Nhật Ly vội vàng lội ngược về nền tảng đăng truyện của mình, lượt xem truyện đang tăng lên một cách chóng mặt. Ngay cả những bộ truyện cũ của cô cũng thi nhau nổi lên.
Nhưng khu bình luận lại im ắng không có lấy một gợn sóng nào.
Sợ quá!
Bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hốt hoảng.
Cô vội vàng vào bếp úp vội bát mì tôm để ăn, ăn no mới có sức để mà chiến đấu.
Từng giây từng phút trôi qua, mọi thứ vẫn vô cùng yên ắng làm Nhật Ly thấp thỏm đứng ngồi chẳng yên.
Ăn vội ăn vàng bát mì cũng mất cả ngon.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, là một số máy lạ. Cô do dự một chút rồi bấm nhận cuộc gọi.
“Tao không nói nhiều, ở nhà còn một vài món đồ của mẹ mày, nếu tối nay mày tới tao sẽ trả lại, còn không thì đốt sạch.”
Tiếng nói như quát từ trong điện thoại vang lên.
“Ông…” Khốn nạn đến thế là cùng. “Rốt cuộc trăm phương ngàn kế ép tôi tới đó để làm gì?”
“Tao chỉ muốn mày về nhà ăn một bữa cơm gặp gỡ mọi người.” Võ Khánh khó chịu nói.
“Chứ không phải có người ốm sắp… mà tết tư cũng chẳng phải mà, ngày giỗ thì không. Tự nhiên gọi tôi về ăn cơm. Muốn đầu độc tôi à?” Nhật Ly cười lạnh.
Bao nhiêu năm nay đến nhìn mặt cô họ còn ngại kìa, sao dạo này lại chăm chỉ xuất hiện để nhảy nhót thế chứ?
“Bảo mày về thì cứ về, thắc mắc nhiều làm gì. Không về thì cứ như tao đã nói ở trên.” Ông ta dứt khoát tắt máy.
Nhật Ly trợn mắt nhìn điện thoại.
Cô thở dài chán nản lên giường đi ngủ.
Một lát, lại không chịu được bật dậy mở máy tính lên lạch cạch ngồi gõ chữ. Ban đầu chỉ là muốn giải tỏa mọi áp lực trong đầu, ai ngờ càng viết càng hăng, lúc ngừng lại nhìn qua đồng hồ thế mà đã sáu giờ tối.
Nhật Ly đứng dậy chọn một chiếc quần bò xanh ống rộng và áo phông đen dáng thụng mặc vào. Vạt áo phía trước nhét trong cạp quần, chân đi đôi giày bệt màu bụi, tóc buộc nửa mái sau đầu. Nhìn tổng thể vô cùng cá tính, nghịch ngợm.
Nhật Ly dắt xe máy ra, hai mươi phút sau đi tới biệt thự nhà họ Võ.
Ngôi biệt thự này tọa lạc ở khu vực nổi tiếng có cảnh đẹp của thành phố Vũ Ninh, bên cạnh có núi lại gần sông, phong cảnh hết sức trữ tình.
Cô dừng xe trước cổng, bác giúp việc liền chạy ra mở cổng, thái độ hết sức khinh thường không thèm chào hỏi.
Nhật Ly cũng chẳng thèm nhìn, cô lạnh nhạt chống xe ở góc sân rồi đi vào bên trong.
Tại phòng khách, Ái Lan và Bích Liên đang ngồi nói chuyện cười đùa hết sức vui vẻ cùng với Võ Khánh, bà cụ Võ. Còn có một người đàn ông hói đầu trung tuổi mà Nhật Ly không quen.
Không khí vô cùng hòa hợp.
Đúng là… một gia đình.
Nhật Ly đi vào, đột nhiên không ai nói gì nữa, đồng loạt quay lại liếc nhìn cô từ đầu tới chân.
Phong cách ăn mặc trẻ trung lại kết hợp với gương mặt đẹp, thật đúng là rất ấn tượng. Đáy mắt người đàn ông trung tuổi sáng lên trầm trồ: “Đây có phải là Ly không?”
Nhật Ly lạnh nhạt liếc mắt nhìn sang, xã giao gật đầu chào một cái.
Bích Liên cũng nhìn lại, sự chán ghét ở tận đáy lòng cô ta không ngừng lớn lên. Càng nhìn càng thấy ghen tị, càng muốn vùi dập, nhất là cái gương mặt đẹp đẽ kiêu ngạo kia. Rõ ràng cuộc sống cực khổ như vậy, thế mà sao vẫn còn ung dung tự tại, ra vẻ thanh cao thế này?
Ngay cả bộ quần áo rẻ tiền đó, được cô mặc trên người cũng tăng thêm giá trị của nó, khiến cho ai không biết lại tưởng cô đang dùng hàng hiệu.
Tức quá mà!
Cô ta đã mong thấy một hình ảnh thảm hại khác chứ không phải như thế này.
Nhưng mà khi nghĩ đến tương lai của cô sẽ phải lấy một lão chồng vừa già vừa vũ phu ở trước mặt, thì tâm trạng của cô ta lập tức trở về trạng thái cân bằng.
Giả vờ cao quý sạch sẽ thì thế nào? Dù sao cũng sẽ chẳng thể bì được với cô ta.
Vừa nhiều tiền, lại có danh tiếng, không những thế còn sẽ lấy chồng trẻ đẹp trai, nếu như không phải anh chàng tổng giám đốc Hùng Thiên kia, thì nhất định cũng là Hoàng Vũ – Một con rùa vàng của giáo sư Minh nổi tiếng.
Còn cô thì sao? Cuộc sống chính là xếp ở tận đáy xã hội với việc ngày đêm trở thành nô lệ tình dục cho lão già bệnh hoạn này, cho đến khi chết đi giống như ba người vợ trước của ông ta mà thôi.
Thực sự rất là mong chờ.
Nghĩ thế, đáy mắt Võ Bích Liên liền xẹt qua tia sáng đắc ý. Cô ta cong môi lên nở nụ cười lấy lòng, chạy ra phía trước: “Chị, chị đến rồi!”
Ái Lan cũng phản ứng lại, bà ta vội vàng tiến lên, cười tít mắt nói: “Nào, Nhật Ly đến đây, ngồi chỗ này! Bích Liên mau dẫn chị con về chỗ ngồi.”
Bà ta cố ý chỉ vào chỗ trống bên cạnh người đàn ông hói đầu bụng bự kia.
Nhật Ly tránh đôi tay của Bích liên ra, vẫn đứng im không nhúc nhích. Cô lạnh nhạt hỏi: “Đồ của mẹ tôi đâu?”
Chẳng ai lên tiếng trách móc về thái độ của cô. Bà cụ Võ hôm nay bỗng nhiên lại im re như thế làm Nhật Ly càng nghĩ càng không yên tâm.
Câu hỏi của Nhật Ly làm sắc mặt Ái Lan lộ ra vài phần lúng túng.
Bích Liên thấy thế, vội vàng chộp lấy cánh tay cô, ra vẻ thân thiết cười nói: “Chị, sao phải vội càng như vậy, lâu lắm rồi chị mới về nhà, có chuyện gì ăn cơm xong rồi nói!”
Nhật Ly lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu nhẹ nhàng trào phúng: “Không vội sao được, các người dọa đốt đồ của mẹ tôi ép tôi trở về đấy!”