Hãy Đợi Đấy... Anh Sẽ Bắt Em Nói Với Anh Rằng "Aishiteru"

Chương 61: Chương 61: tử thần đến tìm…..




Buổi chiều

-Lâm, bây giờ cô muốn đi đâu_Phong vừa lái xe vừa hỏi Lâm

-Ukm, đi bộ đi, chứ ngồi xe hoài cũng chán, đi bộ ngắm cảnh dễ hơn.

-Sở thích gì kì quặc thế. Vậy dừng xe lại đằng kia rồi đi bộ_Phong chỉ vào bãi đỗ xe, ở gần đó là cậy cầu dài với hàng cây rợp bóng

-Hì_Lâm mỉm cười, nói cho lắm vào rồi cũng chiều ý cô

Lâm và Phong đi xong xong nhau, cảm giác thật lạ. Nghĩ lại thì lâu lắm rồi cô và anh mới có thể đi riêng thế này. Giá như thời gian lúc này có thể trôi thật chậm thì tốt quá

-Phong này

-Sao

-Đối với anh, tôi là gì

-Hì, cô vẫn chưa hiểu được tâm ý của tôi dành cho cô à, hay là cô ko tin những gì mà tôi nói. Nghe cho rõ nhé, lần sau mà hỏi lại thì tôi ko nói nữa đâu đó. Đối với tôi, cô là bầu trời , là cuộc sống của tôi

-Điều đó sẽ ko bao giờ thay đổi?

-Tôi nghĩ là vậy, ít nhất là khi tôi còn thở, trái tim tôi vẫn còn đập

-….Phong, anh nhớ là tôi đã từng nói là tôi sẽ ko bao giờ nói câu tôi yêu ah chứ

-Còn, sao, cô đổi ý rồi ak_Phogn mỉm cười gian tà

-Nằm mơ, tôi sẽ ko bao giờ nói câu đó_Lâm nói lại ngay “ tôi sẽ nói câu khác….”

-Ko sao, rồi có ngày cô sẽ nói vậy với tôi thôi, tôi sẽ chờ_Phong cười, anh bước về phía trước, bỗng có bàn tay kéo áo anh lại…là lâm. Cô cười thật nhẹ, thật hiền, gương mặt cô đỏ hồng dưới ánh nắng yếu ớt, đôi mắt long lanh nhìn anh khiến tim anh lỡ mất một nhịp. Anh ko tự chủ được mà ôm lấy cô, Lâm ngạc nhiên nhìn anh, có phần bất ngờ

-Lâm, tôi thực sự rất yêu em.

Phong khẽ thì thào vào tai cô, cảm xúc của anh dành cho cô ngày một nhiều lên, anh muốn cô hiểu và biết rõ nó, nhưng anh lại sợ điều đó làm cô khó xử

Lâm ko vùng vẫy, cũng ko cố thoát ra khỏi anh, hơi ấm từ người anh truyền qua khiến cô cảm thấy thật bình yên, cả nhịp tim của anh nữa, nó mạnh và nhanh đến mức cô có thể nghe rõ mồn một. Cô mỉm cười, thì thâm

-Phong, anata wo aishite imasu ( EM YÊU ANH ).

Phong ngạc nhiên, ko tin nổi vào tai mình, anh biết ý nghĩa của câu nói này, biết rất rõ……

-Lâm……

Như biết được Phong định nói gì, cô chỉ gật đầu với anh như khẳng định những gì anh vừa nghe được đều là sự thật. Phong cười rạng rỡ, anh ko nghe lầm, Lâm thực sự đã nói câu đó và cô….yêu anh. Nếu đây chỉ là giấc mơ thì anh ước sao đừng bao giờ tỉnh lại…….

.

.

.

Lâm và Phong nắm tay nhau đi dọc con đường, bây giờ nhìn thế nào họ cũng là một cặp tình nhân thực sự. Họ đi từ chỗ này sang chỗ khác, đi bên cạnh nhau, ko ai buông tay người còn lại ra cả. Cứ ngỡ khung cảnh yên bình ấy sẽ kéo dài mãi mãi nhưng đó chỉ là “ngỡ” mà thôi……

Lâm nhìn thấy một em bé tầm 4 .5 tuổi đứng khóc giữa dòng người, ko một ai ngoái nhìn, ko một ai hỏi han, con người quả thật đáng sợ …Lâm lại gần, xoa đầu em ấy, cười hiền

-Sao vậy, sao đứng đây khóc.

-Em bị lạc mất mẹ, lúc nãy mẹ còn đứng cạnh em, nhưng giờ thì ko thấy đâu nữa_Bé kể lại, khóc một lúc một to hơn.

- Để chị dẫn em đi tìm mẹ nhé_Lâm nói rồi dắt tay bé đi, Phong mỉm cười trấn an bé, Lâm quả thật rất đặc biệt….

-Dạ, cảm ơn chị….._Bé nín khóc ngay và mỉm cười với Lâm

.

.

.

Lâm và Phong dẫn bé đi tìm từ chỗ này sang chỗ khác nhưng vẫn ko tìm được, rốt cuộc bà mẹ đã đi đâu, có khi nào…….

-Duy…duy, mẹ đây._Một người phụ nữ tầm 40 tuổi đứng bên kia đường hét lớn, xe cộ chạy qua rất nhiều khiến cô ko thể nhìn rõ được, nhưng bé ( Duy) thì khác, nghe được giọng nói quen thuộc đó, bé mỉm cười rạng rỡ hét lên

-Mẹ, mẹ ơi. Chị ơi, đó là mẹ em_ Duy lay lay tay Lâm, nóng lòng muốn qua với mẹ ngay

-Ukm, để chị dẫn qua_Lâm cười, cô hiểu cảm giác này, chắc Duy đã sợ và mong gặp mẹ lắm

.

.

.

-Duy, con đi đâu làm mẹ lo quá_BÀ mẹ lo lắng nhìn con trai bà

-Mẹ, con đi tìm mẹ mãi, may nhờ có anh chị giúp con_Duy nói.

Lâm và Phong chỉ cúi đầu chào bà, mỉm cười với Duy.

-Cảm ơn, 2 cháu rất nhiều._Bà mẹ tỏ vẻ biết ơn

-Dạ, ko có gì. Vậy bọn cháu xin phép đi trước.

Phong và Lâm quay người bước đi, Bỗng Phong bị bàn tay của Duy kéo lại. Cậu bé cười tươi đưa cho anh một bông hoa

-Anh lấy cái này tặng chị ấy nhé, đây là lời cảm ơn của em dành cho chị ấy, và nhắn với chị ấy là chị ấy đẹp như bông hoa này vậy.

-Ukm, anh sẽ đưa cho_Phong cười, xoa đầu Duy rồi đi. Lâm đã qua được nửa đường.

Cô thấy Phong ko đi cùng, cô quay đầu lại thấy Phong vẫn đnag đứng bên đường. Cô vẫy vẫy tay với Phong.

-Phong, đi thôi.

-Ukm_Anh mỉm cười chạy lại gần cô, khoảng cách ngày một ngắn nhưng………..anh phát hiện có một chiếc xe đang lao tới chỗ Lâm…..

-LÂM, CẨN THẬN_Anh hét lên, đầy lo sợ. Nhưng Lâm khi thấy chiếc xe đó chạy về phía mình thì cô đứng bất động, lí trí cô bảo cô nên chạy đi, nhưng sao đôi chân cô lại ko chịu nghe lời, nó run lẩy bẩy, ko cử động được, cô chỉ nghe được tiếng Phong hét lên bảo cô chạy đi, và một tiếng nói thì thầm bên tai, nhẹ nhàng nhưng khiến cô run sợ “ đã đến giờ, đã đến giờ..…..”. Phong nghiến răng, hỏng bét rồi, Lâm ko hề cử động, cô vẫn đứng trơ ra đó. Chiếc xe chỉ cách Lâm tầm 1m…rồi….50cm…rồi 10 cm….và RẦM……/Choang…..

Lâm ngã lăn ra đường, máu chảy loang ra khắp người cô, cảm giác khó thở. Nhưng sao cô vẫn còn cảm thấy tỉnh táo….. Khoan…máu này….máu này ko phải là của cô…..Cô mở to mắt nhìn mọi thứ xung quanh…..Phong đang nằm ngay bên cạnh cô. Anh đã lao ra ôm lấy, che chắn cho cô trước mũi xe……. Lâm hoảng loạn lay lay người anh

-Phong Phong, tình lại đi, anh sao thế, sao lại nhắm mắt thế, đừng đùa kiểu đó, ko vui tí nào hết.

Phong như nghe được lời nói của Lâm, anh từ từ mở mắt, mỉm cười vuốt má cô

-Lâm, em ….em ko sao chứ._Phong nói khó khăn

Lâm gật đầu liên tục, nắm chặt lấy bàn tay anh

-Tốt quá….

-Phong, ko được nhắm mắt….ko được……

Nhưng lần này Phong ko còn nghe được tiếng gọi của người mà anh yêu thương nữa rồi, ý thức mất dần và bóng tối dày đặc….bao trùm lấy anh. ……Bịch…cánh tay lúc nãy vẫn đang lơ lững giữa ko trung giờ đã rơi tự do……

-PHONG…….KO……TỈNH LẠI ĐI……LÀM ƠN……ĐỪNG LÀM TÔI SỢ…….LÀM ƠN_Lâm lay người anh,chờ đợi kì tích một lần nữa xuất hiện, nhưng liệu có còn…._PHONG….LÀM ƠN HÃY MỞ MẮT RA, ANH ĐÃ HỨA LÀ SẼ MÃI MÃI BÊN CẠNH TÔI MÀ, ANH MÓI ANH YÊU TÔI, ĐÂY CHÍNH LÀ VIỆC MÀ ANH LÀM VỚI NGƯỜI ANH YÊU SAO….PHONG…..

.

.

Chiếc chuông gió ở nhà họ Trần, vật mà Phong tặng Lâm, nó rơi xuống, vỡ tan tành, một tiếng vớ nghe thật đáng sợ, như đang báo hiệu một điềm xấu,…khiến ai cũng bất an.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.