*Bùm*-chiếc xe đâm thẳng vào hàng rào đá phía trước và phát nổ-”Em có sao không??”-hắn đỡ nó đứng dậy. Cũng may là nó nhanh trí kịp thoát khỏi chiếc xe, nếu không thì bây giờ đã tan nát.
-”Chắc chắn có kẻ dở trò. Về thôi!”-không để ý tới lời hắn, phủi phủi quần áo, nó nhìn xung quanh -”Cánh rừng này em đã đi qua một lần, chắc khoảng nữa tiếng là ra được!”
---TẠI BỆNH VIỆN---:
-”Thùy? Em không nhớ anh thật sao? Anh là chồng tương lai của em đây! Chúng ta đang sống bên nhau rất hạnh phúc. Em thật sự chẳng nhớ gì sao???”-Hải xúc động nắm chặt lấy tay Thùy, hiện tại cậu đang ngồi trên chiếc xe lăn.
Thật ra thì cậu đã tỉnh từ tối hôm qua, cậu rất nhớ Thùy, muốn đến ngay bên cô.....nhưng...một sự thật đau lòng truyền tới. Cậu...không thể đi và Thùy bị mất trí nhớ....
-”Anh là người yêu của tôi sao?”-Thùy hỏi lại
-”Đúng vậy!”-Hải nhìn Thùy, ánh mắt kiên định-”Em nhớ lại đi. Anh là Hải đây...làm ơn...!!!”
-”Anh..... aaa...đau quá!! Đầu của tôi...”-ôm đầu khổ sở, Thùy hét lớn -”Anh đừng nói nữa.....tôi không nhớ gì cả....aaaa...!”
-”Em phải nhớ..nhất định phải nhớ...!”-Hải kích động giữ lấy hai tay Thùy nói. Hai bên giằng co làm đổ vỡ một số vật dụng trên bàn
-”Aaaa...tôi không nhớ!”
-”Mày làm cái gì vậy?”-Quân Anh từ ngoài chạy vào lôi Hải ra, đi sau là Bảo Vi. Do nghe thấy tiếng la từ phòng Thùy nên cả hai mới nhanh chân chạy qua.
-”Chị bình tĩnh. Không cần nhớ..từ từ nào uống thuốc sẽ không còn đau nữa!”-Bảo Vi dịu dàng trấn an Thùy rồi lấy thuốc đưa cô uống
-”Bây giờ thì nghĩ ngơi nhé!”-Bảo Vi đỡ nằm xuống.
*Xin lỗi*-Thùy đưa ánh mắt hối tiếc nhìn Hải rồi mới đi sâu vào giấc ngủ
Cùng lúc đó, Tiểu Cát, Nhựt và Đăng cũng vừa tới. Thấy đống hỗn độn trước mắt, không khỏi lo lắng, T.Cát nói
-”Có chuyện gì vậy. Con Thùy nó có làm sao không? Sao mà bừa bộn thế này!”
-”Em hỏi thằng Hải đi!”-Quân Anh bực tức quăng một câu rồi lôi Bảo Vi ra ngoài
-”Em cho chị ấy uống thuốc rồi. Mọi người nói khẽ để chị ấy nghĩ ngơi nhé!”-trước khi đi, Bảo Vi không quên nhắc nhở
-”Nói đi!”-Nhựt giọng nhàn nhạt lên tiếng
-”Là tao sai. Là tao kích động. Lúc đó tao không nên ép Thùy nhớ tất cả mọi chuyện. Nhưng mà....tụi bây có nghĩ cho cảm giác của tao không? Huh! Hiện tại tao là một thằng tàn phế, người conn gái tao yêu cũng không nhớ tao. Haha!! Đúng là số trời mà, bây giờ thì tốt rồi...tao mất tất cả rồi..haha..”-Hải giọng bất cần nói
-”Đi ra đây!”-Đăng nói rồi lôi Hải về phòng bệnh của cậu để giữ yên lặng cho Thùy nghĩ ngơi
....
*Chát*-Đăng không ngại tặng cho Hải một cái tát. Mặc dù không phải là bạn thân thiết, nhưng đối vs Đăng, những ai cậu thật sự quan tâm thì đều là anh em trong một nhà...
-”Mày tỉnh lại chưa? Chân mày như thế cũng đâu phải là không đi được nữa, chỉ cần mày tiếp nhận vật lí trí liệu thì đã có vấn đề gì? Mày tồi lắm. Mày nói mày yêu Thùy? Vậy mày đã làm được gì cho cô ấy chưa? Hay là mày chỉ biết kích động, ngay cả mày cũng yếu đuối như thế thì lấy tư cách gì đòi yêu người ta. Điều mày cần làm hiện giờ là phải mạnh mẽ để còn bảo vệ cho Thùy, giúp cô ấy lấy lại kí ức!”-Đăng ghì chặt hai vai Hải, nói
-”Tao.....”
-”Đăng nó nói đúng đó. Hải! Mày suy nghĩ kĩ đi!”-Nhựt cũng góp lời
-”Tao không cần mày phải trả lời. Chỉ cần mày bình tĩnh mà đứng lên là được”-Đăng
-”Thôi được rồi. Mày nghĩ ngơi đi, tụi tao ra ngoài!”
.....
-”Ủa mà Anh Vi vs Tuấn đâu?”-Tiểu Cát ngồi trên xe trở về nhà nói. Lúc nãy do lo cho Thùy vs Hải quá nên quên luôn việc là nó và hắn cũng đang đến bệnh viện
-”Đúng rồi. Từ lúc đi tới giờ cũng hơn nữa tiếng mà chẳng thấy tụi nó đâu?!”-Đăng
-”Chắc đi chơi rồi!”-Nhựt vừa lái xe vừa nói. Bỏ cuộc! Nhựt đã bỏ cuộc rồi. Bây giờ đối vs nó, tình cảm của cậu vẫn không hề thay đổi, nhưng.....biết làm sao được...khi mà bên cạnh nó đã có hắn làm điểm tựa....thế thì chỉ biết âm thầm bảo vệ nó vậy....
-oOo-
-”Haizzz. Cuối cùng cũng về được thành phố!”-hắn ngồi sụp xuống
-”Về thôi. Em còn nhiều việc lắm!”-nó nhìn xung quanh, bắt một chiếc taxi rồi nghĩ thầm *Trễ mất rồi. Mình còn phải rước Yuka, thăm Thùy, gặp pa Trí nữa..chết tiệc! Mà không biết Yuka có còn đứng đợi mình không nữa...ashi..!*
-oOo-
Giờ ra về tại trường Candy:
Yuka đứng đợi nó cũng đã 20phút nhưng mà chẳng thấy đâu. Bỗng......tất cả trước mắt trở thành một màu đen u tối. Có một cái bao trùm đầu Yuka từ phía sau rồi bắt cô đi.
Tuy nhiên Yuka nhà ta không hề kháng cự nha, cô muốn xem thử là kẻ nào gan to dám bắt cô đi. Cho dù họ có cầm dao mang súng thì Yuka cũng chả sợ.....dù gì cô cũng đang khát máu mà. Cũng đã một ngày rồi cô chưa đụng tới máu con gì.
Tới nơi, Yuka được thả xuống. Trước mặt cô bây giờ là một đám nữ sinh gồm 10 đứa đang khoanh tay nhìn cô.
-”Muốn gì?”-Yuka khinh bỉ nói.
-”Mày là học sinh mới?”-con nhỏ đầu đàn nói
-”Rồi sao?”-Yuka nhếch mép
*chát*- con nhở đầu đàn tát Yuka một cái, ib hẳn năm dấu tay lên mặt cô.
-”Mày láo à. Mày là học sinh mới mà không biết chà.....!”-mấy con nhỏ ở phía sau đang định nói gì thì một cảnh tượng khủng khiếp đập vào mắt.
-”Máu??? Á...là máu kìa...!!!! Nó không phải con người...aaaaa”