CHƯƠNG 28.
Mọi người đều biết, thực nghiệm nào cũng cần có những người hiến thân không sợ nguy hiểm sẵn sàng hi sinh. Nếu năm đó Franklin nhát gan một chút, không có dũng khí làm thí nghiệm với sét, vậy chắc ông tuyệt đối không thể phát hiện ra điện và lưu danh muôn đời.
Mà Song Hỉ khiếm khuyết nhiều nhất chính là tinh thần không sợ chết này.
Mới đem đầu ngón tay đi vào một chút, sắc mặt cậu đã bắt đầu trở nên cổ quái. Cái cảm giác trướng trướng này làm cậu thấy sợ hãi, nghĩ ngợi trong chốc lát, vẫn không dám vào sâu hơn, đành gióng trống thu binh.
Một khắc vừa rồi, cậu dường như là bị dụ dỗ, trong lòng tràn đầy hiếu kì, nóng lòng muốn thử. Bây giờ bình tĩnh hơn một chút, không khỏi tự thấy giật mình. Không biết là mình bị lừa đá vào đầu hay óc bị ngâm nước, cư nhiên dám thử như vậy? Nhất thời nghĩ lại mà vẫn còn sợ, hơn nữa cảm thấy ghê tởm, cậu nhanh chóng rửa sạch ngón tay, tắm xong rồi đi ra ngoài.
Tự mình cũng thấy được chuyện này rất mất mặt và xấu hổ nên không dám nghĩ tới nữa, không quá vài ngày, Song Hỉ gần như quên sạch chuyện này.
Vào trưa hôm nay, cậu nhận được điện thoại của Uông Khởi, hỏi cậu có buổi tối có thời gian đi ăn cơm với cô hay không.
Đối phương chủ động mời như vậy cũng không nhiều, bởi vậy Song Hỉ rất vui mừng, cúp điện thoại xong, vội vàng suy tính xem tối nay nên ăn ở đâu.
Uông Khởi là một người biết điều, hiểu rõ khả năng kinh tế của cậu bình thường nên chưa từng đòi hỏi gì cả, lần nào ra ngoài ăn cơm cũng lựa chọn một nơi không quá đắt. Nhưng dù sao cũng là phụ nữ, vẫn thích được đến những chỗ sang trọng. Song Hỉ vì muốn cô cao hứng một chút, nhớ tới Tương Văn Đào đã cho cậu hai tấm phiếu ưu đãi của một nhà hàng lớn, vừa vặn hôm nay có thể phát huy công dụng.
Báo cho Tương Văn Đào tự giải quyết cơm chiều, sau khi tan tầm, Song Hỉ đi thẳng đến nơi hẹn, Uông Khởi cư nhiên tới trước, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh lá trông rất mát mắt, đang chậm rãi từng bước lên cầu thang, nhìn thấy cậu liền đứng lại, khẽ cười nói: “Đến rồi?”
“Ân. Anh không đến muộn chứ?”
“Không có, em cũng vừa mới đến thôi.”
Song Hỉ cảm giác cách nói chuyện của bọn họ thật giống một đôi vợ chồng, không hề biết rằng Uông Khởi đang phiền muộn vì vấn đề này. Tuy nói đoạn tình cảm này rất bình thản, cũng có thể kéo dài, chính là ngay từ lúc bắt đầu đã nhàn nhạt thế này, làm sao có thể duy trì hết cả cuộc đời đây?
Tương Văn Đào thường đến ăn ở nhà hàng cao cấp này, vốn có tiếng nhất nhì trong thành phố. Hoa tươi, rượu ngon, rất nhiều nam thanh nữ tú quần áo lượt là đến đây. Uông Khởi ngần ngừ, nhìn nhìn Song Hỉ, đề nghị: “Hay là chúng mình đến nơi khác cũng được.”
Kì thật Song Hỉ cũng bởi vì mình không hợp với không khí sang trọng ở đây cho nên cậu cảm thấy khẩn trương, nhưng đã đến tận đây rồi, nếu giờ bỏ đi thì còn mặt mũi gì mà nhìn Uông Khởi nữa? Đành cứng giọng ngẩng đầu lên nói: “Không sao đâu, chỗ cũng đã đặt rồi.”
Chỗ ngồi này là do Tương Văn Đào chủ động đặt giúp, anh là khách quý ở đây, đặt được một chỗ ngồi tốt cũng không khó, lúc đi theo bồi bàn tới nơi mới phát hiện Tương Văn Đào thật chu đáo, cư nhiên chọn cho họ một bàn gần bên cửa sổ, chỉ cần nghiêng đầu có thể nhìn thấy phố phường đèn hoa rực rỡ.
Nhìn nét tươi cười sinh động trên mặt Uông Khởi, vốn đang sợ rằng giá cả ở đây cũng đắt đỏ nhất nhì, giờ phút này Song Hỉ cũng cảm thấy đáng giá. Xa xỉ một chút mà có thể làm cho bạn gái cao hứng thì có hề gì, dù sao thì lâu lâu mới có một lần.
Cậu dùng ngữ khí hàm chứa dụng ý lấy lòng hỏi: “Nơi này em thấy có được không?”
Uông Khởi khẽ cười gật gật đầu.
Đây cũng là một trong những lý do Song Hỉ thích cô: không nhiều lời.
Có một số phụ nữ rất ồn ào, cậu không sao chịu nổi, tuy rằng phụ nữ ít nói có đôi khi làm cậu không đoán được suy nghĩ trong nội tâm của họ, nhưng vì sự thanh tĩnh bên tai sau này, vẫn là tìm người có tính tình trầm tĩnh thì hơn.
Hai người dùng cơm trong tiếng nhạc du dương. Uông Khởi ngay cả khi ăn cũng thật nhã nhặn, nhai nuốt một chút tiếng động cũng không có, có cảm giác tao nhã tựa như sương sớm trên đỉnh núi. Song Hỉ vì phối hợp với cô, đành bỏ đi ý định vừa ăn vừa nói chuyện phiếm cùng cô, chỉ yên lặng suy tính xem bước tiếp theo nên rủ cô đi chỗ nào.
Thật vất vả mới chờ được cô ăn xong, Song Hỉ vội vàng nuốt miếng rau trong miệng xuống, nói: “Ăn xong chúng mình đi xem phim được không? Nghe nói gần đây có một bộ phim lớn mới ra──”
Uông Khởi không từ chối cũng không đồng ý, ánh mắt ngập nước nhìn cậu hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Song Hỉ, hôm nay em hẹn anh ra đây, kì thật là có lời muốn nói với anh.”
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Song Hỉ bỗng có dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, trên mặt Uông Khởi lộ ra thần sắc có lỗi, cô nói: “Chúng ta tiếp xúc được một thời gian rồi, cũng xem như đã hiểu nhau. Sau khi suy nghĩ rất nhiều, em nhận ra, đối với anh không có cảm giác đặc biệt gì cả… Chúng ta có lẽ làm bạn thì tốt hơn.”
………………………….
Song Hỉ khẽ nhếch miệng, dường như không kịp phản xạ, sau một lúc lâu, không biết làm gì cậu mới lúng búng hai tiếng.
“… Vậy sao…”
Vốn tưởng rằng tối nay sẽ có một cuộc hẹn hò lãng mạn, giờ đột nhiên bị từ chối thế này, cũng khó trách cậu có điểm trì độn.
“Nga. Đương nhiên nếu anh cảm thấy không thể tiếp tục làm bạn, cũng không sao cả.” Uông Khởi ra vẻ phóng khoáng.
Song Hỉ nhìn cô, nhất thời không biết nên nói gì.
Cậu vì muốn kết hôn nên mới kết giao với Uông Khởi, nhưng đối phương lại không có cảm giác đó với cậu──
Cái gì mà cảm giác chứ? Nam nữ đến tuổi này rồi chẳng lẽ thật sự còn cái gọi là ‘yêu say đắm từ cái nhìn đầu tiên’ hay sao? Uông Khởi là một người phụ nữ trưởng thành, cô đâu thể giống như những cô gái trẻ, vẫn còn khao khát yêu đương, nói những lời như thế, chẳng qua là để cho dễ nghe một chút, không đến mức làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.
Lúc chia tay, Uông Khởi nhất quyết đòi trả một nửa tiền bữa cơm, Song Hỉ không cầm làm cho Uông Khởi cũng nóng nảy, nhất quyết nhét tiền vào tay cậu: “Anh cầm đi. Em không muốn anh khinh thường em.” Nếu vì chia tay mà đến, lẽ nào lại còn ăn không một bửa cơm sang trọng nhường này. Cô cũng không muốn lưu lại một ấn tượng xấu như thế.
Song Hỉ vô cùng xấu hổ. Uông Khởi đã nói đến vậy, tiền này nếu nhận thì mình là người nhỏ mọn, nhưng nếu không nhận──. Mà Uông Khởi cũng không để cho cậu có thời gian nghĩ nhiều, thấy xe bus sắp đến, liền khoác cái giỏ lên vai, khách khí nói: “Vậy, cứ thế nhé. Em đi trước.”
Lên xe rồi, xuyên qua cửa kính, cô nhìn người đàn ông vẫn đang cố duy trì phong độ mà vẫy tay tạm biệt mình, trong lòng có chút tiếc nuối.
Ai, tuy là một người đàn ông không tồi, nhưng nếu để lấy làm chồng, thì vẫn còn chưa đủ.
Với năng lực của mình cũng có thể sống rất tốt, tại sao phải tìm một người điều kiện còn kém hơn mình như vậy? Cô rốt cuộc vẫn quyết định không thể ủy khuất chính mình.
Xe đi rồi, vẻ tươi cười trên mặt Song Hỉ nhanh chóng suy sụp.
Tuy Uông Khởi dùng lý do như vậy để từ chối, nhưng suy cho cùng, vẫn là do cậu không thể làm cô rung động.
Cậu luôn dựa vào cảm nhận của người khác để khẳng định bản thân mình, cho nên sự cự tuyệt của Uông Khởi làm cậu phi thường khổ sở. Cậu cũng đã rất cố gắng để giành lấy tình cảm của cô, nhưng cuối cùng vẫn bị từ chối. Tuy giữa hai người chưa sâu đậm đến nỗi nếu mất đi cậu phải đắm chìm trong men rượu, nhưng vẫn cảm thấy rất buồn bực, cảm giác bị từ chối thật sự rất khổ sở.
Thành phố rực rỡ ánh đèn, từng đôi tình nhân ăn mặc hợp thời, vui cười thoáng lướt qua cậu, Song Hỉ có điểm mờ mịt, dọc theo đường lớn tiến về phía trước.
Ngày Song Khánh đi cậu còn tràn trề tự tin mà nói với cô “Chờ em trở về để uống rượu mừng của anh đấy nhé!”, ai ngờ em gái vừa rời khỏi, bạn gái do em gái làm mai cũng cũng nhanh chóng quay đi, nếu Song Khánh biết, nhất định sẽ lại thở dài nhìn cậu cho xem.
Nghĩ như thế, lại cảm thấy mình thật là người thất bại…
“Song Hỉ?” Cuộc gọi của Tương Văn Đào đúng lúc cắt ngang dòng suy nghĩ bi quan của cậu. “Thật có lỗi đã quấy rầy cuộc hẹn của cậu, tớ chỉ muốn nói với cậu, ở nhà hàng tớ còn gởi nửa chai rượu ngon đấy, hai người có muốn──” (*)
Song Hỉ nga một tiếng, không buồn để tâm nói: “Không cần.”
Cậu thấy Tương Văn Đào rất quan tâm và hỗ trợ cho mối quan hệ giữa cậu với Uông Khởi. Chính là, điều này cũng chẳng thể giúp cậu giữ được Uông Khởi, điều này không khỏi làm cậu có hơi chán nản.
Cậu nghĩ có lẽ nên báo với anh một tiếng, “Tớ và Uông Khởi vừa chia tay rồi.”
Đầu bên kia trong chớp mắt im bặt, qua một lúc sau mới nghe thấy tiếng anh cẩn thận hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?” Song Hỉ nói đại khái vị trí của mình, Tương Văn Đào lập tức nói: “Chờ đấy, tớ tới đón cậu.” rồi cúp máy luôn.
“Này──” Song Hỉ đang định hỏi cậu ta đến đón mình làm gì? Nhưng Tương Văn Đào cúp máy quá nhanh, cậu còn chưa kịp nói xong.
Khách sạn nơi Tương Văn Đào làm việc cách chỗ này không xa, cho nên không lâu sau anh đã xuất hiện. Mở cửa để Song Hỉ lên xe, Song Hỉ cũng tận lực làm cho vẻ mặt mình thật tự nhiên.
“Tớ vừa giao ban, còn chưa kịp ăn gì.” Tương Văn Đào cũng không hỏi lý do vì sao chia tay với Uông Khởi, có lẽ không muốn chạm đến nỗi thương tâm của cậu, ”Cậu có muốn đi ăn gì với tớ không?”
Bữa ăn vừa rồi rất đắt nên Song Hỉ cũng không dám gọi nhiều, lại thêm đang ăn nửa chừng đã bị người ta đưa ra lời chia tay, nên cũng chẳng khác gì là chưa ăn, giờ nghe Tương Văn Đào đề nghị, cậu cũng không có ý kiến gì, chỉ nói: “Được”
Hai người chọn một quán ăn nhìn tương đối sạch sẽ, kêu rượu và đồ ăn xong, liền bắt đầu dùng bữa.
Rượu là công cụ giải sầu, thơ văn là thú tiêu khiển giúp người ta quên đi lo lắng. Uống rồi lại uống khiến Song Hỉ bắt đầu cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân nhiệt tăng cao, thế nhưng chẳng đợi ai lên tiếng cậu đã tự tay rót đầy ly cho mình. Tương Văn Đào biết cậu có tâm sự, cũng không nói những câu như “Uống ít thôi” linh ta linh tinh, cứ như thế không có ai can ngăn, Song Hỉ liền liên tục nốc rượu.
Tại thời điểm được nửa khiêng nửa ôm trở về phòng ngủ của mình, cậu vẫn còn sót lại chút ý thức, cậu biết Tương Văn Đào đang vắt khăn nóng lau mặt cho mình. Cũng chính vì chút ý thức đó, cho nên ngay khi Tương Văn Đào định thay cậu cởi bỏ quần áo, cậu liền nhanh chóng đè lại bàn tay của anh, cố gắng ngồi dậy, lớn giọng nói: “Tớ tự mình làm, cậu…… cậu cứ về phòng ngủ đi…….”
Tương Văn Đào nhìn cậu bộ dáng lắc lư lắc lư thế nhưng lại phi thường kiên trì, đột nhiên cũng hiểu được vì sao Song Hỉ cố chấp đến vậy, khóe môi câu lên một nụ cười mờ ám, đáp lại một chữ “Được.” Rồi cũng không nói thêm gì nữa, thực tự giác nhấc chân ra ngoài.
Song Hỉ đợi cho đến khi cánh cửa “két” một tiếng đóng lại, mới nhẹ nhõm thở dài, sau đó bổ nhào xuống giường, ngủ thật say.
Kim đồng hồ báo thức trên đầu giường đang di chuyển tuần hoàn và liên tục, theo đó thời gian cũng thong thả trôi đi, đêm đang dần dần buông mình ngoài cửa sổ.
Song Hỉ ngủ càng lúc càng sâu.
Giống như hình ảnh trong một bộ phim kinh dị, tại thời điểm giữa khuya đêm đen dày đặc, chiếc bóng hình cung của cánh cửa bỗng nhiên từ từ trượt xuống, theo đó cửa phòng cũng vô thanh hé mở, một đôi dép lê trùng màu đen chầm chậm tiến vào phòng.
(*)Ở những nhà hàng lớn thường cho khách quen gửi rượu mình uống chưa hết để dịp khác có đến lại lấy ra uống tiếp.