Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên

Chương 62: Chương 62: Cùng Hắn Vật Lộn Với Tử Thần




Ngày hôm qua, Uy Vũ có nói sẽ cho cô bất ngờ. Nhưng sáng nay lại bỏ đi đâu mất dạng.

Diễm Thuần cũng không để ý nhiều, chắc hắn chỉ muốn chở cô ra ngoài dạo chơi gì đấy, rồi đùng một cái kế hoạch phá sản vì có việc đột xuất thôi mà.

Ở nhà loay hoay mãi cũng buồn, thế là Diễm Thuần dọn dẹp lại tất cả. Cô bắt đầu quét dọn, lau chùi mọi ngóc ngách trong nhà. Đúng là đàn ông, khi ở nhà một mình thì chẳng bao giờ chịu ngăn nắp cả.

Không biết Uy Vũ đi giải quyết chuyện gì mà bây giờ vẫn không thấy mặt mũi đâu.

Đồng hồ đã điểm 9 giờ hơn...

- Tiểu Thuần, em đang ở đâu? - Hắn về rồi.

Vốn dĩ đã định đi ngủ lại nghe thấy tiếng Uy Vũ gọi dưới nhà. Chưa kịp trả lời thì hắn đã đứng trước cửa phòng cô.

- Tôi đây! - Diễm Thuần vừa mở cửa, lại bị bộ dạng của hắn dọa cho hoảng sợ - Anh sao vậy?

Uy Vũ sớm đã vứt bỏ cặp nạng gỗ, dựa người vào tường. Sau đó lại đổ rạp xuống nền nhà, không ngừng co giật.

- Đừng làm tôi sợ nha. -Diễm Thuần hoảng hốt ngồi xuống, giúp hắn cố định tay chân.

Uy Vũ lại co giật, cả người vật vã mồ hôi.

- Tôi... bị ... sốc ma túy!

- Sao cơ? Ai cho phép anh đụng vào những thứ đó?

- Không... tôi bị ép... Tiểu Thuần, tôi không có... - Hắn cố gắng thanh minh, không muốn cô gái trước mặt đây hiểu lầm mình.

- Anh, anh có sao không? - Diễm Thuần mất bình tĩnh hẳn - Tôi có thể làm gì giúp anh được?

- Trong túi áo...ống huyết thanh màu vàng... giúp tôi tiêm... - Hắn nói muốn không ra hơi.

- Tôi... tôi... - Diễm Thuần lo lắng - Tôi không biết tiêm như thế nào.

- Dưới cánh tay...

- Tôi không biết mà. - Cô bật khóc nức nở, loại chuyện này cô chưa từng làm qua.

- Còn chần chừ thì chuẩn bị chôn tôi đi... - Uy Vũ hét lớn - Mau tiêm giúp tôi, xin em đấy!

- Tôi... - Diễm Thuần đã chiết được ống thuốc vào kim tiêm, nhưng can đảm để tiếp tục cơ bản là không có.

- Để tôi! - Uy Vũ toan định giật cây kim tiêm từ tay Diễm Thuần nhưng cô không cho hắn lấy.

- Anh đang co giật, không được cầm nó... Nhỡ có chuyện gì...

- Em lôi thôi quá! - Hắn giằng mạnh mũi kim, ấn vào cổ tay mình.

- Aaa... anh... - Diễm Thuần nhắm mắt, nín thở - tay cô cũng được hắn cầm chặt lấy khi đưa dòng thuốc vào người.

- Anh có sao không? - Thấy Uy Vũ nằm vật ra sàn, nhắm nghiền mắt lại, cô hét lên.

- Thấy không? Tôi có sao đâu nhỉ? - Hắn vuốt tóc cô, mỉm cười.

- ... - Tiếng ai đó vẫn còn thút thít.

- Tiểu Thuần, giúp tôi, nóng nực quá, tôi muốn ngâm nước lạnh...

Thế là Diễm Thuần dìu hắn vào phòng tắm gần đấy. Uy Vũ vì ngấm thuốc nên hai mắt cứ nhắm nghiền, mặc nhiên thả mình ngâm trong bồn nước.

Sau đó vì không còn cách nào khác, Diễm Thuần đành phải giúp hắn thay đồ và dìu hắn ra giường ngủ.

Tự dưng khơi khơi xông vào phòng cô, tối nay cô đành ngủ ở phòng khác vậy.

Nhưng vừa định mở cửa thì cô lại thấy Uy Vũ run lên cầm cập. Vì bị sốc thuốc, sau đó lại đầm mình trong nước lạnh nên đâm ra rét cóng đây mà.

- Anh có sao không? - Diễm Thuần sờ sờ trán hắn, nóng quá rồi.

- Tiểu Thuần, tôi lạnh... - Đôi mắt ấy vẫn không chịu mở ra.

-...

- Lạnh quá, tôi sắp không chịu nổi rồi...

Không biết vừa nghĩ ra được điều gì mà Diễm Thuần lại cởi áo khoác ngoài ra, chỉ để lại trong mình một chiếc áo mỏng. Và rồi cô bước vào chăn, ôm chặt lấy Uy Vũ.

- Không sao đâu, sẽ ổn thôi mà... - Cô hi vọng mình có thể truyền một chút thân nhiệt qua cho hắn, để hắn không còn thấy lạnh nữa.

- Tiểu Thuần, đừng bỏ đi... - Uy Vũ vẫn run rẩy bên cạnh cô, giọng nói mơ màng như người trong cõi mộng.

- Anh yên tâm, ngủ đi, tôi vẫn ở đây mà!

*

Sáng sớm, hắn mơ màng mở mắt, thấy Diễm Thuần nằm cạnh mình thì tinh thần có chút vui vui. Cô gái này, cả buổi tối hôm qua đã vật lộn để kéo hắn lại từ bàn tay của tử thần.

- Truyền thân nhiệt gì chứ? - Hắn nhìn cô xót xa - Ăn mặc phong phanh thế này...

Có lạnh không? 

Nói rồi Uy Vũ đưa tay ôm lấy cô, để cho cô nằm gọn trong lòng mình. Khẽ hôn lên mái tóc dài mềm mượt ấy, hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Hơi thở của cô cứ phả vào ngực hắn làm cho hắn có chút lạ kì. Thế là Uy Vũ để cho mặt mình đối diện với cô, đăm chiêu nhìn ngắm.

Hắn đưa tay sờ lên gò má cô, rồi đến cánh môi đỏ mọng. Không kiềm chế được, bèn hôn nhẹ lên.

Nụ hôn như cánh chuồn chuồn lướt nước, tuyệt nhiên không để cho đối phương có chút cảm giác gì. Với hắn, chỉ thế này thôi cũng đã quá tốt.

- Anh yêu em... - Hắn mỉm cười mãn nguyện.

Lúc này Diễm Thuần cũng vừa vừa vặn trở mình thức giấc. Thấy Uy Vũ chống một tay lên gối đầu, nhìn mình không thôi thì có chút bất mãn:

- Nhìn gì mà nhìn? Thức dậy rồi sao không xuống giường đi?

- Muốn ngắm em thêm một chút... - Uy Vũ bình thản trả lời.

- Dở hơi! - Cô lườm hắn rồi xỏ dép định xuống giường.

- Này! - Hắn đã kịp nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, làm cô giật mình.

- Còn vấn đề gì nữa sao?

- Chuyện tối qua, cảm ơn em nhé.

- Hừ. Anh bị sốc thuốc nên đã ảnh hưởng sang thần kinh luôn rồi à? Sao đột nhiên lịch sự thế?

- Em... dám nói tôi thần kinh?

- Chính nó!

Hắn chính thức bị cô làm cho cứng họng.

Sau đó Diễm Thuần được biết, hôm qua sở dĩ hắn ở ngoài suốt ngày như vậy là vì một ông chủ vừa hay tin hắn đã rút khỏi tổ chức nên muốn mời hắn ra để nói chuyện. Bảo rằng sẽ tổ chức một buổi tiệc chia tay.

Uy Vũ biết rõ bọn họ muốn làm gì nhưng một mình thân cô thế cô, không còn cách nào từ chối.

Thế là hắn bị ép uống rất nhiều rượu. Vừa hay, phần của hắn, lão ta đã bỏ sẵn ma túy liều mạnh vào.

Đó là cái giá phải trả cho việc muốn rời bỏ tổ chức, muốn làm lại thường dân.

Uy Vũ cố gắng lái xe thật nhanh về nhà với hi vọng mình sẽ không bị sốc thuốc dọc đường đi. Ống huyết thanh màu vàng trong túi áo là do lão già kia để vào cùng với một câu thách thức: Có bản lĩnh thì tự mình cứu mình, thuốc đã để sẵn ở đây! Nếu toàn mạng thì ta chúc mừng anh đã rời khỏi tổ chức!

Và sau đó Uy Vũ đã gặp may, lần này mạng hắn có thể giữ lại đều nhờ tất cả vào Diễm Thuần.

- Tội cho anh quá nhỉ? - Cô tỏ vẻ thương cảm rất kì quặc, khiến hắn không khỏi bực mình.

- Em có cất ngay cái thái độ đó không? Nhìn giả tạo quá!

- Vậy thôi không nói chuyện với anh nữa.

- Đi đâu đấy?

- Nấu bữa sáng! Chẳng lẽ anh định nhịn đói không ăn à?

Không biết vừa nghĩ ra được kế hoạch gì mà Uy Vũ lại vui lên trông thấy. Hắn cản ngay:

- Không cần nấu nướng gì nữa. Em về phòng chuẩn bị đi, hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài.

- Hả? - Diễm Thuần tròn mắt nhìn hắn, không lẽ chuyện xảy ra tối hôm qua ít nhiều đã ảnh hưởng đến thần kinh của hắn thật rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.