Đa số thành viên sống tại biệt thự trong núi đều là những người chủ động bị biến đổi, đã trải qua quá trình rèn luyện để trở thành những chiến binh dũng mãnh. Tuy nhiên ở đây cũng có người thân của bọn họ là người thường, có cả những người mới biến đổi gọi là con non. Tất cả bọn họ đều hiểu về những gì đang diễn ra xung quanh và sẵn sàng ký tên vào hiệp ước nguyện trung thành với chủ nhân là Tuấn Kiệt.
Đương nhiên là bọn họ ký kết loại hiệp ước này cũng chỉ là một thủ tục bên ngoài, thực chất mọi tâm tư suy nghĩ của bọn họ đều không thoát khỏi tầm kiểm soát của Tuấn Kiệt.
Theo làn sóng tinh thần anh thả ra, toàn bộ đội quân chân rết được bí mật cài vào trong các tổ chức chính trị ở khắp nơi đã trở lại. Bài đã lật, chẳng còn cần thiết phải đặt người của mình vào nơi nguy hiểm nữa. Bọn họ tụ tập ở đây ngày đêm thiết kế, chế tạo ra những vũ khí mới để đối phó với đám quái vật đến từ viện khoa học bên kia, đồng thời còn cả đám người ở phe phản động.
Sau hơn một tuần ổn định, bắt đầu từ ngày thứ tám, không biết lũ quái vật ở đâu ồ ạt xuất hiện tràn ra khắp nơi. Vũ Ninh lúc này mới thực sự hỗn loạn. Tình huống chẳng khác gì ngày tận thế quét qua.
Người dân lâm vào khủng hoảng như rắn mất đầu, lãnh đạo tỉnh chẳng có bất cứ động thái nào, cứ như đã bị bốc hơi khỏi vùng đất này.
Sau mười hai giờ hỗn loạn, toàn bộ tỉnh nhận được công văn bị phong tỏa, một hàng rào sắt kiên cố rất cao được chính phủ cưỡng chế dựng lên ngăn cách toàn bộ người dân nơi này với các tỉnh khác, đường sông, đường bộ đều ngưng hoạt động. Cầu, đường bị phá hủy, đánh sập để ngăn làn sóng di cư của dân chúng. Có vẻ mọi chuyện đã có sự chuẩn bị từ trước. Đến lúc này mọi người mới bàng hoàng nhận ra, bọn họ đã bị bỏ rơi vì được gom chung vào loại người mang mầm bệnh.
Từng đoàn người bạo động đập phá khắp nơi.
Cảnh tượng phố xá hoang tàn, đổ máu. Loài người và quái vật cùng cấu xé lẫn nhau. Chưa bao giờ mạng sống của con người lại mong manh đến thế.
Chính phủ đứng ngoài chẳng có cách nào can thiệp. Vũ Ninh càng hỗn loạn, lại càng bị đánh dấu tình trạng trầm trọng. Bọn họ hoàn toàn không được biết đến nguyên nhân sâu xa của đại dịch là do đâu.
Loại vi rút gây biến đổi con người này còn bị cho là lây lan từ trong cả không khí, nên hết đợt máy bay này, đến đợt máy bay khác thi nhau thả chất bột khử khuẩn xuống.
Giữa cái tiết trời oi bức đầu Hè, Vũ Ninh vì vậy mà lại trắng xóa như được phủ tuyết, không khí nóng ẩm, nồng nặc mùi clopheramin gay mũi. Đối với con người bình thường, việc thở ra hít vào đều vô cùng khó chịu. Hệ miễn dịch mỗi lúc một yếu đi.
Quái vật thích nghi tốt thì càng lúc càng mạnh.
Vậy mà hầu như mọi thông tin từ đây truyền ra ngoài đều bị khống chế và làm sai lệch.
Cũng dễ hiểu thôi. Bởi kẻ đứng đầu lãnh đạo Vũ Ninh hiện giờ đã đổi. Đó là Khánh, một kẻ điên. Anh ta cố ý muốn tách biệt nơi này ra để tiện bề khống chế, muốn xây dựng một thế giới của riêng mình. Ngay cả đám quái vật ngoài kia anh ta cũng không sợ, chỉ một phát đạn, một trái bom là xong.
Dù có thể dùng bạo lực dễ dàng ổn định lại tình hình nhưng anh ta lại cố tình không làm. Cố thủ ở một phần ba lãnh địa Vũ Ninh để ngồi xem Lê Minh và Tuấn Kiệt giao đấu.
Con người này đúng là có đủ sự tàn bạo và kiên nhẫn.
Sau khi Lê Minh triệu tập đủ người của mình trở về, lại thêm Bích Liên chạy tới đầu quân. Viện nghiên cứu liền được củng cố. Phòng thí nghiệm bẩn thỉu đó lại một lần nữa được vận hành tối đa, liên tiếp những phát minh mới được triển khai, giờ đây ngay cả con trai của mình, cái tên Hoàng Vũ cũng bị coi là một trong những con đực cung cấp mã gen cho ông ta. Rất nhiều những tổ chức tế bào mới lạ được kết hợp cùng Bích Liên không ngừng tạo ra huyết thanh mới.
Loại huyết thanh nghịch thiên này không cần tới quá trình thụ tinh, nuôi con non hay mang thai tự nhiên, mà chỉ cần tiêm vào cơ thể của một người trưởng thành là sau hai mươi bốn giờ cấu trúc ADN của người đó sẽ thay đổi, lập tức tạo ra được một cá thể mới.
Công bằng mà nói, nếu như không phải suy nghĩ của người đàn ông này lệch lạc, tài năng của ông ta hẳn sẽ rất có ích đối với những con người bất hạnh mắc phải chứng bệnh ung thư quái ác.
Đáng tiếc!
Lê Minh tự hào về đội quân mới của mình lắm, ông ta chễm chệ lái chiếc xe thể thao mui trần, ngồi bên cạnh là Bích Liên mặc chiếc váy đỏ kiệm vải từ từ tiến về phía biệt thự trong núi.
Tuấn Kiệt cũng đã sớm nhận được tin tức, ngay từ sáng tinh mơ anh cùng người của mình đã chờ sẵn dưới chân núi. Tới tận trưa, người của Lê Minh mới đủng đỉnh xuất hiện.
“Rất khá, cứ nghĩ rằng tới vào lúc này thì chúng mày đều trốn nắng núp cả trong hang. Vậy mà vẫn còn tinh lực ra đây đón tao cơ.” Lê Minh cười lớn, chỉ tay về phía Tuấn Kiệt mỉa mai.
“Tao chỉ không muốn chuột chù cày hỏng đất nhà mình thôi!” Tuấn Kiệt bĩu môi đáp lại.