Hãy Đợi Em! Anh Nhé!!

Chương 3: Chương 3: Kí Ức (P2) : Trở Thành Xác Thủ!!




Trong những ngày diễn ra lễ tang cho Phong..nó cứ như người mất hồn chẳng chịu ăn uống gì cả dù mọi người khuyên ngăn hết mực..Và ngày cuối cùng của lễ, vào 1 buổi chiều trời trong xanh mây nhẹ trôi ,từng cơn gió thổi nhè nhẹ, nó bước 1 mình đến 1 ngôi mộ,đặt 1 bó hoa hồng trắng cạnh ngôi mộ, nó quỳ hẳn xuống đất. 1giọt..2giọt..3giọt..nước mắt nó lại rơi..chẳng lẽ những ngày qua nước mắt nó rơi chưa đủ sao, chẳng lẽ ở cái tuổi 14 này cái tuổi đáng ra cần được yêu thương cần được bảo bọc thì chính nó lại phải chịu đựng những nổi mất mát này sao. Đúng vậy! Nó còn quá nhỏ để biết cái thứ gọi là Tình Yêu nhưng nó và Phong đã là thanh mai trúc mã từ bé, tình cảm của cả 2 rất sâu đậm, chính thế mà ngay từ nhỏ bản thân nó đã nhận thức rằng cuộc đời nó con đường trên hạnh phúc của nó tất cả đều giao cho Phong cả, vậy mà bây giờ anh nỡ bỏ nó mà đi..thử hỏi 1 đứa trẻ như nó có chịu nổi cú sock này không??.

Không gian im lặng.. từ nãy đến giờ nó vẫn quỳ đó mặc cho nước mắt rơi...5p..10p..30p ..đã gần hơn nữa tiếng trôi qua..im lặng đối vs nó là sự an ủi tốt nhất lúc này. Bỗng nó cất đi tiếng nấc rồi thì thầm vs ngôi mộ mang tên Lâm Thanh Phong

“Anh nè! Hôm nay Rin đến thăm anh đó..Dạo này anh khoẻ không...ở đó ăn uống có ngon miệng không..có nhớ Rin không..”

Nó dừng lại khoảng 10s rồi tiếp

“Sao từ nãy giờ anh không nói chuỵên vs Rin vậy..anh có biết là Rin đang chờ anh không..anh trả lời Rin đi chứ sao cứ mãi im lặng thế! anh không còn thích Rin nữa hả? Sao anh không ở lại chơi vs Rin..Rin nhớ anh nhìu lắm.. anh đi rồi chẳng còn ai chơi vs Rin cả..Rin bùn lắm..anh mau mau về vs Rin đi..mau về đi mà...“..-nó miên man ròi thiếp đi bên cạnh mộ trong sự mệt mõi và nước mắt

****

-”Á anh Phong..Rin đây nè”-thấy Phong nó vui mừng ngoắc anh về phiá mình

Phong không trả lời chỉ mĩm cười nhẹ rồi tiến về phiá nó

-”Anh Phong đang đi đâu vậy cho Rin đi cùng vs được không? “-nó nũng nịu

-”Không được lần này anh Phong phải đi 1 nơi rất xa không cho Rin theo được.. Rin ở nhà ngoan nhé”-vừa nói Phong vừa nhìn về 1 nơi xa xăm vuốt tóc nó..

-”Rin không chịu đâu..anh cho Rin theo đi Rin hứa sẽ không quậy đâu mà”-nó

-”Rin nè!”-Phong không trả lời mà gọi nó

-”Dạ?”-nó nghiêng đầu nhìn Phong

-”Nếu anh không ở bên thì Rin phải ngoan phải biết nghe lời mọi người hiểu chưa? Phải sống thiệt tốt đó!” -Phong nói vs ánh mắt đượm buồn

-”Dạ..vậy khi nào anh về?”-nó

-”Ừ thì anh...mà thôi đến giờ anh phải đi rồi...Rin phải nhớ những lời anh nói đó...anh mãi yêu Rin”-vứt dứt câu hình ảnh Phong biến mất

-”Anh Phong đợi Rin với..anh Phong đừng đi..đừng bỏ Rin..híc..híc..”-nó khóc..cảm giác Phong sẽ đi mãi sẽ không ở lại vs nó nữa *trống trãi*-2 từ đủ diễn tả trái tim nó ngay lúc này.. . .....

***

“Anh Phong..”-Giật mình tỉnh dậy mồ hôi chảy dài trên mặt,thì ra chỉ là 1 giấc mơ....1giấc mơ nhưng có lẽ là lần cuối cùng nó được gặp anh.... trời cũng đã sập tối..nó đứng dậy dứt khoát lê những bước chân cô đơn mệt mõi về nhà......

**1giọt... 2giọt..3giọt...ào ào...** là mưa..là những giọt mưa văng vào mặt nó.. ĐAU lắm..RÁT lắm ..ở trong tim ấy.....có phải chăng những giọt mưa kia rơi thay cho nước mắt của ông trời...ông cũng biết khóc ư? Ông thông cảm cho cuộc đời của nó ư? Vậy thì vì sao ông lại nỡ cướp đi người nó yêu thương khiến nó phải đau khổ? “Là do số phận...là do định mệnh...là do sự sắp đặt của ông trời...bất cứ ai muốn có được hạnh phúc thì cũng phải vượt qua nhiều thử thách nhiều khó khăn....và cuối cùng nhận được là những nụ cười, niềm vui,sự tự do và trên hết là HẠNH PHÚC“......

Đưa 2tay ra trước mặt..nó hứng từng hạt mưa..từng hạt mưa...Không đi nhanh không chạy trốn cơn mưa kia ngược lại nó đi rất chậm rất chậm. Mệt mõi ư? Có đấy nhưng không nhìu..Lạnh lẽo ư? Có đấy nhưng không phải là tất cả..Cô đơn ư? Đúng vậy..”cô đơn “- chỉ 2từ thôi nhưng đủ diễn tả tất cả..

*Tít..Tít..Tít* tiếng kèn xe bấm lớn và liên tục vs ý bảo nó tránh ra 1 bên,, nhưng cũng là tiếng kèn xe này..vài ngày trước đã cướp đi người nó yêu thương.. cố ngước mặt lên, nhìn thẳng vào chiếc xe phiá trước..trong đầu nó đang có sự tranh cãi...

1bên là: “Chết!chỉ có cái chết mới có thể ở bên anh Phong...”

Còn 1 bên là: “Nqu xuẩn! Chẳng phải anh Phong đã hy sinh tính mạng để cứu mày sao...nếu mày chết..mày có chắc là pama mày những người thân của mày sẽ không đau lòng không cả anh Phong nữa anh ấy có vui khi thấy mày như vậy không...”

Suy nghĩ thì vẫn là suy nghĩ thôi bởi vì nó đã ngất đi do dầm mưa và mấy ngày nay nó đã ăn gì đâu...

-”Có chuyện gì..sao lại dừng xe?”-người đàn ông ngồi trong xe hỏi

-”Dạ thưa ông chủ...có 1 cô bé xỉu trước xe”-anh tài xế đáp

-”Vậy sao? Thôi được rồi anh lấy dù cùng tôi ra đưa cháu ấy lên xe đi”-người đàn ông ấy nói

-”Vâng ông chủ!”-anh tài xế

Thế là nó đã được 1 người đàn ông lạ mặt đưa về biệt thự của ông ta...

................................

SÁNG HÔM SAU:

Bị những tia nắng buổi sớm chiếu vào mặt nó vội giật mình thức giấc..trước mặt nó bây giờ là 1 căn phòng tông màu trắng đen..đầy đủ tất cả mọi thứ..cứ như là 1 ngôi nhà được thu nhỏ í ...và trong tiềm thức, đói vs nó là 1 nơi hoàn toàn xa lạ!!

-”ChÁu tỉnh rồi à?”-người đàn ông hôm qua bước vào vs 1 bát cháo và 1 bịch thuốc..

-”Ông là ai sao tôi lại ở đây??''-nó nhăn mặt hỏi

-”À ta tên Lưu Vĩnh Trí,hôm qua thấy cháu ngất trên đường nên mang cháu về...đợi cháu khỏe ta sẽ đưa cháu nhà”-ông Trí nói

-”À cám ơn”-nó nói

-”Đây cháu ăn đi rồi uống thuốc cho khỏe”-ông Trí

-”Cám ơn ,nhưng..sao tôi biết được trong đây có bỏ thứ gì hay không,nhỡ ông muốn giết tôi thì sao?”-nó nói tỉnh bơ

-”Haha nếu ta muốn giết cháu thì đã ra tay từ tối hôm qua rồi..mà sao cháu lại hỏi vậy”-ông Trí

-”À tại vì trong công việc ba tui có rất nhiều kẻ thù..nên tui phải đề phòng trong mọi trường họp”-nó

-”Haha vậy thì cháu cứ yên tâm..ta không hại cháu đâu”-ông Trí cười lớn

-”Ờ”-nó

-”Thế cháu tên gì..học lớp mấy..bao nhiêu tuổi con ai/”-ông Trí hỏi 1 tràng

-”Trần Anh Vi,10,16,Trần Minh Tân”-nó trả lời gọn b

ăng theo trình tự câu hỏi của ông ta

-”Trần Việt Tân chủ tịch tập đoàn BOH”-ông Trí bất ngờ

Nó chỉ gật đầu cái rụp rồi ăn tiếp

-”Mà cho ta hỏi nhé,cháu chỉ 14t ta thì lại đến gần 40 sao cháu lại xưng tôi-ông ,trả lời ta lại không đầu không đuôi không thưa không dạ chẳng giống những đứa trẻ khác,cháu hơi ngang ngược rồi đấy”-ông Trí hơi nheo mày nói

-”Thích”-nó lúc này mới ngước đầu lên trả lời cộc lốc

-”Haha giỏi lắm..thôi cháu ăn đi”-ôNg cười sảng khoái rồi bước ra ngoài vs dòng suy ngĩ:'Khá khen cho 1cô bé 14t,ngang tàn,hống hách,lạnh lùng,thông minh,được... được..haha'

Ăn xong nó bước xuống thì chẳng thấy ông Trí đâu,chị giúp việc thì bảo nếu nó muốn về thì kêu tài xế chở nó về và đưa cho nó 1tấm danh thiếp..

Ngồi trên xe lấy tấm danh thiếp ra xem nó rất hiếu kì vs dòng chữ “Đào tạo sát thủ chuyên nghiệp” mà chỉ ghi bằng bút bi đen nhạt như là chỉ mới được người ta thêm vào chớ không phải có từ trước í

Vừa về đến nhà mặc cho mọi người hỏi thăm quan tâm lo lắng cả đêm nó đã đi đâu sao không về nhà thì nó chỉ đi thẳng lên phòng không nói gì..Khóa trái cửa lại nó đi tắm rồi nằm lên giường lấy điện thoại bấm số điện thoại ghi trên danh thiếp

-”Alo..”-1 giọng nữ đầu dây bên kia

-”Có phải số ông Trí?”-nó hỏi lạnh lùng

-”Cô là ai?”-cô gái kia hỏi lại

-”Cho gặp ông Trí”-nó ra lệnh không chút cảm xúc

-”Tôi.. tôi..tôi là thư..thư kí của ông ấy..cô nói tên đi tôi sẽ báo lại vs ông ấy”-cô gái lấp bấp

-”Trần Anh Vi”-nó đáp

-”Đợi tôi 1chút”-cô gái lấy lại bình tĩnh

Nó không trả lời và đợi

*****

-”Có chuyện gì?”-ông Trí lạnh lùng

-”Dạ thưa có cô Trần Anh Vi cần gặp”-cô thư kí

-”Được chuyển cho tôi”-ông Trí

****

-”Alo”-ông Trí

-”Tôi có việc muốn hỏi”-nó

-”Cháu cứ nói”-ông Trí đáp

-”Trên danh thiếp có ghi Đào tạo xác thủ,tôi muốn biết rõ hơn”-nó nói

-”Cháu có hứng thú”-ông Trí vui vẽ nói

-”Tôi có thể gặp ông “-nó không trả lời mà nói thẳng

-”Được..hẹn cháu 3h chiều nay tại quán cafe đường ZX”-ông Trí

-”Được”-vừa nói dứt câu nó liền cúp máy không để cho ông Trí nói thêm gì

Nằm trên chiếc giường ngủ ôm con gấu bông Phong tặng nó tự ngĩ rằng “1con người hồn nhiên vui vẻ trước kia đang ở đâu vậy,hãy nói cho tôi biết đi!.Vì sao lại trở nên lạnh lùng ngang ngược đến thế , lại còn có ý định trở thành 1xác thủ nữa chứ.Chẳng lẽ cuộc sống bình thường này quá nhạt nhẽo sao.”

Về phần ông Trí,ông cảm thấy rất vui,từ lúc gặp được nó ông đã có linh cảm rằng nó chính là 1xác thủ trong tương lai đảm nhiệm chức vụ R trong bộ tứ xác thủ mang tên R.O.S.E

(Gt:Lưu Vĩnh Trí:40t,chủ tịch tập đoàn kim cương đá quý mang tên Blue(viết tắc:Bl)lớn nhất nhì châu Á,ngoài ra ông còn có 1trung tâm ngầm đào tạo xác thủ ở Mĩ.Thầy của ônq vào 3năm trước trước khi chết đã nói vs ông rằng “Phải tìm cho ra 4nữ xác thủ trong bộ tứ R.O.S.E;xác thủ R nắm giữ chức vị cao nhất..cũng như sẽ là người dẫn đầu của tứ xác thủ..giỏi về mọi mặt;xác thủ O nắm giữ chức vị thứ 2 phải có sự thông minh nhạy bén đặc biệt phải giỏi về các loại phi tiêu, thuốc nổ,độc dược;xác thủ S đứng thứ 3 thông minh khôn khéo phải giỏi về mọi lọai vũ khí;xác thủ E phải thông minh nhanh nhẹn,kĩ thuật phải thật tốt để hack các lọai camera hiểu biết về điện và các hệ thống an ninh trên thế giới

;đặc biệt các xác thủ phải mang trong mình 1sự lạnh lùng tàn ác đến tột độ không để tình cảm vứơn vào việc công;ng

oài ra nếu như vào lần sinh nhật thứ 43 của ông Trí tức là khi nó 17t mà vẫn chưa tìm ra được 4 xác thủ thì tất cả những gì ông Trí gầy dựng bấy lâu nay đều bị phá sản không chỉ thế gia đình của các xác thủ chưa tìm ra cũng vì thế mà sụp đổ hoàn toàn”-đó là 1lời nguyền của 1bà lão pháp sư vào 50năm trước ,còn cách giải thì tiết lộ sau)

**3H CHIỀU TẠI QUÁN CAFE ĐƯỜNG ZX

Có 2con người đang ngồi đối diện với nhau tại 1 cái bàn trong góc khuất của quán cafe

-”2vị muốn dùng gì ạ?”-anh phục bước ra vs chiếc menu trên tay

-”2ly cafe không đừơng”-nó lạnh lùng khiến cho anh phục vụ thoáng lạnh sống lưng và ông Trí thì hết sức bất ngờ vs 1cô bé 14t như nó

-”Sao cháu không hỏi ý kiến ta mà đã quyết định vậy”-ông Trí nhìn nó hỏi

-”Thích”-nó lạnh lùng buông 1 từ

-”Được rồi cháu muốn hỏi ta về việc xác thủ sao?”-ông Trí

-”Nói rõ hơn đi”-nó

-”Là 1xác thủ phải có đầy đủ sự gan dạ tàn ác lạnh lùng thông minh nhanh nhẹn và sự nhạy bén đặc biệt 1khi đã nhận nhiệm vụ thì phải hoàn thành 1cách nhanh gọn,không để tình cảm chen vào việc công,chỉ cần có kẻ cản trở trong lúc làm nhiệm vụ là giết..phải trải qua 1đợt huấn luỵên kéo dài 2năm.hoặc tùy theo năng lực...Và..”-đang nói thì ông ta ngập ngừng

Nó đang nghe bỗng dưng ông Trí dừng lại làm nó kh

ó chịu,nhướn mày nó nói:“Tiếp?”

-”Và ta đang tìm bộ tứ xác thủ...”-ông kể cho nó nghe toàn bộ việc thầy ông nói trước kki chết

-”Ông muốn tôi là 1 trong tứ xác thủ?”-nó nhếch mép hỏi

-”Đúng vậy,cháu rất thông minh”-ông Trí cười gượng

-”Lý do?”-nó lạnh lùng hỏi

-”À..chỉ là ta thấy cháu có đủ tố chất để làm điều đó”-ông Trí

-”Được..vậy kki nào tôi có thể bắt đầu đợt huấn luyện”-nó đưa mắt về 1nơi xa xăm

-”Bất kì lúc nào cháu muốn”-ông Trí cười tươi đáp

-”Ngày mai?”-nó lạnh lùng

-”Sao..à à cũng được vậy cháu chuẫn bị đi chúng ta sẽ bay vào 8h sáng mai ,ta sẽ mua vé”-ông Trí bất ngờ

-”Được...nhưng mà đừng nói cho gia đình tôi biết..tôi sẽ nói rằng mình đi du học”-nó nói

-”Được”-ông vừa nói xong thì nó đã đi đến cửa rồi(hazzi bó tay =_=)

**NHÀ NÓ**

-”Con có chuyện muốn nói”-nó ngồi đối diện vs papa và mama nó..chưa bao giờ nó nói chuyện vs pama mà lại vs thái độ như thế này

-”À ừ con cứ nói đi”-papa thoáng bất ngờ vs nó

-”Con muốn đi du học”-nó

-”Sao con lại..”-mama đang nói thì nó chen ngang

-”Quên anh Phong”

-”Thế..thế cũng được vậy khi nào con đi”-papa nó

-”8h sáng mai”-nó

-”Sao gấp quá vậy”-papa nó

-”Càng sớm càng tốt”-nó

-”Ừ..vậy cũng được ..thế con đi bao lâu?”-papa

-”2năm”-nó

-”Vậy ta sẽ đặt vé và chỗ ở cho con”-mama nó lúc này mới lên tiếng vs 2mắt ngấn lệ

-”Không cần đâu con sẽ đi cùng bạn nên mama khỏi lo”-thấy mama kkóc nó cũng xót lắm nên mới nói thêm vài chữ cho mama pớt lo

-”Ừ vậy ta lên thu xếp đồ vs con”-mama

-”Dạ “-nó

***Phòng nó***

-”Con đi sang bên đó phải biết tự lo cho bản thân..học không nổi thì đừng quá sức nghe con!”-mama nó khuyên

-”Dạ con biết rồi mama cũng vậy nha”-nó đến lúc này không lạnh lùng nũa

-''Con đi rồi ta nhớ con lắm”-mama ôm nó thật chặt vào lòng 2hàng lệ rơi

-”Con cũng sẽ rất nhớ mama”-nó cũng òa kkóc

**Cốc cốc cốc**

-”vào đi”-mama buông nó ra,nói

-”Chị Rin sắp phải đi đâu hã mama”-bảo vi từ ngoài chạy thật nhanh sa vào lòng mẹ và chị

-”ừ chị Rin phải đi học xa..bảo vi ở nhà phải ngoan nge lời mama không được quậy phá nge chưa”-nó ôm bảo vi vào lòng

-”thế khi nào chị về chị nhớ mua quà cho bảo vi nha”-bảo vi vừa kkóc vừa nũng nịu trẻ con

-”Nếu bảo vi ngoan chị mới mua”-nó xoa đầu con bé

-”dạ bảo vi sẽ ngoan..”-bảo vi ngây ngô

Còn mama nó ngồi nhìn 2chị em,lòng bà cũng vơi bớt nỗi buốn vì nó không gét bảo vi.Bởi vì chính bảo vi đã 1 phần gây ra cái chết cho Phong

-”Thôi bảo vi về phòng để chị nghĩ ngơi nào”-mama nó

-”Con muốn ngủ vs chị”-bảo vi nũng nịu

-”Thôi mẹ để bảo vi ngủ vs con đi..ngày mai con phải đi rồi mà”-nó cười buồn

-”ừ vậy 2chị em ngủ sớm đi nhé”-mama nó

-”dạ”-2chị em đồng thanh

Và cả đêm đó..nó cứ mãi trằn trọc không ngủ được tận đến 1h nó mới chợp mắt..bởi vì trong đầu nó luôn suy nghĩ vẫn vơ”1con người vô tư hay cười đã chết và sẽ thay thế bằng 1con người lạnh lùng,tàn ác ư?Liệu mình có chọn đúng hay không..liệu mình có hạnh phúc khi bàn tay đã nhuộm đầy máu tươi

...rồi tất cả sẽ như thế nào đây???”

----------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.