Hãy Để Tôi Làm Anh Trai Của Em

Chương 34: Chương 34




CHƯƠNG 34.

‘Thích ứng cuộc sống’, lời này nói thì dễ, nhưng khi đụng đến thực tế thì cần phải có sức chịu đựng và nghị lực rất lớn.

Đêm đầu tiên ngủ trong nhà mới, Song Hỉ đã bị quân đoàn muỗi làm phiền đến phát điên. Cậu không sợ bị muỗi chích, nhưng lại sợ nhất cái tiếng vo ve phiền phức xoay quanh bên tai giống như tiếng ồn của một cái máy bay ném bom cỡ nhỏ. Giờ này Song Hỉ thống hận chính mình tại sao không phải là Tôn Ngộ Không có 72 phép thần thông quảng đại… ‘Cậu sẽ lôi ruột, vặn cổ, hung hăng chà đạp____.’ Chà, nếu thật có thể thống khoái như vậy mà giải quyết triệt để mấy con muỗi đáng ghét kia, vậy toàn bộ thế giới liền thanh tĩnh…

Chính là, cậu rốt cuộc cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi, cho nên việc duy nhất mà cậu có thể làm là nửa đêm ngồi dậy…. đập muỗi…

Ngày thứ hai mang một đôi mắt gấu mèo đi làm, bị đồng sự nhìn thấy liền giễu cợt: “Tối hôm qua cậu đi ăn trộm hả?”

Song Hỉ gương mặt ảm đạm, còn chưa kịp nói đến tình cảnh bi thảm của mình, thì đã nhìn thấy xa xa búp bê đứng trước cửa văn phòng của quản lý, hướng cậu ngoắc ngoắc. Nhanh chóng đến gần mới được cô nàng với vẻ mặt quỉ dị mật báo: “Quản lý triệu kiến.”

Song Hỉ trong lòng giật thọt một cái, nỗi thống khổ bị muỗi quấy rầy suốt đêm không được ngủ yên nhất thời trở nên không đáng để nhắc đến.

Cậu là người được Tương Văn Đào giới thiệu, cho tới bây giờ lão bản đối với cậu vẫn thực khách khí, công việc cũng không gây khó dễ gì, lần này đột nhiên triệu kiến, là phúc hay họa? Song Hỉ trong lòng âm thầm cầu nguyện: Cậu hiện tại ăn, mặc, ở, đi đứng toàn bộ đều dựa vào công việc này, tuyệt đối không thể gây ra sai lầm gì.

Kiên trì đi vào, vừa chào hỏi vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của lão bản. Thần sắc của quản lý hôm nay hiền lành, tựa hồ không phải điềm xấu, vừa nghe y mở lời, Song Hỉ liền hiểu được.

Nguyên lai lão bản lại giao cho cậu trọng trách này, đưa văn kiện đến chỗ Tương Văn Đào chỉ là trên danh nghĩa, thuận tiện nhắc nhở một chút về việc thanh toán tiền hàng mới là trọng điểm.

Đưa văn kiện___ chuyện này phái Song Hỉ đi cũng không có gì lạ. Cậu là người mới, phụ trách chân chạy việc vặt là chuyện tự nhiên, để cậu đi cũng là do mối lợi ở phía sau, vì thâm tình của cậu cùng đối phương, nên thỉnh thoảng khi nhân viên bên này công việc có gì không chu toàn, đối phương cũng sẽ nể mặt người quen không trách móc nặng nề. Chỉ là, cái công việc đi đòi nợ này…. Nghĩ đến Song Hỉ có chút lạnh, lão bản ngài nghĩ

tôi và Tương Văn Đào vẫn còn thân thiết như trước sao?

Cậu không dám nói mối quan hệ giữa cậu và Tương Văn Đào đã thay đổi, càng không dám nói ‘ngài giao việc này cho người khác đi’, chỉ có thể khúm núm, sáo rỗng đáp ứng, đưa tay đón nhận phần văn kiện giống như là đạo cụ kia.

Tuy rằng trong đáy lòng một chút cũng không muốn, nhưng thân thể thì phản ứng ngược lại, dù thế nào cũng phải làm ra bộ dáng làm việc tích cực có hiệu suất mà chạy nhanh ra cửa.

Dọc theo đường đi cơ hồ lòng không yên.

Nếu số tiền kia hôm nay không thu được, lão bản cũng sẽ không trách mắng gì cậu, nhưng đối với cậu mà nói công việc về sau sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Mà hiện nay cho dù là trên phương diện gì, cậu cũng không muốn gặp Tương Văn Đào, gặp rồi biết nói gì đây.

Tuy rằng cực độ không tình nguyện, nhưng giao thông công cộng tân tiến mặc kệ người ta có cảm xúc gì, xe cũng vẫn cứ vô tình chạy, cư nhiên lại đến khách sạn, nơi Tương Văn Đào làm so với bình thường còn nhanh hơn

Trốn chạy cũng không phải cách, Song Hỉ thở dài, miễn cưỡng đi vào.

Tương Văn Đào đang họp, thư ký nhìn thấy người đến là Song Hỉ,lập tức thông minh đứng lên, mời ngồi, dâng trà, lại còn chu đáo hỏi: “Có thể phải đợi rất lâu, hay là để tôi thông báo với Tương tổng một tiếng?”

Song Hỉ lúc này đang ước thời gian gặp Tương Văn Đào càng chậm càng tốt, vội vàng đáp lời: “ Không sao, tôi chờ ở đây là được rồi.”

Thư ký cười khanh khách nói: “Vậy xin cứ tự nhiên.”

“Cô cứ làm việc của mình đi, Song Hỉ khách khí ngồi vào một bên ghế salon chờ, lại còn cầm lấy tờ báo bộ dáng giả vờ đọc thật chuyên tâm. Thư kí tiểu thư thấy cậu trên tay cầm báo, trước mặt cũng có đồ uống, quyết định không đến làm phiền cậu, khẽ cười, lúc này mới vội vàng đi làm công việc của mình.

Song Hỉ theo phía trên tờ báo lén nhìn cô một chút, rồi mới nhẹ nhàng thả lỏng. Nội tâm cậu hiểu rất rõ, trong khách sạn lớn, thường thì những người đẹp thư ký rất kiêu ngạo, cậu là một viên chức nhỏ, không quan trọng, lại được ân cần tiếp đón như vậy, đó là bởi vì đối phương biết Tương Văn Đào rất coi trọng cậu.

Nghĩ đến đây, cậu cảm thấy xấu hổ, đồng thời cũng có một chút thỏa mãn.

Nghe Tương Văn Đào tuyên cáo ‘‘Sẽ không buông tha cậu’’ mặc dù bị dọa bởi cách yêu mãnh liệt mà bá đạo của anh, nhưng cảm giác khi chính mình được một người ra sức giành lấy tình cảm quả thực rất sung sướng, những lúc nửa đêm yên tĩnh nhớ tới chuyện này, cậu hay tự an ủi rằng mình cũng không phải kẻ vô dụng.

Cậu thường không được đánh giá cao, bản thân luôn cảm thấy tự ti. Lúc trước đi hiến máu, ngoại trừ quan tâm tới chính sách ưu đãi kia, kỳ thực cũng là một loại muốn khẳng định mình, nhưng đâu phải chỉ có hiến máu mới có thể cứu được sinh mạng của một người. Ý nghĩ này khiến cậu kích động đến nỗi dự định đi xét nghiệm tủy, nói không chừng ở một nơi nào đó, có người bệnh bị đau đớn ngày đêm tra tấn đang chờ được ghép tủy, mà người có tủy thích hợp là cậu thì sao.

Ngồi trên ghế salon, cậu thực không thể chuyên tâm đọc báo, báo này nội dung không hấp dẫn, tin tức đều là liên quan đến phương diện kinh tế, tài chính. Cậu tối qua ngủ không được, giờ này lại ngồi một chỗ, rãnh rỗi sinh nhàm chán, chỉ trong chốc lát hai mắt đã díp lại.

Lúc đầu cậu còn cố gắng cưỡng lại, chính là cậu thực sự mệt mỏi mà hoàn cảnh lại vô cùng thoải mái, máy điều hòa nhiệt độ vừa phải, ghế sopha thì mềm mại êm ái, bảo cậu không được ngủ thì chẳng khác nào ngược đãi chính mình.

Cũng không biết ngủ được bao lâu, khi giật mình tỉnh giấc, mới phát hiện xung quanh vắng lặng, chẳng lẽ cậu ngủ thẳng đến lúc mọi người tan tầm?

Song Hỉ cả kinh, nhanh chóng ngồi dậy, trên người một cái chăn lông mềm mại trượt xuống.

“Tỉnh?”

Giọng nam trầm thấp làm cho Song Hỉ tỉnh táo trở lại, Tương Văn Đào đứng ở phía sau sopha tay cầm tách trà, ánh mắt âm trầm khó đoán.

Song Hỉ hoảng hốt hỏi: “Hiện tại là mấy giờ rồi? Xong rồi, xong rồi, thư ký chắc cũng đã tan tầm.” Sếp vẫn đang chờ cậu đem kết quả trở về, nguy to rồi.

“Giờ là giữa trưa.” Thanh âm trầm ổn ôn hòa của Tương Văn Đào có tác dụng trấn an lòng người, “Thư ký ra ngoài ăn trưa rồi.”

Song Hỉ lấy lại bình tĩnh, giờ này mới nhè nhẹ thở ra.

“Em rất ít khi xử sự thất thố, giờ lại ở nơi công cộng ngủ quên.” Tương Văn Đào nhìn mặt cậu đánh giá, “Thế nào, tối qua ở chỗ mới ngủ không quen?”

Song Hỉ buồn bực

Cậu biết giờ phút này trông mình rất xấu xí, hai mắt thâm quầng, trên mặt cơ man là mẫn đỏ do bị muỗi chích, hơn nữa bộ dáng vừa tỉnh ngủ trông rất kỳ cục, tất cả đều bị Tương Văn Đào nhìn thấy,thực sự là mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.