Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên

Chương 42: Chương 42: Tuyệt Đỉnh Ngọt Ngào




Ngay buổi chiều hôm đó, Diễm Thuần được đưa về Tần gia.

Cô muốn đi, đi và rời khỏi nơi này. Nhưng lời chào tới vú Lam và mọi người cô vẫn chưa nói nên còn ở lại đây.

- Con thấy sao rồi?

- Đứa nhỏ vẫn ổn chứ cô?

- Nhìn vẻ mặt hồng hào như thế chắc là khỏe rồi nhỉ.

Được vú Lam và mọi người vây quanh hỏi han ân cần, Diễm Thuần vui lắm, cô không biết làm sao để trả lời tất cả đây.

Nhìn thấy vẻ luống cuống của cô, ánh mắt Thụy Phương chợt cong lên ý cười. Cô gái này, thú vị đấy. Thế là anh đưa tay kéo Diễm Thuần vào lòng, giúp cô giải vây:

- Mọi người đừng hỏi nữa. Không khéo cô ấy sẽ khóc vì không thể trả lời hết câu hỏi của mọi người mất thôi.

Cảnh tượng trước mắt là gì đây? Tất cả đều bị dọa một phen, ngạc nhiên vô cùng. Thiếu gia Thụy Phương hôm nay cũng biết nói đùa.

Lại còn thái độ với Diễm Thuần cũng có muôn phần khác lạ. Không phải lúc trước anh đã từng rất chướng mắt cô, từng đánh cô đến nhập viện hay sao?

Ngoài vẻ mặt lo ngại của vú Lam thì những người còn lại đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, vui mừng cho cô gái nhỏ.

Nhưng còn Alice, lẽ nào...

*

- A, trông ngon quá! - Nhìn thấy bát canh gà trên bàn, Alice cầm lên suýt xoa. - Mình ăn được không nhỉ?

- Alice, mau bỏ xuống! - Có tiếng Thụy Phương từ phía sau vọng đến.

Anh đi đến, phía sau còn có thêm cô ả người hầu.

- Của anh sao? Cùng ăn nhé! - Alice đoán bát canh này là do cô hầu kia nấu.

- Không được động đến! - Thụy Phương đoạt lấy từ tay Alice - Nó là của cô ấy.

Rồi anh ra hiệu cho Diễm Thuần ngồi xuống. Còn Alice thì tròn mắt nhìn. Cái quái quỷ gì đang xảy ra thế này?

- Anh... - Alice tức giận - Chúng ta sắp kết hôn rồi đấy. Sao anh lại...

- Em ra ngoài đi! - Thụy Phương nói.

- Em...

- Anh bảo em mau ra ngoài! - Đã mất dần kiên nhẫn.

Thế là Alice vùng vằng đi ra. Ánh mắt không khỏi lóe lên một tia căm thù. Cô ghét cô ả kia.

Thụy Phương đưa chiếc thìa lên, anh có ý định muốn đút cho cô gái này ăn.

- 'Tôi có tay, tự ăn được!' - Diễm Thuần khó chịu ra hiệu.

- Ô, cô hay nhỉ? Lần trước trong bệnh viện là ai đã giúp cô ăn thế? - Thụy Phương cười khẩy.

- 'Tôi bị như vậy là vì ai? Bây giờ lại tỏ vẻ quan tâm này nọ?'

- Tôi đã xin lỗi rồi, cô có giận thì tôi cũng hết cách! - Anh nhún vai.

- 'Tốt thôi!' - Cô có chút vui vẻ và đứng dậy định đi ra ngoài.

- Tôi không cho phép, cô dám bỏ đi? - Thụy Phương đã túm được cánh tay cô, thế là kéo lại.

Bị một lực bất ngờ tác động, Diễm Thuần không khỏi loạng choạng, rồi ngã ngay xuống chiếc giường gần đó.

- Nên nhớ, bây giờ cô vẫn là giúp việc của nhà này! - Chống hai tay xuống giường, anh là đang mặt đối mặt với cô.

- 'Hừ, giúp việc là bao gồm luôn việc này sao?' - Diễm Thuần khinh bỉ.

- Đang nghĩ gì vậy? - Thụy Phương cười ngặt nghẽo, rồi lại nghiêm túc nhìn xuống -Trong đầu cô, tôi thực sự xấu xa?

Diễm Thuần gật đầu. Đúng, với cô, Tần thiếu gia xấu xa lắm.

- Cô và người đó, có liên quan gì? - Như vô thức, Thụy Phương buông ra một câu không đầu không đuôi.

- 'Người đó, là ai?'

- Một cô gái, trong giấc mơ của tôi.

- 'Cô Alice?'

- Không! Nhưng cũng có thể. - Thụy Phương chau mày - Chỉ tiếc rằng tôi không thể nhớ ra.

- '...'

- Nhưng tôi chắc chắn rằng mình đã từng rất yêu người đó, bằng cả cuộc đời tôi.

Nhưng là, cảm giác với Alice bây giờ không phải như thế.

- 'Giống như hành động của hai con người khác nhau quá nhỉ?'

- Đúng, và cũng giống như tôi đã từng biến thành một người khác vậy...

- 'Phức tạp quá, nhưng anh nói chuyện này với tôi làm gì?'

- Không biết, tự nhiên muốn kể với cô thôi!

- 'Rảnh rỗi quá nhỉ? Chỉ tiếc là tôi không có hứng thú!'

Thế là Diễm Thuần toan ngồi dậy nhưng cơn đau ở bụng chợt truyền đến, nhói lên.

- Cô sao thế? - Thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô, Thụy Phương có chút sốt ruột.

- 'Đứa nhỏ không ngoan, nó lại quậy tôi rồi!'

Thế là anh nghiêng người, nằm gọn sang một bên, rồi khẽ đưa bàn tay ra, xoa lấy:

- Hư quá nhỉ? Cô đã yếu thế mà còn đùa giỡn sao? - Anh bỗng hóa ôn nhu, dịu dàng quá mức - Thế nào, đã đỡ hơn chưa?

Diễm Thuần gật đầu, phải công nhận Tần thiếu gia hay thật, không còn đau như lúc nãy nữa.

- Đứa nhỏ là trai hay gái? - Vuốt lấy mớ mồ hôi đang vương trên trán cô, bỗng nhiên anh hỏi.

Diễm Thuần sững sờ, con của cô là trai hay gái nhỉ?

- Vẫn chưa biết sao?

Lại gật đầu.

Cũng phải, từ khi đến đây có khi nào cô đi ra ngoài đâu mà có dịp biết đến.

- Không sao, cuối tuần tôi rảnh sẽ đưa cô đi kiểm tra!

- 'Không cần tốt với tôi như vậy, ấn tượng cũng sẽ không khá hơn chút nào đâu!' - Diễm Thuần ngồi dậy, cô muốn đi ra ngoài.

- Không phải vì muốn cô cải thiện ấn tượng với tôi!

- 'Đừng quên anh sắp kết hôn với cô Alice, không nên để cô ấy hiểu lầm!'

Như vậy, tôi sẽ không thể gánh hết tội...

- ...

- 'Chuyện lúc nãy, cảm ơn anh!' - Nói rồi cô lạnh lùng đóng sầm cửa, bước ra ngoài.

*

Một tuần sau...

Hôm nay là lễ cưới của Alice và Thụy Phương. Mọi chuyện có vẻ vội vàng nhưng đó là những gì Alice có thể làm trước khi mọi chuyện bại lộ.

Sau này khi mọi chuyện đã rồi, chắc Thụy Phương sẽ không trách cô nữa. Với tình yêu của mình, Alice tự tin mình có thể chiếm lấy trái tim anh, từng ngày một.

Từ ngày lên kế hoạch đám cưới đến nay, Thụy Phương chưa từng đưa ra bất cứ ý kiến nào, tất cả đều để cho Alice quyết định. Kể cả đồ cưới, anh cũng chưa từng thử qua.

Không mấy hứng thú cho lắm thì phải...

- Thiếu gia, sắp tới giờ làm lễ rồi. - Mark nhắc nhở khi thấy anh vẫn chưa chuẩn bị gì cả.

- Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi! - Thụy Phương phất tay, ra hiệu cần được yên tĩnh.

Còn một mình trong phòng, anh tự hỏi điều đang diễn ra, có đúng với mong muốn của mình?

Như nhớ được điều gì đó, Thụy Phương liền hỏi vọng ra:

- Mark, tập hồ sơ lần trước ở bệnh viện có nội dung là gì?

- Tôi không dám xem, vẫn còn niêm phong. Tôi đã cất nó vào tủ bảo hiểm cho cậu.

Thế là nhấn lấy hàng mật khẩu, Thụy Phương lấy ra từ đó một tập hồ sơ màu đỏ chứa đầy giấy.

Rầm! - Cánh cửa bị đá một cước đến lung lay - Cô ấy, cô ấy đâu rồi?

- Alice đang ở nhà hàng, thưa cậu! - Mark bị dọa đến giật mình.

- Không, cô gái câm! - Anh thở hồng hộc, nói rõ người cần tìm là ai.

- Tôi... không biết!

Thế là Thụy Phương chạy ngay xuống lầu, hỏi vú Lam, bà có chút buồn bã trả lời:

- Con bé đã sắp xếp đồ đạc, bỏ đi rồi!

- Sao lại bỏ đi?

- Con hỏi lạ, lúc trước chính con muốn thế mà?

- Con hỏi vú, cô ấy tên gì?

- Gì chứ? Đến giờ vẫn chưa biết tên?

- Vú mau trả lời con!

- Diễm Thuần, Châu Diễm Thuần!

Oang! - một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu. Thụy Phương đã mất hết bình tĩnh, thế là không nói không rằng, lập tức lái xe lao ra khỏi nhà, mất hút.

Anh phải đi tìm cô gái ấy. Nếu không bản thân sẽ phải hối hận cả đời mất thôi.

Diễm Thuần...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.