Mà lúc này tại biệt thự trong núi, trên chiếc giường lụa màu tím là hai người đang an tĩnh ngủ. Cả ngôi biệt thự dường như cũng cố giữ im lặng hết sức có thể để không làm ảnh hưởng đến bọn họ.
Chuyện là đêm qua, sau khi Tuấn Kiệt kể chi tiết về tình huống đã xảy ra tại viện nghiên cứu khoa học cho Nhật Ly nghe, nhưng tất nhiên là anh không phải nói ra toàn bộ sự thật, mà vẫn cố giấu diếm một số chuyện quá máu me tránh để người phụ nữ của mình biết được sẽ lo âu.
Nghe anh kể xong mọi chuyện đã xảy ra, Nhật Ly chẳng những bớt lo mà lại càng thêm cau mày bất an. Bởi vì cô thừa hiểu Tuấn Kiệt đã cố ý nói giảm nói tránh rất nhiều lần rồi.
Đương nhiên là Tuấn Kiệt cũng biết cô đang lo lắng chuyện gì, cho dù anh có cố giấu thì sớm muộn cô cũng vẫn sẽ biết, chỉ là biết nhiều hay biết ít. Nhưng giấu được ngày nào hay ngày ấy. Nếu may ra, anh có thể âm thầm tiêu diệt được tất cả kẻ thù, sắp xếp xong xuôi mọi chuyện trước khi cô biết thì càng hên. Lúc ấy mọi chuyện đã rồi… sẽ là thuận lợi nhất.
Chẳng những thế, Lê Minh không phải là một kẻ thù đơn giản, nhìn cách ông ta dám lấy bản thân mình ra để thử thuốc là đủ hiểu con người này đã mất lý trí tới mức nào. Ông ta càng nguy hiểm, Tuấn Kiệt càng không dám mạo hiểm, càng muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, cố bảo vệ người thân của mình ở một nơi anh cho là tuyệt đối an toàn.
Thế nên, trước hết anh cần phải hết sức bình tĩnh, chẳng thể quá nóng vội.
Anh có thể đợi, nhưng Lê Minh chắc chắn đợi không nổi, ông ta nôn nóng chính là cơ hội cho anh. Việc anh cần chuẩn bị lúc này chính là thiết kế bẫy rập thật chu đáo chờ đón kẻ địch của mình, có thể là Lê Minh, cũng có thể là kẻ khác, những kẻ khát khao sức mạnh, và mã gen nổi trội của anh.
Chấn an xong Nhật Ly, anh liền ôm cô ngủ, một giấc ngủ an lành không mộng mị cho đến tận bây giờ.
Tuấn Kiệt khẽ chớp mi, hé cặp mắt sắc bén ra ngắm nhìn người phụ nữ đang nằm ngủ ở trong lòng mình. Ngón tay anh cẩn thận chạm lên gò má cô như đang nâng niu một bảo vật vô giá. Cặp mắt nóng rực nhìn vào từng xăng ti mét da thịt cô; sau đó nhẹ nhàng di chuyển xuống hõm vai, xương quai xanh gợi cảm, tiếp đến là cái cúc cáo trên cùng của bộ đồ ngủ.
Bất chợt bàn tay làm loạn của anh bị một bàn tay mềm mại khác bắt lấy, khóe miệng anh vì bị bắt quả tang lén làm loạn mà nhếch lên cười: “Chào buổi sáng, vợ yêu!”
Nhật Ly không mở mắt, bàn tay bé nhỏ bất mãn đẩy tay anh ra hậm hừ đáp: “Còn chưa có cưới xin gì đâu, anh gọi thuận miệng ghê ha!”
“Em thích một đám cưới như thế nào? Chỉ cần em thích anh sẽ làm.” Anh bắt lấy tay cô đặt lên môi mình hỏi ý.
Nhật Ly mở bừng mắt, mỉm cười: “Không cần, thực ra em chỉ muốn có anh thôi là đủ. Những thủ tục đó chỉ là dành cho người ngoài. Mà giờ đang là lúc nào, làm gì có ai dám đi ăn tiệc cưới chứ?”
“Đám cưới của chúng ta nhất định đông vui.” Tuấn Kiệt khẳng định.
“Em không muốn khiến mọi người gặp nguy hiểm.”
“Anh xin lỗi, nếu như biết trước mọi chuyện sẽ như thế này, thì anh đã làm một tiệc cưới thật linh đình rồi.” Anh hậm hực.
Cô bật cười chống tay nhổm dậy, chọc vào ngực anh trêu đùa: “Đừng buồn, em đây hứa sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không bỏ của chạy lấy người, sẽ cưới anh về nhà.”
“Anh yêu em!” Tuấn Kiệt hạnh phúc cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn. Đúng vậy, đâu cần lễ cưới lộng lẫy, chỉ cần có nhau là đủ.
Bàn tay anh giữ lấy cô, đôi môi mạnh mẽ mang theo biết bao nhiệt tình tới tấp phủ lên những nụ hôn.
Bắt đầu là một nụ hôn nhẹ nhàng say đắm, dần dần liền trở nên ướt át và nồng nhiệt.
Căn phòng ngủ của Tuấn Kiệt là loại thiết kế cách âm cực tốt. Vậy nên, Tuấn Kiệt bất chấp thời điểm này mọi người ở biệt thự vẫn đang hoạt động, lập tức mạnh bạo kéo cô xuống dưới thân mình, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo, ngay sau đó hai cơ thể liền điên cuồng quấn quýt nhau.
Trên chiếc giường lớn đang diễn ra một cảnh tượng không dành cho trẻ em. Loại tư thế truyền thống nam trên nữ dưới được sử dụng để khởi đầu cho màn ân ái này. Cặp chân dài của Nhật Ly đã biến thành dây leo mềm dẻo vòng quanh eo của người đàn ông. Hai cánh tay phía trên cũng ôm cổ anh, ngửa đầu đón nhận từng cú va chạm, từ nhẹ cho tới mạnh, nông đến sâu tại hang nhỏ.
“Ối trời! Tuấn Kiệt, mẹ nó anh chậm... A! Chậm... mẹ kiếp!... Chậm một chút... Á a...” Miệng nhỏ của Nhật Ly chẳng thể nói ra được một câu nào hoàn chỉnh. Cô đang bị Tuấn Kiệt nhiệt tình thọc vào rút ra, thế nên lời nói ra liền bị đánh gãy vụn.
Hang nhỏ bị động phun ra nuốt vào cây gậy cứng rắn của Tuấn Kiệt, mỗi lần anh đỉnh tới miệng tử cung đều khiến cả người Nhật Ly nâng nâng thần hồn điên đảo.
Rõ ràng là Nhật Ly chẳng thể ngờ, cũng không nghĩ tới, loại tư thế truyền thống này lại có thể làm cho cô phản ứng kịch liệt như vậy.
Nửa người trên Tuấn Kiệt cũng gồng lên cứng ngắc, phần hông rắn rỏi hết lần này tới lần khác đều chèn ép cô, cây gậy như một món vũ khí đấu đá lung tung trong hang nhỏ, nguyên cây gậy cắm vào, rút ra, sau đó lại một đường cắm vào.
Hành động này cứ lặp đi lặp lại chẳng biết mệt mỏi. Tốc độ nhanh đến mức khiến Gia Ly chợt sinh ra ảo giác nửa tỉnh nửa mê không rõ đâu là thực..
Lực đạo của anh vừa dịu dàng thướt tha lại vừa thô bạo, hung ác, tựa như một chiếc máy đóng cọc, “bang bang bang” mải mê cắm đến chỗ sâu nhất.
Chiếc giường lớn vì động tác của anh mà bật lên hạ xuống chẳng khác gì giường lo xo cả, còn nơi giao hợp chật hẹp được anh đút no căng lại bị đẩy về mạnh bạo, cứ thế đỉnh gậy một lần rồi một lần chặt chẽ đâm vào hang nhỏ.