nghĩ.
Hứa Giai Ninh cầm chặt chai trong tay, nhìn Quý Minh Viễn, hỏi: “Thầy Quý, em muốn biết, điều gì khiến thầy không chắc chắn về phần tình cảm này, vì thế mà không thể đáp ứng em.”