(Có lẽ là vài bạn sẽ thắc mắc về Minh Thùy đang ở đâu! Đó là sơ xuất của mình! Và mình cho các bạn biết là Thùy sau khi biết nó không sao đã quay trở về Mĩ để làm một vài thủ tục rồi í ạ! )
----------
Sau một tiếng đồng hồ trôi qua, có lẽ cả hai bên lúc này đã thấm mệt. Khởi An quyết định cho tàu chạy hết tốc về phía trước để thực hiện kế hoạch,bỏ mặt tàu của hắn đang cực khổ đuổi theo..
-”Bảo Vi em cố gắng tăng tốc đuổi theo đi!”- Minh
-”em biết rồi!”- Bảo Vi
-+-+-+-Chỗ nó-+-+-:
-”Cho chạy chậm lại đi! “- Khởi An ra lệnh
-”dạ!”- tên đàn em
-”treo lên!”- An lạnh lùng
Thế là với cơ thể nhỏ nhắn đầy thương tích nó một lần nữa lại bị treo lên cao nhưng bây giờ bờ vai nó đang run lên vì lạnh bởi các đợt gió vô tình kia..
-”tôi biết cô không biết bơi..!”- An nhìn nó
-”thì sao?”- nó nhếch mép
-”cô không hiểu hay đang giả vờ!”- An nheo mày
-”hư...cô muốn làm gì thì tùy..tôi đếch sợ!”- nó
-”khá khen cho R...haha”- An
-”Nhưng mà chắc cô chưa biết điều này nhỉ..?”- An nhìn nó
Nó không trả lời tỏ vẻ khó hiểu
-”mang ra!”- An quay qua tụi đàn em
Ôi thần linh ơi! Các bạn có biết gì không? Là hai con cá mập đấy! Có lẽ Khởi An đã dự tính từ lâu mới có được hai con cá BÉO BỠ này...và có lẽ lâu rồi chúng chưa ăn..
(T/g: Ê Anh Vi sao bà chơi vs động vật không vậy?
Anh Vi: nín đi đang trong thời kì nguy hiểm
T/g: vậy chúc may mắn
Anh vi: mà xíu nữa có gì nhớ cứu tôi nhen^^)
-”Thấy sao vui không?”- Khởi An cười khổ nhìn nó
Nó bây giờ cũng không có hứng để nói chuyện vs An nữa
-”Tôi cho cô 10 giây suy nghĩ. Một là giao ra bốn viên pha lên. Hai là làm mồi cho bọn cá...”- Khởi An
-”10..9..8..7..6..5..4..”
-”3................2....................1........”- Khởi An tức giận nhấn mạnh số 1... nhưng vô ích
-”THẢ NÓ XUỐNG!'- Khởi an nói lớn
Ngay trong giây phút huy hoàng ấy, thì từ xa có một giọng nói vang lên chấn động cả mây trời, cả lũ chim đang bay cũng phải co dò mà chạy...
-”DỪNG LẠI!”- Vâng chính là hắn
Nghe thấy giọng nói đó, trong lòng Khởi An lại vừa vui vừa buồn. Vui là khi có người đến cứu nó, buồn là nếu lần này hắn cứu được nó và chắc chắn lần sau cô lại bắt nó, lại sẽ hành hạ nó như vầy...
-”Ai?”- Khởi An nhăn mặt nhìn hắn
-”Cô không cần biết! Thả người!”- hắn nhìn thẳng vào cặp mắt to màu cafe sữa kia. Quả thật Khởi An rất đẹp
-”chị ơi...”- bảo vi nhìn thấy nó như vậy thì rưng rưng
-”Anh Vi..mày làm sao vậy?”- Tiểu Cát định chạy lại chỗ nó nhưng đã bị bọn đàn em ngăn cản
Còn Nhựt sao anh thấy đau quá!! Là ở trong trái tim anh, hình ảnh nhỏ bé kia đã chiếm hết vị trí rồi thế mà bây giờ anh lại nhìn thấy nó bị treo trên kia thương tích đầy mình như vậy..
-”YUNDY!!!!!!!”- Minh đang bất ngờ vs hắn thì lại bất ngờ với An.
Là như thế này: ngay thời khắc nó chuẩn bị xuống hầm thì tàu của hắn cũng tới nhưng ngặc một nổi là khoảng cách giữa hai chiếc tàu rất xa mà hắn lại có thể nhảy qua được, điều ấy làm cho ai cũng ngạc nhiên. Còn về Khởi An như đã được giới thiệu trước đó đã bắt nó một lần và lần ấy Minh đã cảnh cáo cô là không được đụng tới nó.
-”Lưu Gia Minh?”- Khởi An
-”tôi đã từng nói vs cô là đừng có đụng vào con Ri..à không đừng có đụng vào Anh Vi..mà bây giờ...cô quá xem thường lời nói của tôi rồi!”- Minh nói một tràng..
-”hơ..anh nghĩ anh thắng được tôi sao?”- Khởi An khoanh tay trước ngực nhếch môi
-”ANH TA THÌ KHÔNG NHƯNG TÔI THÌ CÓ!”- hắn hùng hồn bước đến trước mặt Khởi An
-”cậu ..???”- Khởi An chi vào hắn..
-”phải! Là tôi!”- hắn
-”được..! Vậy thì bây giờ chúng ta cá cược nhé! Nếu cậu đánh trúng tôi ba lần xem như cậu thắng và các người có thể về và ngược lại tôi cho cậu đánh đến khi cậu chịu không nổi mà không trúng tôi 3 lần xem như cậu thua và Ri.. à không Anh Vi sẽ chết!”- Khởi An
-”ĐƯỢC!”- hắn
-''Anh bị điên à! Làm sao anh có thể đánh trúng cô ta!”- nó giờ này mới lên tiếng nhìn thẳng vào mắt hắn
-”anh vi nói đúng! Cậu không thể đâu!”- Minh giọng ỉu xỉu nói rồi vỗ vai hắn
Nghe nó và Minh nói vậy hắn cũng có chút lung lay nhưng rồi vẫn giữ nguyên lập trường..
-”nếu tôi không đánh vs cô ta cô cũng chết.Vậy sao tôi không có quyền thử!”- hắn nhìn nó
Hắn nói cũng đúng.Nếu như hắn đánh thua nó cũng phải chết thì sao không thử. Biết đâu gặp may mắn thì sao!
-”được!”- Khởi An nhìn hắn nói, trong lòng đã có dự tính
Vậy là tất cả mọi người đều dạt ra nhường chỗ cho hai nhân vật chính. Trận chiến này hứa hẹn sẽ mang mọi người nhiều cảm xúc: hồi hộp có,lo lắng có,bất ngờ có,..
Lúc đầu Khởi An nhường cho hắn đánh trước, quả như cô dự đoán hắn không phải dạng thường. Mặc dù mỗi chiêu đưa ra không điêu luyện nhưng chiêu nào chắc chiêu ấy, dứt khoát mạnh mẽ. Còn hắn có hơi khó chịu, tại sao An lại không trả đòn mà chỉ né, nhưng không vì thế mà hắn xem thường cô. Thời cơ đã đến An tung một đá thật mạnh vào sao ót của hắn nhưng đã bị bàn tay sắn chắc kia giữ lại. Tiếp tục với việc dùng chân An chuẩn bị cúi người xuống đá vào mặt hắn thì hắn lại giữ đầu cô rôi lấy tay mình dùng vai cô làm điểm tựa lộn một vòng qua sau đó là giữ chặt chân cô chuẩn bị bẻ một cái *rộp*. Nhưng mà đường đường là một xác thủ Khởi An đâu để mất mặt như vậy, cô dùng tay mình giật trỏ vào cầm của hắn khiến hắn vô thức mà lùi lại vài bước. Cuộc chiến cứ thế diễn ra vs phần thắng nghiêng về phía Khởi An vì từ đầu đến giờ cô không hề bị một vết thương nào cả mà chỉ có hắn là bị nhiều. Lúc này mọi người ai ai cũng lo lắng cho hắn và tính mạng của nó, *ngay cả bộ tứ xác thủ đánh cô ta còn chịu không nổi huống hồ gì là cậu Tuấn à*- Minh và nó chợt suy nghĩ....Cho đến khi Khởi An nhận thấy hắn chịu không nổi những cú đánh của mình nên cô nương tay một xíu và làm bộ không để ý để hắn đánh trúng một cái...khoảnh khắc ấy nó và Minh trố mắt nhìn Khởi An *rõ ràng là Yundy cố ý!*- họ lại suy nghĩ
Còn hắn không vì vậy mà lên mặt mà cố gắng nhiều hơn để đánh trúng Khởi An ba lần. Và lại một lần nữa Khởi An cố ý để hắn đánh trúng,cứ thế diễn ra,cuối cùng hắn cũng đánh Khởi An trúng được ba lần....Khởi An đưa mọi người từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, từ trước đến giờ chỉ có vị xác thủ bậc nhất thế giới mới có thể đánh thắng cô vậy mà bây giờ hắn- một con người lạnh lùng, tuy có tài giỏi nhưng làm sao có thể đánh thắng được Yundy. Thật quá bất ngờ!!!!!!!!
(T/g: ê tui mới cứu bà òy á nhar!
Anh Vi: biết rồi cám ơn hén!^^)
-”thả...ng..ườ...i”- hắn nhìn Yundy mệt nhọc nói
(Từ nay mình gọi Khởi An bằng Yundy luôn nhé!^_^)
-”Thả”- Yundy ra lệnh
-”nhưng mà chị Yun....”- tên đàn em
-”THẢ!”- Yundy quát
-”dạ....”- tên đàn em kéo dây xuống thả nó ra, còn hai con cá thì dùng điện gây mê
Ôi! Nhìn kìa, vóc dáng nó không chỗ nào là không có vết máu đọng lại cả , cơ thể nó đã ốm đi rất nhiều, gương mặt xanh xao, quần áo thì xộc xệch rách rưới..Còn hắn mặc dù đã đánh trúng Yundy ba lần nhưng sự thật là đâu có dễ, bị đánh cũng đâu có ít, mỗi lần Yundy ra tay cũng đâu có nhẹ.....
Và bây giờ. Tại Nha Trang. Một lần nữa. Nó và Hắn Nhập Viện!!!
----
-”Em làm sao mà con đó mặt mày bầm tím phải nhập viện luôn vậy?Hay nha!”- Linh Tuyết vừa ăn snack vừa nói ,vẻ mặt ả vui vui
-”con nào??”- Linh Nhi khó hiểu
-”Thì con Anh Vi đó chứ ai?”- Linh Tuyết bỏ bịch snack xuống
-”hồi nào? Đâu có!”- Linh Nhi nhìn Linh Tuyết
-”vậy là ai???”- Linh Tuyết nhăn mặt
-”mà thôi kệ đi có thêm đồng bọn càng tốt, điều tra đi!”- Linh Nhi ra lệnh
-”Em đang ra lệnh cho chị đấy à!”- Linh Tuyết khó chịu. Từ trước đến giờ cứ mỗi lần làm việc là Nhi lại sai ả
-”xin lỗi nhưng em không thể làm khác, còn bây giờ em về kẻo bị phát hiện!”- Linh Nhi nói rồi bỏ đi
-”này....!!!!”- Linh Tuyết gọi theo...
(Có điều các bạn có lẽ chưa biết, mặc dù là Linh Nhi rất ghét Bảo Vi nhưng không bao giờ ả tỏ vẻ ra ngoài vì ả đang phải đóng vai người tốt và vì vậy cho nên mỗi khi hại nó chỉ có Linh Tuyết ra mặt...những điều này cũng là do bà Hoa sắp đặt...)
-----
TẠI BỆNH VIỆN:
-”Bác sĩ..họ có sao không?”- Minh hỏi
-”Hiện tại bệnh nhân đã được thoa thuốc nhưng vì sao lại để bị thương nặng đến vậy, hơn nữa họ cũng chỉ mới xuất viện ngày hôm kia thôi mà!”- Bác sĩ có chút trách móc
-”ơ dạ tại...”- Minh ấp úng
-”Bác sĩ chúng tôi có thể vào thăm họ không?”- Nhựt ra tay đánh sang chuyện khác
-”bây giờ có thể vào thăm nhưng không được làm ồn”- BS nói rồi bước đi..
*cạch *- cánh cửa được mở ra, nhưng có vẻ tình hình trong này không được khả quan cho lắm, vì đang có võ mồm xảy ra...
-”sao cô cứ lãi nhãi thế! Có im cho tôi nghỉ ngơi không?”- hắn
-”thì anh nói đi rồi tôi im”- nó
-”phiền phức!”- hắn
-”nè nói đi!”- nó
-”không”
-''nói”
-”không”
-”nói”
-”không”
-”STOP!”- Tiểu Cát nhảy vào
-”Hai người sao cứ cãi nhau suốt vậy!”- Đăng lắc đầu bó tay
-”ghét của nào trời trao của đó”- Minh trêu
-”càng ghét càng thương!”- Bảo Vi cũng tham gia
Chỉ có mỗi Nhựt, anh vẫn đứng đó,vẫn ngắm nhìn nó và hắn và anh biết hắn thích nó chỉ là hắn không nói ra thôi...
-”Hơhơ nghĩ sao vậy! Con gái gì đâu mà vừa lùn vừa hung dữ vừa ăn nhiều vừa nói nhiều,...không phải mẫu người của tôi!”- hắn nói nhưng đâu hay biết kế bên hắn là một người con gái vs ngọn lửa nghi ngút trên đầu, mặt mày thì đen xì như bao công..
-”WHAT? ANH ĐANG NHẢM CÁI GÌ VẬY HẢ? BỘ ANH TƯỞNG ANH LÀ MẪU NGƯỜI CỦA TÔI CHẮC..CON TRAI GÌ ĐÂU MÀ CAO CHÒNG NGÒNG, CÁI BẢN MẶT LÚC NÀO CŨNG CHÙ Ụ MỘT CỤC RA NHƯ NHÀ CÓ ĐÁM, ĐI RA ĐƯỜNG LÚC NÀO CŨNG CÓ GÁI THEO NHƯ RUỒI BU SHIT, CÒN NỮA BỘ ANH TƯỞNG ANH CỨU TÔI LÀ ANH NGON HẢ,,XIN LỖI ANH! TÔI- TRẦN ANH VI CHO DÙ SAU NÀY CON TRAI TRÊN THẾ GIỚI CÓ CHẾT HẾT THÌ CŨNG ĐẾCH CÓ THÈM MÀ ĐỂ Ý TỚI ANH ĐÂU..!”- Nó tuôn một tràng la hét ôm sòm
-”gì..??”- hắn nhăn mặt
-”Tôi nói là DÙ CHO SAU NÀY CON TRAI TRÊN THẾ GIỚI CÓ CHẾT HẾT THÌ CŨNG ĐẾCH CÓ THÈM MÀ ĐỂ Ý TỚI ANH..”- nó
-”được cô gan lắm,..còn bây giờ nghe cho rõ đây TRẦN ANH VI NẾU TÔI KHÔNG KHIẾN CÔ YÊU TÔI THÌ TÔI KHÔNG MANG HỌ PHAN!”- hắn đứng lên tuyên bố
-”ốh ồh”- mọi người chỉ biết tủm tỉm cười và mong đợi tin vui...