Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Yên Thành.
Sau một tiếng “bùm” của quả bóng đập vào tường vang lên, Thành Tiểu Kha ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, sụp đổ hét lên: “Không đánh nữa, không đánh nữa, cậu đây là muốn giết tôi mà!”
Người đàn ông bị lên án không chút xấu hổ, một tay cầm vợt đứng đó đợi một lúc, thấy anh ta thật sự không có ý định đứng dậy, liền bước sang một bên, cúi xuống nhặt hai chai nước, một chai để mình uống, chai còn lại ném cho Thành Tiểu Kha.
Thành Tiểu Kha nhận lấy, uống một ngụm lớn, miệng còn chưa không kịp lau đã oán hận nói: “Hôm nay tôi đúng là hồ đồ(1) rồi mới đi đánh bóng với cậu, lão Quý, cậu bao lâu chưa làm chuyện kia rồi? Không thể thoả mãn được(2) đến nỗi thành ra thế này sao?”
(1)Nguyên văn 猪油蒙了心/trư du mông liễu tâm: Đại khái là chỉ người suy nghĩ không thông suốt, làm việc không phân phải trái, đánh mất lương tâm. Xuất xứ của câu này là từ lời Phượng tỷ mắng Triệu di nương trong Hồng Lâu Mộng.
(2)Nguyên văn 欲求不满/dục cầu bất mãn: chỉ làm việc nóng lòng cầu thành công, nếu như không thành công sẽ dùng thái độ tiêu cực đê cân bằng tâm lý. Có ý khác chỉ dục vọng khó lấp đầy, từ đầu đến cuối không thể thỏa mãn, còn muốn có được càng nhiều hơn.
Quý Minh Viễn lười để ý đến cái người nói ba câu thì hai câu không rời nửa thân dưới này, uống gần hết nửa chai nước liền đi qua, đá anh ta một cái, nói: “Đứng dậy, đánh lại.”
“Không đánh, đánh chết tôi cũng không đánh nữa.” Thành Tiểu Kha phẫn nộ nói, ra hiệu chỉ về phía cách đó không xa: “Bên đó có vài cô gái, từ lúc chúng ta vào đến giờ cứ liếc mắt nhìn cậu suốt, nếu không cậu đi tạm với bọn họ đi, phát tiết một chút?”
Quý Minh Viễn nhìn theo hướng Thành Tiểu Kha chỉ, quả nhiên nhìn thấy vài cô gái trang điểm xinh đẹp, ăn mặc lộng lẫy. Mấy cô gái cầm vợt tennis vốn dĩ đang không tập trung, như không ngờ anh sẽ quay qua nhìn, bọn họ vừa bất ngờ vừa hưng phấn kích động che miệng lại, không ngừng nháy mắt với anh. Nhưng không đợi các cô kịp bắn xong ánh mắt đưa tình, người đàn ông đã không chút luyến tiếc quay đầu đi.
“Cậu bao lâu chưa rèn luyện rồi, mới đánh được bao lâu mà đã thở hổn hển thành thế này?”
Quý Minh Viễn ghét bỏ nhìn Thành Tiểu Kha, nhưng những lời này đã không thể đả kích đến lòng tự trọng đàn ông ít ỏi của Thành Tiểu Kha nữa rồi. Đối mặt với sự xem thường, vẻ mặt anh ta trắng bệch khoát khoát tay. Dù sao thì anh ta cũng không hi vọng có thể luyện thành Nadal(3), thở hổn hển thì cũng kệ thôi.
(3)Rafael “Rafa” Nadal Parera là một vận động viên quần vợt chuyên nghiệp người Tây Ban Nha hiện đang giữ vị trí số 2 thế giới.
“Này, Lão Quý, tôi nghe dì nói, cậu muốn trở về Yên Thành làm việc rồi à?” Ngồi xổm trên mặt đất, trong tay xách chai nước còn một nửa, nghỉ ngơi một lúc, như nghĩ tới cái gì đó, Thành Tiểu Kha đột nhiên hỏi.
“Không phải là muốn, là đã về rồi.” Một lúc sau, người đàn ông đang một mình đánh bóng vào tường hăng say mới trả lời.
“Rất tốt rất tốt.” Thành Tiểu Kha nói: “Tôi biết cậu không thể ở lại Lâm Thành mãi mà. Vùng đại tây bắc(4) đó, vừa khô vừa lạnh, Yên Thành của chúng ta tốt biết bao.”
(4)Đại Tây Bắc là chỉ Thiểm Tây, Cam Túc, Ninh Hạ, Thanh Hải, Tân Cương và một bộ phận của Nội Mông Cổ, chiếm 1/3 tổng diện tích của Trung Quốc.
Quý Minh Viễn không nói gì. Phải nói kiến thức vốn có này của con người quả thật đáng sợ, tuy rằng Lâm Thành nằm ở nội địa Tây Bắc, nhưng nhiệt độ và lượng mưa tốt hơn Yên Thành không biết bao nhiêu lần. Mỗi năm trước mùa hè và mùa thu đều có mưa phùn kéo dài vài tháng, không khí vừa ẩm vừa lạnh, giống hệt như ở miền nam.
“Lại về Đại học Thanh Hoa à?” Thành Tiểu Kha lại hỏi.
“Không.” Quý Minh Viễn nói: “Về viện trước đã. Có một dự án cần tôi phụ trách, những việc khác, đợi đến khi dự án hoàn thành lại nói.”
Viện? Câu trả lời này khiến Thành Tiểu Kha có chút ngoài ý muốn: “Cậu muốn về Trung Quản Viện à? Không làm giảng viên nữa sao?”
Trung Quản Viện là tên gọi tắt của Viện Khoa học Quản lý Trung Quốc. Năm đó khi rời Đại học Thanh Hoa, Quý Minh Viễn từng làm nghiên cứu viên ở đó hai tháng, sau đó nhờ vào dự án hợp tác với các trường đại học mà đến Tây Đại. Lúc đầu Thành Tiểu Kha cho rằng anh trở về sẽ lại đến Đại học Thanh Hoa, không ngờ lại trở về viện. Nhưng mà nghĩ lại, cũng hợp tình hợp lý.
“Không tệ không tệ, làm giảng viên lâu rồi cũng cảm thấy nhàm chán đi? Dù sao cũng đều là làm học thuật, trước làm nghiên cứu viên vài năm cũng rất tốt.” Điều quan trọng nhất là, có thể không về Đại học Thanh Hoa.
Dù sự việc đó đã qua lâu rồi, quay lại Đại học Thanh Hoa thì cũng không có ai dám nói gì. Nhưng suy cho cùng trong lòng có một nút thắt như vậy, có thể không đi thì vẫn là đừng đi. Nghĩ đến sự việc đó, đừng nói bản thân lão Quý, ngay cả anh ta cũng cảm thấy chán ghét.
“Này, lão Quý, cậu vẫn chưa trả lời tôi đâu, cậu bao lâu chưa làm chuyện kia rồi?” Đột nhiên lại nhớ tới vấn đề này, Thành Tiểu Kha cười nham hiểm nhìn Quý Minh Viễn. Quý Minh Viễn căn bản không để ý đến anh ta, giơ cây vợt trong tay lên, đánh quả bóng màu vàng xanh đi thật mạnh.
*
Bởi vì trong viện còn có việc, sau khi cùng Thành Tiểu Kha tách ra, Quý Minh Viễn liền lái xe đến Trung Quản Viện. Đang là cuối tuần, cả tòa nhà dường như không có người, vài nữ nghiên cứu sinh đang được đào tạo bồi dưỡng tại viện đeo balo nói cười bước vào thang máy, lúc cửa thang máy sắp đóng, nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người đi tới, họ liền lập tức ấn nút mở cửa, tiện thể tự động tách ra để cho anh một vị trí.
Quý Minh Viễn khẽ gật đầu với họ, thấy tầng mình muốn lên đã được ấn sáng, nên anh cũng không có động tác gì nữa. Mấy cô gái cảm thấy có một bóng râm phủ trên đầu, ngửi mùi hương nhàn nhạt sau khi tắm đang tràn ngập trong không khí, nhìn nhau một cái, cúi đầu xuống mãnh liệt ấn điện thoại.
“Người này có phải là nghiên cứu viên mới tới trong truyền thuyết đó không! Quý Minh Viễn!”
“Đúng đó đúng đó, sau khi nghe nói anh ấy sắp đến tớ đã lên mạng tra qua thông tin của anh ấy. Đẹp trai quá, người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh mấy phần! [Mê trai.jpg]”
“Nhìn dáng vẻ ngốc ngếch của cậu kìa, lý lịch nghiên cứu khoa học của người ta cũng rất xuất sắc có được không, đây mới là trọng điểm. Nhưng mà, thực sự là quá đẹp trai!”
“Xì…”
Quý Minh Viễn vẫn không biết mấy cô gái sau lưng đang bàn luận về mình, trong sự trầm mặc và yên tĩnh đến kỳ lạ, anh đã đến tầng mình cần đến, bước chân ung dung bình tĩnh ra khỏi thang máy. Lúc này toàn bộ tầng lầu vắng vẻ, chỉ có một học giả ngoài viện đến đây làm việc, nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ thể thao sáng sủa còn tưởng là sinh viên ở nơi nào đến. Thật không ngờ, anh chính là học giả trẻ Quý Minh Viễn, người chỉ được nghe danh đã lâu mà chưa được gặp đó.
Mặc dù vẫn chưa chính thức làm việc, nhưng phòng làm việc của Quý Minh Viễn đã được sắp xếp thu dọn gọn gàng, chính là căn phòng ở cuối hành lang. Quý Minh Viễn bước tới quét dấu vân tay, rất thuận lợi mở cửa ra. Toàn bộ văn phòng sạch sẽ, ngăn nắp lại có hướng mặt trời, Quý Minh Viễn bật máy lọc không khí lên, quét mắt nhìn sơ qua một vòng, anh khá hài lòng. Ném chìa khóa xe lên bàn, từ sau bàn kéo ra một chiếc ghế, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, anh liền ngồi xuống. Mà khi nhìn ra ngoài từ góc độ này, anh lại phát hiện ra một lợi thế khác của căn phòng này, đó là có tầm nhìn rộng, nhìn về phía không có tòa nhà nào, chỉ có bãi cỏ xanh tươi ở hướng nam. Quý Minh Viễn vốn còn định lấy đồ xong sẽ rời đi ngay, thì vào lúc này, anh ngược lại muốn thưởng thức một chút cảnh sắc của đại viện rồi.
Theo thời gian bước vào tháng mười một, Yên Thành lại nghênh đón mùa mây mù hàng năm, đi tới đâu cũng là một mảnh xám xịt, giống như sống ở thời đại hỗn loạn trong “Tam thể”(5) vậy. Nhưng mà thời tiết hôm nay quả thực đẹp hiếm có, mặt trời chiếu cao, gió thổi nhẹ nhàng, đẹp như mùa xuân của Lâm Thành vậy. Đắm mình trong ánh nắng ấm áp như thế, Quý Minh Viễn không thể không nghĩ đến thành phố anh vừa mới rời đi không lâu này, nghĩ đến Tây Đại nơi anh đã làm việc tròn hai năm.
(5)Tiểu thuyết Tam Thể là tác phẩm khoa học viễn tưởng của nhà văn Trung Quốc Lưu Từ Hân xuất bản năm 2008.
Mọi người đều truyền nhau rằng, sau khi Quý Minh Viễn rời khỏi Tây Đại, liền ngựa không dừng vó trở về Trung Quản Viện bắt đầu mở dự án. Kỳ thực không phải vậy, mặc dù hồ sơ nhân sự của anh đã được chuyển về từ lâu, nhưng trên thực tế anh chỉ mới đến báo cáo vào tuần trước, trước đó, anh đã tự cho mình một nghỉ phép dài 2 tháng. Đầu tiên anh ở bên bố mẹ một thời gian, sau đó bay ra nước ngoài, đến Châu Âu và Bắc Mỹ. Phải nói, toàn bộ quá trình của kỳ nghỉ có thể được coi là thoải mái, nhưng sâu trong lòng anh vẫn luôn không tránh khỏi có một chút gì đó khác thường đang quấy phá. Suy nghĩ đến cùng, vẫn là vì chuyện xảy ra trước khi anh rời đi đó, vì cô sinh viên tốt của anh, Hứa Giai Ninh.
Đôi lời từ Editor: Lúc trước mình có để Quý Minh Viễn xưng hô với Hứa Giai Ninh là tôi-cô, nhưng sau vài ngày đắn đo suy nghĩ, cảm thấy nữ chính gọi thầy xưng em mà nam chính lại xưng hô vậy thì không ổn lắm nên mình đã quyết định sửa lại thành tôi-em nha.