Biệt thự Tần Khanh...
“Reng reng reng”
- Alo...
- Đây có phải biệt thự Tần Khanh?
- Vâng đúng ạ, tôi là vú nuôi của nhà này.
- ...
- ...
Cúp điện thoại, người phụ nữ nọ vui mừng nói lớn:
- Mấy đứa đâu, ra đây nhanh lên!
Một nhóm người nghe vậy vội vàng chạy đến.
- Có việc gì thế vú Lam?
- Bệnh viện vừa báo lại đã tìm thấy cậu chủ rồi!
- Cậu chủ? Thật không ạ?
- Nhưng sao cậu chủ lại ở bệnh viện?
- Không biết nữa, bây giờ ta phải đến đó rồi. Các con ở nhà chuẩn bị đón cậu chủ về nghe không?
Bà không giấu được niềm vui nơi đáy mắt. Bốn tháng trước, khi nghe tin cậu chủ bị đám người nào đó truy sát rồi mất tích, bà đã nghĩ rằng sẽ không bao giờ còn gặp lại cậu nữa.
Không ngờ, bây giờ đã cậu đã về. Cậu chủ của biệt thự Tần Khanh đã trở về rồi.
*
- Sao cơ? Khuôn mặt đã bị giập nát? - Vú Lam bị sốc khi nghe tin này.
- Cũng may là cậu ấy còn nhớ mình tên Tần Thụy Phương, nếu không với khuôn mặt bị biến dạng như vậy thật khó nhận ra đó là thiếu gia. - Mark, vệ sĩ thân cận của người tên Thụy Phương ảm đạm nói.
Cũng may, thiếu gia của anh sức khỏe hơn người mới có thể chịu được khi đống đổ nát kia tuôn xuống đầu. Nếu không thì...
- Bây giờ Thụy Phương nó ra sao rồi Mark?
- Lại bất tỉnh rồi vú ạ. Đợi thêm vài ngày nữa tình trạng ổn định bác sĩ sẽ tiến hành phẫu thuật sửa lại gương mặt cho thiếu gia.
- Bằng mọi giá phải chữa lại thật tốt gương mặt cho nó. Thụy Phương kỹ tính như thế, nếu mang sẹo chắc nó sẽ nổi điên mất.
- Các bác sĩ cũng đang rất cố gắng đấy ạ, thiếu gia sẽ không sao đâu!
*
- 'Huy!'
- ...
- 'Huy...'
Giật mình tỉnh dậy, anh thấy đầu mình đau nhói. Tự hỏi rằng mình đã ngủ rất lâu rồi phải không?
Nhìn xung quanh chỉ thấy vú nuôi của mình, bà đang chuẩn bị khăn mặt cho anh.
- Vú Lam, vú vừa gọi con dậy đúng không? - Khó khăn mở miệng, cổ họng thực là đau rát nha.
- Ơ, không có, để cho con ngủ chứ ta gọi làm gì? - Bà ngạc nhiên hỏi lại.
Kì lạ, rõ ràng lúc nãy có tiếng ai đó vừa gọi anh dậy thật mà. Không lẽ là do anh nằm mơ thật rồi?
Mà người đó gọi anh bằng cái tên gì nhỉ? Nghe lạ quá, mà anh cũng quên béng mất rồi. Tệ thật...
- Vú Lam... - Thụy Phương bị bịt kín từ đầu đến chân, chỉ lộ ra đôi mắt mệt mỏi.
- Nằm yên đó, con đừng cử động! - Vội vàng ngồi cạnh anh, vú Lam nói.
- Con tưởng là mình sẽ không còn được gặp vú nữa chứ. - Cuối cùng anh cũng nhìn thấy vú nuôi của mình, bỗng dưng có chút vui vẻ.
- Nói bậy. - Vú Lam có chút bất mãn - Làm sao để ra nông nỗi này hở con?
- Con không biết, chắc là do con bị bọn người đó tóm được nên... - Ánh mắt khẽ nhíu lại - Lúc đó con đã kiệt sức thế mà.
Tại sao anh không nhớ gì hết vậy? Đã bao lâu rồi anh không về nhà? Suốt khoảng thời gian đó anh đã ở đâu?
- Vú nghe bác sĩ nói một bên thận của con đã bị mất. Chuyện gì đã xảy ra với con vậy?
- Cái gì? - Thụy Phương có chút kích động - Khốn kiếp! Mark, người đâu?
Anh tức giận gọi lớn nhóm vệ sĩ đang đứng ngoài kia. Vú Lam chỉ biết lắc đầu cười trừ, bà đã quá quen với tính cách bốc đồng này của anh nên không lấy gì làm ngạc nhiên nữa.
- Thiếu gia, có việc gì? - Mark dẫn theo một nhóm người bước vào, lễ phép hỏi.
- Ngay lập tức truy lùng kẻ nào đã lấy thận của tôi, mang về đây!
- Tôi hiểu rồi ạ! - Nhóm vệ sĩ nhận lệnh, nhanh chóng rút ra ngoài.
- Thụy Phương, con bình tĩnh đi, như vậy không tốt cho sức khỏe của con chút nào... - Vú Lam lo lắng.
- Kẻ nào làm ra việc này, nhất định phải nhận hậu quả...
*
Hai tháng sau...
Hôm nay là ngày cậu chủ Tần gia tháo băng. Ngoài vú Lam, Mark và bác sĩ ra, Thụy Phương không hề cho phép bất kỳ ai có mặt ở đây nữa.
- Rất tốt, cậu Thụy Phương. - Vị bác sĩ già vừa gỡ lớp băng cuối cùng ra khỏi mặt anh, mỉm cười.
Vú Lam, Mark cũng đang hồi hộp theo dõi. Quả thật là có chuyển biến tích cực hơn rồi.
Chỉ có điều...
Khuôn mặt này khác quá, khác hẳn với thiếu gia Thụy Phương lúc trước của họ rất nhiều.
- Vì sao lại như vậy? - Nhìn khuôn mặt đang phản chiếu lại trong gương, Thụy Phương có chút giật mình.
- Do khuôn mặt của cậu đã bị giập nát hơn 70% rồi. Không thể phục hồi lại như cũ được. - Vị bác sĩ chậm rãi nói.
Chỉ còn cách là loại bỏ những cái hư cũ rồi thay thế hoàn toàn bằng cái mới tốt hơn thôi.
- Như vậy là tốt lắm rồi. - Vú lam lên tiếng - Con xem, không phải cũng rất đẹp trai sao?
- Uhm.
Thụy Phương chỉ biết gật đầu, có chút gì đó tiếc nuối. Loại cảm giác tựa như anh vừa bỏ lỡ một thứ rất quan trọng với mình vậy.
Đó là thứ gì? Tại sao lại nằm trong khoảng mông lung như thế? Anh muốn biết, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu...