-”nè lên tui cõng”- hắn dìu nó đứng dậy
-”chi??”- nó nhìn hắn
-”nói nhiều quá leo lên đi”- hắn
-”ờ”- nó
Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến..bọn rắn đã bò tới, chúng tạo thành một vòng tròn bao vây hắn và nó..lần lượt từng con từng con tiến đến gần hơn..
—————Phía trên chỗ Nhựt:
-”Anh Nhựt”- Bảo Vi chạy đến
-”Anh Vi và Tuấn đâu”- đồng thanh
-”bọn họ ở phía dưới...mau lên mau tìm 1 sợi dây đi”- Nhựt hối
-” mà có chuỵên gì??”- Đăng hỏi
-”ở dưới có rắn..nhanh lên đi”- Nhựt hét
-”sao???”-đồng thanh hoảng hốt
----------------
-”Tại sao lại làm vậy”- nó nhìn chân hắn rưng rưng
-”đừng nói gì hết..tui không sao đâu!”- hắn cắn môi
Phải! Chính là hắn, hắn hi sinh bản thân mình đứng đó cho rắn cắn.(đôi khi lại có vài con bò lên cắn chân nó nên nó cũng bị ăn vài nhát)...nguồn động lực duy nhất để hắn làm thế là vì .............nó
Nhưng mà không biết vì điều gì mà sau khi cắn hắn lũ rắn lại bò đi....và cũng chính ngay đó hắn đã quỵ xuống
-”híc híc..anh có sao không vậy..đừng chết nha”- nó lay lay vai hắn
-”Tui.... tui..không... c...ó m..ượ..n cô trù ẻo..... nha”- hắn cố nói
-”híc híc”- nó không nói gì mà chỉ khóc. Nó thấy đau lắm, cảm giác này còn đau hơn khi nó mất Phong nữa..là vì sao chứ..không lẽ nó đã yêu hắn....yêu thật rồi sao???
-”nè nè nín...... đi t....ui kh...ông s..a..o đ.........â..u mà”- hắn bất ngờ khi thấy nó khóc- khóc vì hắn
-”tại sao anh lại làm vậy??”- nó lại hỏi câu này
-”đơn g...iản ..thôi ....mà ngốc “- hắn miên man sắp ngất
-”là sao chứ...híc”- nó
-”đơn..... g.......iả..n.....là........v.....ì....tôi....y..êu..em”- hắn lắp bắp nói rồi ngất
-”nè...híc..anh nói gì vậy.....tỉnh lại đi...híc”- nó hét
-”cứu tôi với...”- nó la vọng lên rồi cũng thiếp đi
Cùng lúc đó thì nhóm của Tiểu Cát cũng đã có được một sợi dây kéo do đội cứu hộ mang tới ..
-”nhanh lên...!!”- Minh hối Nhựt và Đăng leo xuống
-”này buộc Tuấn trước đi”- Đăng lấy dây quấn quanh người hắn rồi ra hiệu cho Minh kéo lên
-”Để tui cõng Anh Vi cùng lên”- Nhựt để nó trên lưng và quấn dây vào người mình ra hiệu kéo lên
-”Mau đưa họ vào bệnh viện đi”- Bảo Vi lo lắng
TẠI BỆNH VIỆN:
Sau khi nhận được tin phó chủ tịch của tập đoàn ST ( đã giới thiệu ở chap 1) bị rắn cắn nặng các BS của Bệnh viện ở Nha Trang đã điều động nhân lực tập trung để giúp cậu vượt qua cơn nguy kịch...
Nó và hắn được đưa vào cùng một phòng để cấp cứu, hai người chỉ bị ngăn cách qua một tấm màng. Cảm giác rất gần nhưng lại rất xa...
*tink*- phòng cấp cứu sáng đèn, một vị BS bước ra với vẻ mặt lo lắng và đầy mồ hôi
-”Bác sĩ anh/chị con có sao không??”- Tiểu Cát và Bảo Vi đồng thanh..
-”Hiện giờ cả hai bệnh nhân đang trong giai đọan nguy kịch, và theo chúng tôi được biết loại rắn này thuộc vào hàng cực độc nên mong gia đình chuẩn bị tâm lí, đặc biệt là bệnh nhân nam , cậu ấy bị cắn rất nhiều”- vị Bác sĩ thông báo rồi khẽ bước đi..
-”không còn cách nào sao??”- Minh chặn đường Bác sĩ
-”hi vọng kì tích sẽ đến!!”- Bác sĩ thở dài
(Tại một góc khác, có hai người con gái đang hả hê vs chiến lợi phẩm của mình sau khi nghe được tin BS nói..vâng là Linh Tuyết và Linh Nhi:
-”báo vs mẹ đi chị”- Linh Nhi
-”ừ..nhưng mà Tuấn....”- Linh Tuyết
-”chị làm sao vậy...là hắn ta hay mẹ quan trọng hơn”- Linh Nhi nheo mày
-”chị biết rồi”- Linh Tuyết buồn bã)..
Sau đó các y tá cũng bước ra,ai ai cũng mang gương mặt mệt mõi, bỏ lại bên trong hai con người gương mặt xanh xao đang cực khổ vs hơi thở chậm chạp, nhịp tim yếu dần...
-”Có nên báo cho pama biết không??”- Bảo Vi ngồi bệch xuống đất hai mắt rưng rưng
-”Bảo Vi em đừng báo cho hai bác biết..Anh Vi và Tuấn sẽ không sao đâu..”- Minh đỡ Bảo Vi
-”nhưng mà anh ơi Bác sĩ...”- Bảo vi khóc
-”em cứ tin anh”- Minh khuyên..
Còn Tiểu Cát nhỏ vẫn ngồi đó, vẫn mặc cho nước mắt rơi, cầu nguỵên cho anh mình và nó sẽ qua khỏi ,hy vọng kì tích sẽ đến......
An ủi Bảo Vi xong, Minh đi đến một góc khuất rồi lấy điện thoại ra gọi cho người mà lưu trong danh bạ là Papa
-”alo”- ông Trí
-”Ba về sớm hơn đi, Rin nó có chuyện rồi”- Minh nói vs giọng gấp gáp
-”sao có chuyện gì??”- ông Trí
-”abc..abc..acb”- Minh kể
-”Rồi ta về ngay”- Ông Trí lo lắng ,ngay lập tức đặt hai chiếc vé máy bay cùng Minh Thùy bay về Việt Nam
TRONG PHÒNG BỆNH:
-”Chị ơi..chị mau tỉnh lại đi mà!!”- Bảo Vi cầm tay nó khóc
-”Anh ơi...anh tỉnh lại đi..anh đừng bỏ em và Thiên Mụi mà”- Tiểu Cát cũng lay lay tay hắn, khóc
-”Anh Vi em đừng có chuyện gì nha!”- Minh
-”Mọi người đừng lo lắng nữa,họ sẽ không sao đâu, bây giờ chúng ta đi ăn đi,như vậy mới có sức khỏe mà chăm họ chứ “- Đăng khuyên.
-”em không muốn ăn”- Cát và Bảo Vi đồng thanh
-”thằng Đăng nó nói đúng đó..hai đứa sáng giờ đã ăn gì đâu”- Minh
-”nhưng mà...”- Cát
-”thôi nghe lời anh”- Minh
-”dạ.............”- Cát và Bảo Vi nói giọng buồn bã đứng lên, ra đến cửa vẫn nhìn vọng vào....
----------
-”ê đâu vậy..?”- nó hỏi hắn
-”chơi”- hắn
-”đi sáng giờ rồi còn gì..về đi mọi người lo đó”- nó
-”chút về”- hắn
-”về”
-”không về”
-”về”
-”không về”
-”về”
-”không về”
-”anh không về thì tui về”- nó nói rồi bỏ đi
-”ế tui giỡn mà...đợi với!!”-hắn chạy theo..
--------------
*tít tít tít tít tít*- tiếng báo động của điện tâm đồ vang lên liên tục, cơ thể hắn và nó cũng giật liên tục..đường gấp khúc không còn nữa mà thay vào là một đường thẳng...
-”BÁC SĨ”- một chị y tá gọi lớn