Anh chỉ im lặng đứng đó thôi cũng đã trở thành tâm điểm ngắm nhìn của vô số người. Số lượng khách chờ xe, còn cố tình bị nhỡ chuyến mỗi lúc một đông.
Với bộ âu phục màu đen chỉn chu, gương mặt anh tuấn, dáng người cao ráo, Tuấn Kiệt hoàn toàn chẳng cần có bất cứ cử động nào cũng có thể tự tạo thành một bức tượng hoàn mỹ.
Thấy cô, anh lập tức vẫy vẫy tay ánh mắt như đang nói: “Đấy, em nhìn đi, tôi chỉ cần đứng đây không thôi cũng có vô số người thèm.”
Nhật Ly trợn mắt đi tới, đứng yên ở chỗ cách anh ba bước chân, miễn cưỡng mỉm cười: “Tổng giám đốc, thật trùng hợp! Anh cũng đứng ở đây để bắt xe à?”
Tuấn Kiệt nhếch môi, giơ tay kéo cô tới gần. Nhật Ly bị bất ngờ, dưới chân lập tức lảo đảo hẫng một bước, bị anh kéo vào trong lòng, lập tức cảm thấy hoảng sợ.
“Anh làm gì thế?” Cô quát lên.
Đám đông ồ lên thích thú. Vài người còn lấy điện thoại ra chụp lại.
“Đừng nhúc nhích.” Sắc mặt Tuấn Kiệt không chút thay đổi, anh nâng tay giúp cô lấy xuống chút vụn giấy không biết dính lên tóc từ lúc nào, động tác vừa dịu dàng lại rất tự nhiên.
Nhật ly ngơ ngác, gương mặt bất giác đỏ bừng lên. Cô hơi lui về sau một bước, giơ tay lên vén lọn tóc bị vương ra sau tai, lúng túng khó hiểu, không dám nhìn vào mắt của anh, ấp úng giải thích:
“Chuyện về Vinh... Tôi chỉ muốn nói rõ ràng với anh, nhưng không đồng nghĩa với việc chấp nhận sự quan tâm của anh.”
Tuấn Kiệt mỉm cười, thản nhiên nói sang vấn đề khác: “Tôi tình cờ đi ngang qua căng tin, thấy hai người có chút cử chỉ thân mật, nên nhắc nhở đôi câu để cô được biết, không có đến lúc bị phạt lại oán trách tôi. Không thể không nói chúng ta cũng rất hữu duyên.”
Nhật Ly: “…”
Hữu duyên cái con khỉ? Nghiệt duyên thì có!
Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, hơi tò mò nói lảng sang chuyện khác: “Chẳng phải anh có xe, sao lại đứng ở đây?”
Người đàn ông không đổi sắc mặt nói dối: “Hôm nay xe của tôi bị hỏng.”
“Vậy à!” Mặc dù Nhật Ly hơi nghi ngờ nhưng nghĩ đến anh là ông chủ, nhân viên như mình vẫn nên im lặng không vạch trần thì hơn nên thôi.
Cô nhìn xung quanh, thấy đám đông tập trung lại ngày một nhiều liền kéo anh ra một chỗ cách khá xa trạm bắt xe rồi hỏi: “Anh biết tuyến xe để về nhà mình chưa?”
Tuấn Kiệt khẽ gật đầu: “Biết rồi, nhưng đi xe buýt đông người có chút không quen. Hay em đi dạo với tôi một chút chờ xe sửa xong tôi sẽ đưa em về được không?”
Nhật Ly sửng sốt.
Vấn đề này... Khó trả lời!
Cô còn đang muốn chuồn êm đây này!
Nhật Ly miễn cưỡng cười, từ chối: “Tôi còn phải về đi làm thêm, anh... có thể ngồi ở đâu đó chờ cũng được!”
Tuấn Kiệt suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ừ.”
Rồi bỗng nhiên anh lại lấy ra một tấm thẻ màu đen in chữ vàng, đưa ra trước mặt cô: “Em cầm cái này đi.”
Nhật Ly lại thêm lần nữa rơi vào trạng thái ngơ ngẩn. Nếu như cô không nhầm, tấm thẻ này gọi là thẻ đen - Vip thuộc về danh nghĩa Hùng Thiên. Số tiền ở bên trong cô có mơ cũng chẳng thể đếm hết được, quan trọng nhất chính là nó tượng trưng cho thân phận của người sở hữu.
Bạch phú mỹ đấy!
Có thể nói, nếu Nhật Ly nhận tấm thẻ này thì chẳng khác nào cô đã nhận lời chấp nhận để người đàn ông này bao nuôi. Biến cô thành một loại phụ nữ sống nhờ vào tiền của người khác, chỉ cần nghĩ thôi Nhật Ly cũng đã cảm thấy tự coi thường chính mình rồi.
Cô cười giễu cợt trong lòng, nhưng bên ngoài lại tỏ ra kinh ngạc há miệng, nhìn về phía Tuấn Kiệt thắc mắc: “Anh đưa cái này cho tôi? Tại sao?”
“Em hiểu mà.” Tuấn Kiệt nghiêm túc nói.
Nhật Ly: “...”
Hiểu nhưng nói ra lại có chút ngượng mồm.
Đây thật sự là... khiến người ta không biết đáp lại thế nào cho phải. Đằng trước anh nói không được yêu đương công sở, sau lưng lại dúi thẻ đen muốn mua tình của tôi?
“Tôi rất tiếc...” Cô dứt khoát từ chối. “Anh đi tìm người khác đi.”
“Tôi đưa nó cho em không phải để mua em làm tình nhân hay bao nuôi như em nghĩ, tôi chỉ muốn giúp đỡ em trả hết những số nợ kia.” Tuấn Kiệt ngừng một chút rồi nói: “Tôi đã xem những tin tức trên mạng gần đây.”
“Anh điều tra tôi.” Nhật Ly cau mày hỏi.
“Tôi đã nói thích em, đương nhiên sẽ quan tâm tới mọi thứ thuộc về em.” Tuấn Kiệt nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh chứa chan sự chân thành.
Ngay lúc Nhật Ly muốn nói gì nữa thì nhạc chuông của điện thoại bỗng vang lên. Cô đành phải nghe máy trước.
Người gọi là biên tập viên của cô.
“Alo, Chị có một tin tốt cho em đây.” Giọng nói vui vẻ của Ngọc Hà vang lên.
“Dạ.” Nhật Ly kinh ngạc hỏi lại: “Tin gì vậy ạ?”
“Bộ truyện [Trả nợ cho ma long] của em được chọn xuất bản sách nhé!” Ngọc Hà không giấu nổi sự phấn khích.
“Thật không ạ?” Nhật Ly cũng chẳng dám tin hỏi lại.
“Em chuẩn bị mà làm đại thần đi là vừa, chị xem bảng thống kê rồi, mấy bộ kia cũng đang rất hót nhưng vì kết SE nên còn cần phải xem xét, có thể nhà xuất bản sẽ cân nhắc đến việc yêu cầu em viết thêm ngoại truyện.”
“Hì hì, vâng ạ.” Nhật Ly cười tít cả mắt.
“Thế nhé, có chuyện gì mới chị sẽ gọi cho em, nhớ thường xuyên kiểm tra email đấy.” Ngọc Hà cũng thở phào nhẹ nhõm. Con bé này đúng là cô ấy rất mến.
“Vâng ạ, em chào chị.”
Nhật Ly nhìn Tuấn Kiệt đầy vẻ vui mừng, khoe: “Tôi sắp xuất bản sách, anh thấy chưa, lúc đấy sẽ có đủ tiền để trả nợ. Tự tôi sẽ làm được.”
Không cần đàn ông bao nuôi!
“Đúng rồi. Em rất giỏi!” Anh cười tủm tỉm nói tiếp: “Vậy em có thể để tôi đưa em về nhà không?”
Mải đứng nói chuyện với người đàn ông này mà xe buýt cũng bị nhỡ chuyến, Nhật Ly nhìn sắc trời đành gật đầu. “Cảm ơn anh!”
Cô vừa dứt lời thì chiếc xe ô tô quen thuộc cũng xuất hiện bên lề đường. Cửa bên ghế lái có một chàng trai đẹp mắt bước xuống xe, gương mặt anh ấy lạnh lùng cứng ngắc như một bức tượng không hề có một chút biểu cảm nào.
Cô biết người này, trong bảng sơ đồ nhân sự công ty có anh ấy, tên là Đoàn, trợ lý tổng giám đốc.
“Ông chủ.” Đoàn đi tới cúi người một góc bốn mươi lăm độ chào Tuấn Kiệt, rồi quay sang gật đầu với Nhật Ly.
Tuấn Kiệt đi tới ngồi vào chỗ ngồi phía sau, Nhật Ly theo cánh tay mời của Đoàn cũng đi sang bên kia ngồi vào cạnh Tuấn Kiệt.
Trên xe không ai nói gì, im lặng cho tới khi về đến cửa nhà Nhật Ly.
“Tạm biệt!” Cô cúi đầu vào cửa kính chào người trong xe.
Tuấn Kiệt mỉm cười gật đầu.
Chiếc xe rời đi, lát sau người đàn ông mới lẩm bẩm: “Tình yêu thời đại học có phải rất thú vị không?”
“Dạ?” Đoàn liếc mắt nhìn gương mặt đẹp không góc chết của người đàn ông ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu hỏi lại.
“Không có gì!” Tuấn Kiệt thờ ờ nói rồi nhìn ra phía ngoài nhếch miệng cười nguy hiểm.
***