Hãy Đợi Em! Anh Nhé!!

Chương 33: Chương 33




Chương 33.1: Bảo Vi gặp nạn

*Phập....*-con dao đâm vào bụng nó,.. nhưng chỉ vừa đặt mũi dao khiến máu chảy ra thôi chứ không sâu lắm thì nó đã cảm nhận được quay người lại đá mạnh vào cánh tay Tuệ Đình-”Vô liêm sỉ đến vậy sao?”-nó nhếch mép khinh bỉ nhìn Tuệ Đình đang đau đớn nằm dưới đất, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Hải Duy. Thật ra nó đã biết tổng ý đồ của Tuệ Đình bởi vì hình ảnh của nhỏ bị phản chiếu trong cái tivi mấy chục in treo trên kia cho nên nó mới cố ý để bị đâm một dích để làm bằng chứng cho mục đích khác.

-”Đến trường Candy mang cô gái tên Hứa Tuệ Đình nhốt vào kho, canh gác cẩn thận!”

-”Dạ!”

Ánh mắt Tuệ Đình bắt đầu loé lên vài tia sợ hãi nhưng lại vụt mất khi nghĩ đến người cha vĩ đại của mình.

-”Mày muốn bắt tao? Được! Để coi pa tao xử mày như thế nào!?”

Cùng lúc đó thì hắn, Tiểu Cát, Thiên Mụi, Quân Anh cũng chạy tới. Thấy cảnh tượng trước mắt, biết ngay là kẻ nào ngu ngốc mới chọc giận nó. Mà khoan đã! Anh Vi bị thương sao??

-”Anh Vi?!”-hắn đi lại chỗ nó, nhìn vết máu ở bụng loan ra mà đau lòng-”Ai??”-hắn nhìn xung quanh lạnh lùng

-”HỨA TUỆ ĐÌNH!”-học sinh ở đó không hẹn mà cùng nhau đồng thanh hô lớn chỉ về phía Tuệ Đình đang nằm dưới đất. Cho nên mới nói sống ở đời nên tích chút đức để người ta còn thương!

-”Là cô?”-hắn nghiến răng dùng tay bóp mạnh cằm Tuệ Đình và sau đó là....

*Chát....*hắn hung hăn tát thẳng vào mặt Tuệ Đình không thương tiếc... khiến gương mặt nhỏ đỏ ửng in rõ năm dấu tay, ở khóe miệng bật máu

-”Anh...!”- Tuệ Đình uất ức

-”Tôi cảnh cáo cô, nếu còn dám đụng đến Anh Vi thì hậu quả sẽ không đơn giản như thế đâu!”-nói xong hắn đứng lên dìu nó vào phòng y tế. Chính lúc ấy Hải Duy cũng tới

-”Hứa Tuệ Đình!!”-nó chỉ thẳng vào mặt Tuệ Đình sau đó để jun (Hải Duy) bắt nhỏ đi

....

-”Bất cẩn thế?!”-hắn lên tiếng trách móc khi đỡ nó nằm lên giường. Thật tình là thấy nó như vậy hắn xót lắm! Người hắn yêu thương không được phép có bất cứ chuyện gì xảy ra!

-”Lấy cớ thôi! Cô ta là con của Hứa Thành đấy!”-nó nhìn hắn

-”Lúc nãy để jun bắt đi....!”-hắn như đã hiểu ý nó. Thông minh thật! Nó dùng Tuệ Đình để uy hiếp lão cáo già Hứa Thành. Nếu như lão ta có nói nó bắt người vô cớ thì nó cũng có lý do là Đình đã làm nó bị thương

-”Đúng vậy!”

Sau cuộc trò chuyện ngắn đó, nó được cô y tá băng bó vết thương và chuẩn bị trở về lớp, đi ngang qua sân trường thì đập vào mắt nó là chuyện gì đây? Em gái nó-Trần Bảo Vi thương tích đầy mình đang được đưa lên xe cấp cứu, máu me khắp nơi. Kế bên còn có Linh Nhi đang khóc bù lu bù loa. Ngay lập tức nó chạy đến, trong lòng dâng nổi bứt rứt khó tả. Nó không bảo vệ được cho em gái của mình, nó không xứng đáng là chị con bé. Hắn cũng hiểu mà không cản nó lại, quay về lớp thông báo cho mọi người.

-”Bảo Vi?? Em làm sao thế này?”-ngồi trên xe cấp cứu, nó nắm lấy tay Bảo Vi, tuy nhiên nó không để bản thân được phép khóc, nó phải bình tĩnh và mạnh mẽ lên để ở bên cạnh Bảo Vi chăm sóc nhỏ

-”Hức bạn đừng làm sao nha!”-Linh Nhi kế bên cũng rơi nước mắt nhưng đâu ai biết được trong lòng ả đang cười thầm, đang mãn nguyện vs chiến lợi phẩm mà chị em nhà ả đã cất công xây dựng

-”Thật ra đã có chuyện gì? Bảo Vi vì sao lại bị thương?”-nó nhìn chằm chằm vào Linh Nhi. Đối diện vs người con gái này, quả thật nó chẳng có chút gì gọi là thân thiện cả mặc dù cô ta đã cứu em gái nó. Trong lòng nó có gì đó bất an mỗi khi để Bảo Vi và cô ta gần nhau

-”Dạ là lúc sáng........”-Linh Nhi lau nước mắt, kể

QUAY LẠI KHOẢNG 15PHÚT TRƯỚC:

Lúc nó đang ở canteen đối phó vs tụi Tuệ Đình thì chính là lúc Bảo Vi và Linh Nhi vừa đến trường và vào thời điểm ấy Linh Tuyết đã chuồn ra ngoài. Sau đó Linh Nhi rủ Bảo Vi ra khu sân sau của trường để vừa hóng mát vừa ăn vặt nhưng khoảng 1 phút sau Linh Nhi lại lấy cớ là mua thêm ít nước ngọt mà tránh mặt, thấy vậy Bảo Vi cũng không chút nghi ngờ mà gật đầu đồng ý.

Khi Linh Nhi rời khỏi thì ở đâu chui ra một đám con trai cao ráo, mặt mày bặm trợn, tay chân thì xăm hình tùm lum đi đến chỗ Bảo Vi, chắc chắn tụi này là dân giang hồ vì chúng có cầm theo cả mã tấu. Bảo Vi sợ hãi định bỏ chạy thì bị một tên đầu đàn níu lại

-”Ế, cô em đi đâu mà vội?!”

-”Tôi muốn về lớp! Buông ra!”-Bảo Vi mạnh miệng phản kháng

-”Đâu có dễ! Lên tụi bây! Dập nó như dập chuối cho tao!”- sau câu nói đó là những cú đánh không thương tiếc vào người Bảo Vi, hơn nữa chúng còn lại dùng dụng cụ, vậy thì thử hỏi làm sao một đứa con gái yếu đuối như Bảo Vi có thể chịu nổi chứ.

Cho đến khi Bảo Vi bất tỉnh vs bộ mình đầy máu bọn chúng mới buông tha. Từ trong một góc cây, một cô gái bước ra vs những tràng vỗ tay thích thú

-”Làm tốt lắm! Đây là tiền thưởng!”-nói rồi cô gái đó quăng cho bọn kia một cọc tiền

-”Cám ơn cô. Chúng tôi về đây!”

Tiếp theo là cô gái đó bỏ đi và Linh Nhi vs vẻ mặt hớt hải chạy lại. Mặc dù bị thương rất nghiêm trọng nhưng trong nhận thức, Bảo Vi vẫn nhận ra cô gái lúc nãy chính là Linh Tuyết.

Một màn kịch hoàn hảo được dựng lên bởi hai chị em nhà họ Thái!!!!

HIỆN TẠI:

Bảo Vi đã được đưa vào phòng cấp cứu, nó ở ngoài mà đứng ngồi không yên. Còn Linh Nhi thì mặc dù vẻ mặt lo

lắng nhưng bên trong thì thích thú khi thấy thái độ của nó. Cùng lúc đó, bọn hắn cũng vừa tới

-”Sao rồi? Sao rồi?Bảo Vi ra chưa? Bác sĩ nói thế nào? Có nặng lắm không? Tại sao lại xảy ra chuỵên này?”-Quân Anh là người hớt hải nhất chạy tới hỏi nó lia lịa

Nó chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời

-”Anh bình tĩnh đi!”-Tiểu Cát kéo Quân Anh ra

*Chưa hết đâu! Gia đình các người còn phải trả giá dài dài!*-một phút nào đó, Linh Nhi cuối mặt xuống nhếch mép. Nhưng.......đâu qua được mắt hắn. Từ lúc vào bệnh viện đến giờ hắn để ý thấy Linh Nhi ngồi đó không nói gì,tuy llà thấy được sự lo lắng hiện trên mặt nhưng hắn thấy điều đó giả tạo sao sao ấy. Nhất định sau khi ổn định, hắn phải nói cho nó biết mới được.

“Siganeul doedollimyeon

Gieokdo jiwojilkka

Haebol sudo eopsneun maldeureul

Naebaetneun geol ara

Neol himdeulge haessgo

Nunmullo salge haessdeon

Mianhan maeume geureon geoya

Hajiman nan marya

Neoui bakkeseon sal su eopseo

Naegen neo hanaro muldeun

Siganmani heulleogal ppuniya

Saranghaeyo. gomawoyo

Ttatteushage nareul anajwo

i sarang ttaemae naneun sal su isseo.....”

[This Love (Descendants Of The Sun OST)-Davichi

Là điện thoại nó reo. Vốn định không bắt máy nhưng lại thấy là số của ông Trí nên nó mới miễn cưỡng nghe. Bởi vì hiện tại nó đang rất khó chịu nên chẳng muốn nói chuỵên chút nào!

-“...”

-”Alo. Rin đến ROSE gấp. Có nhiệm vụ!”-nói xong ông Trí cúp máy luôn...mà hình như có chuyện gì đó quan trọng thì phải, nghe giọng nói của ông hơi căng thẳng.

-”Có gì sao?”-hắn quan tâm, hỏi nó

-”Chăm sóc Bảo Vi. Tôi có việc!”-nó lạnh lùng nói sau đó chạy nhanh ra xe phóng đến ROSE

Còn hắn chỉ biết lắc đầu mà suy nghĩ *Chắc lại là việc Hứa Thành, cực cho em rồi!. Yên tâm! Bảo Vi cứ để anh!”

....

Chương 33.2: Thủ Phạm là Ông!

Với tốc độ kinh hoàng chỉ trong 10 phút nó đã có mặt tại ROSE. Bây giờ là việc công không phải tư nên lí trí không cho phép nó mất tập trung, đây là một điều quan trọng nhất của một sát thủ. Nó phải nghiêm túc nhanh chóng xử lí tất cả để còn về xem Bảo Vi như thế nào. Vừa bước xuống xe, điện thoại nó lại reo, là hắn

-”Bảo Vi không sao rồi, em cứ yên tâm làm việc!Anh sẽ chăm sóc con bé!”

-”Cảm ơn!”-nó nhẹ nhõm hẳn ra. Cũng may là bên cạnh nó vẫn còn có hắn, người mà lúc nào cũng yêu thương quan tâm nó, nó sẽ mãi trân trọng tình yêu này

Đi vào tầng 1, vào phòng kế thang máy, bước đến tủ lạnh, mở ra, xoay cốc đá năm vòng, nó mang khí chất lạnh lùng đi vào trong-nơi ông Trí đang nhăn nhó xem tài liệu.

-”Con mau tới đây!”-ông Trí không nhìn nó mà nói

-”Chuỵên gì?”-nó lạnh lùng đến chỗ ông, trong lòng dự tính không lành

-”Công ty của ba con đang thua lỗ nặng, cổ phiếu rớt giá liên tục do bị nói là ăn cắp bản quyền của bộ sưu tập tập đoàn công ty Hứa Thị. Ba nghi ngờ có liên quan đến Hứa Thành, ông ta đã bắt đầu ra tay!Còn nữa, ở công ty Pa ông ta cũng giở trò, lúc xuất khẩu đá quý sang nước ngoài thì lại bị trả về bảo là hàng kém chất lượng”-ông Trí

Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại nó vang

-”Alo, Shin Hy công ty....!”-nó gấp rút nói

-”Chị biết rồi? Đúng vậy! Chủ tịch đang nghĩ là công ty có nội gián!'-người con gái tên Shin Hy nói

-”Ok chị biết rồi. Khi nào chủ tịch về?”

-”Ngày mai!”

-”Được. Mai chị sẽ đến công ty!”-nó nói rồi ngắt máy

-”Con cũng nên hành động đi!”-ông Trí

-''Con hiểu, ba gửi toàn bộ tài liệu về công ty ông ta vào mail của con. Còn số đá quý đó chắc chắn là bị tráo đổi, bây giờ ba lập tức tập họp lại tất cả nhân viên trong công ty ba lại giùm con, con sẽ đích thân điều tra. À đúng rồi! Con gái út lão đang ở trong tay con!”-nó nhìn ông Trí, nói như đã là một người làm ăn lâu năm

-”Tại sao lại ở chỗ con?”

-”Học chung trường, cô ta kiếm chuỵên vs con còn làm con bị thương, Hứa Thành kì này không xong vs con đâu! Tất cả quá đủ rồi!”-nó nghiến răng, tay nắm thành quyền đứng lên đi ra ngoài

......

TẠI CÔNG TY ĐÁ QUÝ LƯU THỊ:

Ông Trí và nó cùng bước vào công ty. Ông Trí hôm nay mặc một vest màu nâu xám lịch lãm, còn nó thì mặc một cái áo sơmi trắng vs chiếc đầm công sở, mang một đôi cao gót khoảng 5 phân (đây là lần đầu nó mang cao gót), tóc xỏa ngang vai. Bây giờ trông nó thanh lịch vô cùng.

-”Chủ tịch!”-mọi người xung quanh cung kính

-”Quản lí tập họp tất cả nhân viên của bộ phận xuất khẩu về đại sảnh ngay cho tôi!”-ông Trí quyền lực lớn tiếng nói

Xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xầm, bàn tán..

-”Không biết có chuyện gì mà chủ tịch tập họp chúng ta gấp như vậy?”-nhân viên 1

-”Cô gái kia là ai? Trông xinh đẹp quá!”-nhân viên 2

-”Tôi nghĩ đây là nhân viên mới!”-nv 3 xoa cằm

.....

-”Tất cả những ai ở đây nghe cho rõ. Tôi là con gái của chủ tịch, hôm trước tôi nghe nói hàng của công ty bị trả lại vì bị bên mua nói là kém chất lượng. Có lẽ những ai đã làm việc lâu năm ở đây cũng biết, từ trước đến giờ công ty luôn luôn có uy tính về mặt chất lượng nhưng mà bây giờ lại có chuyện này, theo mọi người nghĩ thì có đáng tin không?”-nó nhìn tất cả nói lớn

-”Không!”-ai ai cũng tán thưởng quan điểm của nó

-”Vậy thì bây giờ tôi sẽ bắt đầu điều tra việc này! Mong tất cả họp tác!”-nó

-”Ngày hôm đó, những ai là người chịu trách nhiệm mang hàng lên xe?”

-”Tôi!”

-”Tôi!”

-”Tôi!”

-”Tôi!”

-”Tôi!”

-”Tôi!”

Lần lượt 6 người đàn ông tuổi trung niên bước lên

-”Được rồi 6 chú theo tôi vào nhà kho, còn tất cả còn lại giải tán!”-nó nói rồi bỏ đi

Nó không nghi ngờ ở khu đóng hàng vì nghĩ thủ phạm sẽ không dám ra tay ở đó vs lại ở đó có rất nhiều người dễ bị phát hiện. Còn lúc mang hàng lên xe, chỉ có vài người, họ đương nhiên sẽ tranh thủ làm nhanh công việc chứ chẳng rỗi hơi mà để ý người xung quanh.

-”Đây là cái máy giúp tôi tìm ra thủ phạm!”-nó lấy ra một cái máy hình chữ nhật bé bé có vài cái nút rồi nói-”Tôi đã để số đá quý bị tráo đổi ở bên trong, bây giờ lần lượt các chú để tay mình lên đây mà bấm vào cái nút màu đỏ này. Nếu như cái máy kêu thì người đó chính xác là thủ phạm, còn không kêu thì ngược lại. Các chú có hiểu không?”

-”Hiểu!”-đồng thanh

-”Tốt, bây giờ người đầu tiên bước lên đây, 5 người còn lại ra ngoài đợi!”

....

-”Chú bấm đi, tôi sẽ không nhìn!”-nó xoay lưng đi chỗ khác.

*Tít...tít..tít*-tiếng từ cái máy đó vang lên

-”Tôi....t..ôi..không...có..là...m”-người đàn ông này run lẩy bẩy

-”Tôi biết chú không phải. Sang bên đó đứng đi, xoay lưng lại, không được quay ra nhìn và đừng nói gì hết!”-nó nhìn người đàn ông trước mặt cười nhẹ

-”Tiếp!”-nó nói lớn ra ngoài.

Người thứ hai, ba, bốn, năm bước vào và cũng giống như người thứ nhất. Năm người bọn họ đứng quay lại mà run cầm cập, lo sợ sẽ bị vu oan, sẽ bị mất việc

-”Người cuối cùng!”-nó

-”Chú làm đi. Chúng tôi sẽ không nhìn!”-nó quay lại

*Muốn bắt tôi sao? Đâu dễ như vậy!*-người đàn ông này vẻ mặt gian tà nhếch mép và kết quả là ông ta đã để tay lên máy nhưng không...........bấm

-”Rẻ Rách!”- nó lạnh lùng, khinh bỉ nhìn ông ta-”Thủ Phạm chính là ông!”

-”Cô đang nói bậy bạ gì thế? Cái máy đâu có kêu!”

-”Ông không bấm thì làm sao nó kêu? Ngu xuẩn!”-nó đập bàn tức giận. Con người nó chúa ghét sự phản bội.

-”Sao cô...cô..biết ta..không bấm..bằng chứng đâu?”

-”Ông xem đi!”-nó mang ra một cái latop có thu lại toàn bộ cảnh ông ta lén lút không bấm nút, bởi vì trong căn phòng này có gắn camera

-”Tôi..tôi..xin lỗi...làm ơn đừng giết tôi!”

-”Huh! Jun vào đi!”

-”Bắt đi!”-Jun (Hải Duy) ra lệnh cho đám đàn em bắt tên đó đi

-”Canh cẩn thận!”-nó lạnh lùng

-”Dạ. Mà trông chị vs gương mặt này xinh lắm!”-nói rồi Jun cũng phóng ra ngoài .

Haizzz cuối cùng chuyện này cũng đã xong. Hứa Thành! Ông thật ngu ngốc mới cho bọn người không có kinh nghiệm này vào đây! Chỉ cần dùng một chút kĩ thuật là sẽ tìm ra được thủ phạm. Thật ra đó chỉ là một cái máy bình thường và đương nhiên chỉ cần bấm nút sẽ phát ra tiếng. Điều cốt yếu là do con người ta bị chột dạ mới làm điều ngược lại và dẫn đến hậu quả như thế thôi!

TẠI ĐẠI SẢNH

-”Tôi xin phép được nhắc lại một lần nữa. Ở đây là nơi làm ăn chứ không phải nơi để các vị giở trò vô liêm xỉ vs sản phẩm của công ty. Tôi hi vọng đây là lần đầu cũng như lần cuối. Đá quý là thứ vô cùng mắc tiền và hiếm. Nếu như tôi còn phát hiện ai dám lặp lại việc như thế này thì tôi sẽ tống người đó vào tù và đền gấp 10 lần giá trị của 1 viên đá quý, đến lúc đó đừng trách chúng tôi độc ác. Tuy nhiên, nếu các vị chăm chỉ tăng ca và trung thành giúp công ty ngày càng đi lên thì chúng tôi sẽ không bạc đãi các vị mà tăng lương xứng đáng. Do lần này bị trả hàng về mà còn mất đi một số tiền rất lớn nên mong các vị cố gắng giúp công ty phục hồi. Tôi nói nhiều như vậy thật sự mong tất cả sẽ hiểu, tiếp thu và nhớ rõ!”-nó lãnh đạm nhìn tất cả nói lớn

*Bộp bộp bộp*-mọi người ủng hộ những lời vừa rồi của nó mà đồng thanh vỗ tay -”Chúng tôi sẽ cố gắng!!!”

-”Cảm ơn rất nhiều. Bây giờ tất cả có thể đi làm việc của mình!”-nó

-”Con gái chủ tịch quả là có khác!”-nhân viên 1

-”Rất tài giỏi!”-nhân viên 2

-”Lại còn xinh đẹp..!”-nhân viên 3

-”Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Không biết tôi có cơ hội để xách dép cho cô ấy không ta?”-nhân viên 4

...bla..bla..sau khi giải tán ai ai cũng hết lời khen ngợi nó

-”Ta rất tự hào về con!”-ông Trí nhìn nó cười hiền

-”Cảm ơn Pa, nhưng người phải chú ý nhiều hơn đến các nhân viên tránh lập lại chuyện tương tự!”

-”Ừm. Ta biết rồi! Bây giờ đến lượt công ty Pa con, ta đã gửi mail cho con rồi. Nếu cần giúp nhớ cho ta biết!”

'Sigenaul doedollimyeon

Gieokdo jiwojilkka

Heabol sudo eops neul maldeureul...'-địên thoại nó reo

-”Alo”

-”Thùy tỉnh rồi mày đến viện nhanh đi!!”-Tiểu Cát vui mừng

-”Nó có nhớ ai không??”

-”Điều này thì....mà thôi mày đến đi!!”

-”Ok”

...

-”Dạ Pa. Vậy thôi con đến bệnh viện thăm Thùy nhé. Tạm biệt!”

-”Tạm biệt con. Nhớ nói tình hình nó cho ta biết nhé!”-ông Trí nói vọng theo khi thấy nó lột đôi cao gót ra và đi chân trần chạy vào gara (==”)

TẠI BỆNH VIỆN:

Nó hớt ha hớt hải chạy thẳng vào bệnh viện, nó hi vọng con nhỏ kia sẽ nhớ nó. Ôi trời ơi!!! Sao mà nó thấy hồi hộp quá!!

-”Anh Vi tới rồi kìa!!!!”-Nhựt vui vẻ nhìn ra cửa, nói

-”Hộc...Thùy...nhớ..hộc..!”-nó thở như chưa từng được thở

-”Em uống đi này! Làm gì mà chạy lắm thế?”-hắn yêu thương đưa cho nó cốc nước uống lấy lại sức

-”Đây là.........”-Thùy ngờ ngợ nhìn nó một cách xa lạ

*Xoảng*,-”Mày không nhớ tao??”-nó làm rớt cái ly đang cầm trên tay

Thùy thật sự không nhớ nó sao??

-”AAAAAAAAAAAAAA! Đau đầu quáaaa!”-Thùy khổ sở ôm đầu la lên

-”BÁC SĨ!!!!!!!!!!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.