Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 161: Chương 161




“Hả? Oai vệ vậy? Có thật không thế? Tại sao tao cứ cảm thấy mày đang dương mào khoe mẽ thôi nhỉ?” Sắc mặt Bích Liên tràn ngập vẻ tự đắc, cô ta chống tay nhún người nhảy qua thành cửa xe ra ngoài, cử chỉ chắc chắn như đã bắt được điểm yếu chết người của Nhật Ly trong tay.

Đáy lòng Tuấn Kiệt hơi chùng xuống, anh rất có niềm tin ở khả năng của Nhật Ly, nhưng việc đứng ngoài nhìn cô phải dấn thân vào tình huống mạo hiểm cũng vẫn là khó mà chịu được.

Biết được tâm trạng của Tuấn Kiệt, Nhật Ly chỉ gật đầu dùng ánh mắt trấn an anh, sau đó cô đủng đỉnh tiêu sái như một đại ca xã hội đen xắn tay áo bước lên phía trước, tiến về phía Bích Liên. Bên này Tuấn Kiệt cùng gã da đen kia cũng đang đối diện với nhau. Toàn bộ những người khác tự giác lùi lại, đứng cách xa chỗ này một khoảng để có thể vừa quan sát lại vừa ứng đối kịp thời khi có tình huống bất trắc xảy ra.

Bích Liên vòng hai tay trước ngực hất cằm khinh bỉ nhìn Nhật Ly: “Từ trước đến giờ mày luôn luôn thất bại dưới tay tao, giờ cũng sẽ như vậy thôi. Thời đại của những kẻ vô dụng đã kết thúc rồi. Mày đã là nhân loại lỗi thời cần phải bị đào thải.”

Nhật Ly đưa tay lên che miệng khúc khích cười: “Mày vừa đọc lời thoại trong bộ phim rác nào thế, thật buồn nôn. Lâu rồi chưa được đứng trước camera nên ngáo diễn à?”

“Mày… cứ cười đi, lát nữa tao xem mày có còn cười nổi nữa hay là quỳ rách gối tha thiết cầu xin tao.” Bích Liên bĩu môi đáp trả. Harry Potter fanfic

“Thôi không cần nói nhảm nữa!” Sắc mặt Nhật Ly đang từ tươi cười lập tức chuyển sang lạnh lùng, khí thế thờ ơ bất cần chợt biến hóa, cô giờ đây tựa như con báo săn đang ẩn mình trong bụi rậm, thu lại móng vuốt phủ phục, chuẩn bị sẵn sàng cho đợt phát động đợt tấn công con mồi sắp tới.

Bích Liên cũng thu lại nụ cười, cơ thể gồng lên, mắt trừng trừng nhìn. Cô ta nắm chắc hai tay, chân thủ thế: “Đúng vậy, không cần phải nói nhiều, lát nữa tao sẽ giúp mày chết một cách sung sướng theo cách mà tao ban cho.”

“Bố con điên.” Nhật Ly cười đểu một cái buột miệng mắng chửi.

“Con kia, cái loại vô giáo dục. Đấy là tao đã nể mặt bao nhiêu năm mày vất vả nên nhân nhượng cho mày lắm rồi đấy!” Bích Liên ra vẻ bề trên giễu cợt nói.

“Chà chà! Bích Liên à, tao biết hiện giờ mày như thế nào rồi, éo phải khoe mẽ. Cái loại năng lực đấy của mày đúng là rất đáng tự hào, hiện tại mày đã là người của Lê Minh, là mẹ của cả đám quái vật xấu xí gớm ghiếc kia cơ mà, rõ sung túc. Mày xem có ai được như mày, có ai tởm được như thế?”

“Ha ha ha…” Bích Liên cười rú lên, tiếng cười của cô ta hàm chứa cả sự thê lương vô tận: “Hiểu được như vậy là tốt. Thế nên mày cần phải biết thân biết phận mà nói chuyện tử tế với tao đi, tao vui mày sẽ được chết sung sướng, còn không biết điều làm tao cáu, thì lúc đấy đừng trách tao không nể mặt, ngay cả đàn ông của mày, tao cũng sẽ lấy ra làm đồ chơi...”

Ha tay Bích Liên nắm chặt, nỗi tủi nhục này chính là cô ta chờ đòi lại trên người Nhật Ly, gấp trăm gấp vạn lần.

Vừa nghe nhắc đến Tuấn Kiệt, hai đầu lông mày Nhật Ly liền cau lại. Đe doạ cô thì được, nhưng dám động đến anh, có chết cô cũng không buông tha.

Mà cô ta lấy đâu ra loại tự tin đấy?

Trong số tất cả đám người có mặt ở đây, Tuấn Kiệt chính là nhân vật mạnh nhất, anh có thể khống chế và ra lệnh cho đám quái vật cấp thấp, ngay cả Lê Minh mà không cẩn thận cũng sẽ bị thâu tóm. Vậy tại sao Bích Liên lại nói ra những câu nói tràn đầy tự tin như vậy? Đây chính là loại tự tin không phải tự phụ!

Phải chăng bọn chúng đang có một âm mưu nào khác?

Nhật Ly đúng là không nghĩ tới chuyện này. Chẳng rõ Tuấn Kiệt có hay biết gì không?

“Dựa vào mày đối phó với tao còn được, lại muốn mơ tưởng đến Tuấn Kiệt, đúng là hành vi ngu đần!” Nhật Ly đè xuống bất an trong lòng, cùng nhấc chân cẩn trọng di chuyển vòng tròn trên khoảng đất trống.

“Để rồi xem!” Bích Liên không nói nữa, nhún chân nhảy tới muốn đạp thẳng vào Nhật Ly.

Thân thể của cô ta hẳn đã được cải tạo, chứ như trước kia không thể làm ra được loại hành động như thế này.

Nhật Ly nhẹ nhàng né tránh. Đôi mắt cô không rời, tỉ mỉ quan sát từng cử chỉ của cô ả.

Một người đánh, một người né vô cùng nhịp nhàng. Được một lúc, sự kiên trì của Bích Liên đã bị bào mòn, cô ta nóng giận gào lên: “Đứng lại!”

“Tao ngu đâu!” Nhật Ly nhếch miệng cười.1

“Đánh trả lại tao đi. Khi còn đi học mày luôn tự hào là đàn chị “đếch sợ ai” cơ mà!” Bích Liên châm chọc.

“Hồi đó á? Mày muốn nếm thử tao của cái ngày bất cần đời đấy à?” Nhật Ly chống tay hai bên eo bật cười. “Thù cũng dai nhỉ?”

Có đôi ba lần Bích Liên dùng tiền thuê đám côn đồ chặn ở cổng trường muốn cho Nhật Ly một bài học. Nhưng đều bị cô liều mạng đánh lại. Vũ lực có thể không bằng nhưng thủ đoạn thì chẳng thiếu nên chưa một lần thất bại.

“Mày dám đấu với tao thì nên quang minh chính đại.” Bích Liên khiêu khích.

“Đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Đối phó với loại như chúng mày thì chỉ có gậy ông đập lưng ông. Tao đã thấy bản thân tao quá tử tế rồi.” Nhật Ly bật cười đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.