Hãy Để Tôi Làm Anh Trai Của Em

Chương 47: Chương 47




CHƯƠNG 47.

Thời tiết ngày càng lạnh, mọi người mặc áo mùa đông vào thì cũng sắp đến…vạn thánh lễ, Giáng sinh, Nguyên đán từng ngày một cứ đến hẹn lại lên, một năm mới sắp tới rồi.

Năm nay tết âm lịch vào khoảng hạ tuần tháng giêng, cũng không còn mấy ngày nữa, trên đường không khí đón mừng năm mới trở nên rôm rả, mọi người khi nói chuyện phiếm, cũng hay hỏi thăm nhau đón tết như thế nào.

Trong công ty nhân viên phần lớn không phải là người địa phương, đa số đều lựa chọn về quê để đoàn tụ với gia đình. “Song Hỉ, cậu cũng sẽ về quê chứ?”

Song Hỉ vừa ngẩng đầu: “Ân?” Chợt nhận ra mình đang thất thần. Chỉ kịp phản ứng nga một tiếng, nhẹ gật đầu.

Nếu có thể lựa chọn, cậu thật sự không muốn quay về, chính là không thể làm khác.

Mấy ngày trước cha mẹ đã gọi điện thoại đến, nói dì Ba của cậu giới thiệu một đối tượng. Bên nhà gái điều kiện không tồi, hơn nữa đối với công ty nơi cậu làm việc cũng có vẻ rất hứng thú, hiện tại chỉ chờ cậu về để hai bên gặp mặt.

Nếu là trước đây, Song Hỉ đối với chuyện này nhất định ôm kì vọng rất lớn, nhưng hiện tại cậu còn kì vọng gì đâu, thậm chí không một chút hứng thú, chỉ cảm thấy thêm phức tạp và lo lắng.

── Việc này tuyệt đối không thể để cho Tương Văn Đào biết được.

Bởi vì Tương Văn Đào chính là một trong những nguyên nhân khiến cậu phiền não.

Ngày hôm đó khi mẹ của Tương Văn Đào về rồi, đóng cửa lại, hai người tầm mắt giao nhau một hồi.

Cái nhìn ngắn ngủi qua đi, Tương Văn Đào bỗng nhiên nở nụ cười, gẩy đầu có vẻ thoải mái nói: “Gặp cha mẹ dường như không khó khăn như trong tưởng tượng đúng không?”

Lúc ấy cậu chỉ liếc nhìn anh một cái, không hé răng. Lời này chắc chắn là muốn ám chỉ điều gì, cậu không dám tùy tiện tiếp chiêu.

Tương Văn Đào đợi trong chốc lát thấy cậu không mở miệng, đành phải nói rõ ra. “Song Hỉ, anh chờ ngày nào đó em sẽ giới thiệu anh với cha mẹ .”

Chính là những lời này, trở thành gánh nặng trong lòng Song Hỉ.

Cậu biết hiện tại Tương Văn Đào hi vọng được hồi đáp một cách bình đẳng. Anh coi trọng cậu, cũng hi vọng một điều tương tự. Anh để cậu diện kiến mẫu thân, cũng mong cậu ở trước mặt người nhà thừa nhận thân phận của anh. Làm sao mà không hiểu được đạo lý vợ chồng phải đối đãi ngang nhau, cho dù chỉ mới là người yêu, cũng giống như sinh ý tràng thượng có qua có lại mới tốt. Nếu trong hai người chỉ có một người trao đi tình cảm mà thủy chung không nhận được hồi đáp, cuối cùng là sẽ mệt mỏi rồi sau đó buông tay.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Song Hỉ cũng tự biết rằng, ở sâu trong nội tâm của mình, kì thật rất sợ một ngày nào đó Tương Văn Đào rốt cuộc thất vọng với cậu sau đó quay lưng mà đi. Đừng giống như Rhett Butler và Scarlett O’Hara, đợi đến khi nàng nhận ra tình cảm của mình, tỉnh ngộ quay đầu lại, thì chàng đã mệt mỏi buông tay. (*)

Thời gian từng ngày cứ trôi qua, còn Song Hỉ mỗi ngày đều sống trong những mâu thuẩn khó vượt qua.

Tương Văn Đào không thúc giục cậu, thậm chí cũng không nhắc tới đề tài này. Anh đối với cậu vẫn như lúc bình thường, tốt đến mức làm Song Hỉ cảm thấy giống như mình có tội. Biết rất rõ Tương Văn Đào đang đợi chính mình lên tiếng, nhưng cậu lại không thể hạ được quyết tâm. Đúng vậy, giấy thì không gói được lửa, nếu không muốn mất đi người này, một ngày nào đó cũng phải công khai cùng cha mẹ. Chính là, cũng giống như mọi người, cậu hi vọng trái bom này tháo kíp nổ càng muộn càng tốt… Nhưng sự thật là không có khả năng để cậu trốn tránh mãi.

Rốt cuộc vào một buổi tối, Tương Văn Đào kềm chế không được, thử mở miệng thăm dò.

Tin tức trên truyền hình đang nói về cuộc xuân vận năm nay đã bắt đầu khởi động, đề tài này thực mẫn cảm, Song Hỉ đang định mượn cớ dời đi, Tương Văn Đào lại giống như muốn nhắc nhở, quay đầu hỏi cậu: “Em đã mua vé chưa?”

Song Hỉ đang uống nước thiếu chút nữa thì bị sặc.

Tương Văn Đào nói: “Nên đặt vé sớm một chút. Tuy rằng anh có người quen, nhưng nếu muộn quá sẽ làm cho họ khó xử…” Nói xong nhìn cậu thăm dò: “Muốn anh gọi điện nói họ chừa vé không?”

Song Hỉ hoảng hốt, chưa kịp suy nghĩ, không tự chủ gật đầu.

Tương Văn Đào liền cầm điện thoại lên.

Anh ấn tay vào phím, giống như đang tìm số, ra vẻ lơ đãng thuận miệng hỏi: “Đặt mấy vé?”

“…”

Song Hỉ không nói nên lời.

Vấn đề này còn khó trả lời hơn. Tương Văn Đào là đang buộc cậu phải tỏ rõ thái độ đây mà.

Nếu như nói một vé, người này ngoài miệng cũng sẽ không nói gì. Nhưng anh chắc sẽ buồn, trong lòng âm thầm thất vọng. Song Hỉ phát giác, cậu tuyệt đối không muốn nhìn thấy ánh mắt ảm đạm ẩn giấu phía sau vẻ tươi cười của anh mỗi khi cậu làm anh thất vọng. Scarlett O’Hara chính là vết xe đổ mà cậu phải tránh xa.

Chính là, thật sự muốn dẫn anh về cùng sao? Công khai quan hệ của bọn họ?

Như vậy có thể đoán được, lần này tuyệt đối không được sống khá giả, nhất định sẽ dẫn tới một trận lốc xoáy kinh thiên động địa, thậm chí khả năng bị cha mẹ trục xuất gia môn là rất cao…

Song Hỉ đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tương văn Đào nhìn cậu giãy dụa hồi lâu cũng không thể hạ quyết định, nhịn không được thở dài.

Anh cũng không muốn Song Hỉ dẫn mình về nhà trong sự miễn cưỡng, thà tình nguyện giữ nguyên tình trạng hiện giờ cũng không muốn làm cho cuộc sống biến hóa nghiêng trời lệch đất. Nói thực ra, Diệp gia phụ mẫu sẽ có phản ứng kịch liệt ở mức độ nào anh cũng không dám chắc. Tuy rằng Song Hỉ không quá được sủng ái, nhưng dù sao cũng là con trai duy nhất trong nhà, lừa gạt cậu đến con đường tuyệt tử tuyệt tôn này, cha mẹ mặt mày hớn hở vui vẻ nhận mới là lạ.

Song Hỉ khẳng định là dự liệu được điều này cho nên mới sợ hãi như vậy…

Tương Văn Đào không biết, một tiếng thở dài kia của anh, làm tim Song Hỉ nhoi nhói đau.

Cậu có chút khẩn trương dòm chừng anh, Tương Văn Đào nhìn cậu, mỉm cười trấn an. Tuy rằng nụ cười nhìn rất miễn cưỡng, nhưng ý tứ trấn an vẫn rất rõ ràng.

“Được rồi, không cần phải nghĩ ngợi nữa, anh hiểu được…” Có thể do dự lâu như vậy, chứng tỏ địa vị của anh cùng với cha mẹ trong lòng cậu là không thể cân đong đo đếm, nghĩ thoáng một chút, chỉ cần hai bên cân lượng ngang nhau đã là tiến bộ lắm rồi. Nghĩ thì như vậy, nhưng sao trong lòng vẫn cảm thấy mất mát vô cùng…

Nhẹ cười bất đắc dĩ, anh cúi đầu bấm điện thoại. Song Hỉ chăm chú nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy xúc động.

“ Tương Văn Đào!”

Tương Văn Đào ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt tỏa sáng ẩn chứa nỗi mong chờ.

“…Gì vậy?”

Kì thực Song Hỉ vừa mới lên tiếng xong liền cảm thấy hối hận. Xúc động như vậy để làm gì, Tương Văn Đào đã thả cho cậu một con ngựa, tại sao không thừa cơ mà bắt lấy? Nhưng khi nhìn đến anh chỉ vì mình gọi to một tiếng liền khẩn trương với ánh mắt mong chờ, một chút hối hận kia biến mất vô tung vô tích.

Song Hỉ cảm thấy miệng mình tự động đóng mở giống như có chủ ý từ trước: “ …Hai vé.”

Tương Văn Đào dõi theo cậu trong chốc lát.

“… Em xác định?”

“…” Vẫn còn một chút do dự, nhưng cũng mau chóng qua đi, Song Hỉ thong thả mà kiên quyết gật đầu.

Tương Văn Đào vứt bỏ di động, dang tay ôm cậu vào lòng. Anh mạnh mẽ ôm chặt lấy cậu, một bàn tay đè lên đầu Song Hỉ, “Thật tốt quá…” anh thì thào nói, “Song Hỉ, em thật là tốt…”

Song Hỉ bị anh làm cho trong lòng cảm thấy chua xót. Nguyên lai muốn để người này cao hứng cũng không có gì khó, chỉ cần một câu nói của cậu.

Cậu do dự một chút, rốt cuộc cũng vòng tay ra sau lưng Tương văn Đào, đáp lại cái ôm của anh. Vòng tay ôm ấm áp của người này, khiến cậu tham luyến. Tuy rằng mới đây thôi cậu vẫn cảm thấy hai người đàn ông cùng nhau ghép thành đôi rất quái dị, nhưng nếu người đó là Tương Văn Đào, lại cảm thấy dường như cũng bình thường.

Hai người ôm nhau một lát, Tương văn Đào mới thả lỏng, ánh mắt nhìn cậu nói: “Em yên tâm, anh sẽ không để em một mình đối mặt. Muốn đánh muốn giết anh đều chống đỡ cho em, còn nữa, Song Khánh cũng sẽ giúp chúng ta một tay.

Song Hỉ sợ run.

“Song Khánh…?”

Tuơng Văn Đào trong lòng hớn hở, cười tủm tỉm hôn nhẹ lên môi cậu: “Anh đã gởi cho cô ấy một vé máy bay khứ hồi, năn nỉ về hỗ trợ.” Dừng một chút, rồi nói tiếp; “Cô ấy giống như bình cứu hỏa, làm công tác tư tưởng với cha mẹ em cũng dễ dàng hơn một chút.

“Anh cái gì cũng nói với cô ấy sao?”

“Ân, nói hết.”

Song Hỉ giống như bị luồng khí lạnh quét ngang, nói lắp: “ Vậy,nó…nó …có… phản ứng gì?”

Tương Văn Đào sách một tiếng. “Cô ấy mắng anh đến huyết cẩu xối đầu.” Từ cây ớt nhỏ biến thành Godzilla (*), cách biển Thái bình dương mà vẫn cảm ứng được tiếng rít gào của cô.

“Không phải đã nói với anh đừng có đụng đến anh trai của tôi sao?! Tôi mặc kệ, anh chờ chịu chết đi!!”

Tương Văn Đào lớn đến chừng này, còn chưa có bị ai mắng qua. Song Khánh nha đầu kia, bộ dáng kiều mị lay động lòng người đều là lừa gạt người sao?

Song Hỉ vẻ mặt đau khổ: “Nó nói như vậy thật sao?”

Tương Văn Đào nở nụ cười.

“Nha đầu Song Khánh kia, em còn chưa biết sao? Cô ấy mặc kệ chuyện của anh, chẳng lẽ lại bỏ mặc em?” Bình thường nhìn cũng khó đoán được là anh em, phải chờ tới lúc có đại sự phát sinh, tự nhiên ý thức được người kia là máu mủ huynh đệ của mình, làm sao có thể thờ ơ đứng nhìn? Tuy rằng Song Khánh ngoài miệng nói cứng, nhưng Tương Văn Đào biết, anh đã lựa chọn đúng, Song Khánh tuyệt đối là một đồng minh đáng nể.

::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::

(*) Rhett Butler và Scarlett O’Hara – hai nhân vật chính trong tác phẩm ‘Cuốn theo chiều gió’ của nhà văn Margaret Mitchell.

(*) Godzilla: (Nhật: ゴジラ Gojira?) là một kaiju, quái vật khổng lồ hư cấu của Nhật Bản. Phim đầu tiên của nó là phim 1954 của Ishiro Honda: Godzilla (phim 1954), và từ đó, nó còn xuất hiện nhiều lần nữa, và trở thành một biểu tượng văn hoá. Tổng cộng, Godzilla đã xuất hiện trong 28 phim, tất cả được sản xuất bởi Công ty TNHH Toho, Godzilla cũng xuất hiện trong nhiều truyện tranh, video game, và tiểu thuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.