Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 53: Chương 53: Hương sen dịu nhẹ




Sau khi nhắc đi nhắc lại địa chỉ nhà mình cho tài xế, đầu óc Nhật Ly cũng có chút mê man, cả ngàn ánh sao đang đuổi nhau trước mắt khiến cô cũng bị mất phương hướng. Nhưng trạng thái cảnh giác vẫn luôn cố gắng chú ý, đề phòng mọi động tĩnh từ xung quanh.

Nhất là thái độ của gã tài xế xe tắc xi càng khiến Nhật Ly cảm thấy bất an.

Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa?

Cô cố nhịn xuống sự khó chịu của cơ thể, rướn người nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Mẹ kiếp! Thằng cha này lái xe ngược ra ngoại thành rồi.

Hai tay Nhật Ly nắm chặt lại, sau đó liều mạng véo mạnh lên đùi của mình để cơ thể vì chịu đau đớn mà có thể tỉnh táo lại.

Cô đưa tay hạ cửa kính của cửa xe xuống, đã bị khóa.

“Bác tài... tôi muốn đi vệ sinh.” Nhật Ly cố giữ cho giọng nói của mình tự nhiên nhất có thể.

Cô cắn mạnh vào chiếc lưỡi mới ngưng máu lại tiếp tục chảy. Đầu óc bị cộng hưởng nhiều áp lực mỗi dây thần kinh đều căng lên tưởng như sắp đứt.

Cần phải tỉnh táo, cần phải thoát thân.

Tiếc là ngữ điệu của cô vang lên lại mang theo bao nhiêu thổn thức dụ hoặc. Gã tài xế liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, khóe môi kéo ra một nụ cười giả dối: “Chờ một lát, tôi sẽ dừng xe cho cô đi vệ sinh.”

Sau đó gã vui vẻ huýt sáo.

Thái độ ung dung vui sướng như sắp được tham gia đại tiệc.

Còn Nhật Ly thì dần dần kiệt sức, ngất lịm đi.

Không lâu sau xe dừng lại bên vệ đường của một ngõ nhỏ thông vào rừng.

Tuấn Kiệt cũng vừa đuổi tới nơi. Sắc mặt anh âm trầm đi về phía xe tắc xi.

Gã tài xế vẫn chẳng hề hay biết nguy hiểm đang tới gần. Gã hớn hở bước xuống mở cửa xe đi vào vị trí chỗ ngồi phía sau gọn gàng đóng cửa lại, dùng cặp mắt dâm tà nhìn người phụ nữ đang không được tỉnh táo ở trước mặt, tâm trạng gã liền hưng phấn không thôi, đưa tay chuẩn bị cởi quần áo của cô ra.

Nhưng mà ngay tại lúc này, cửa kính xe bị người bên ngoài đập một phát nát tươm.

Gã ta sửng sốt hùng hổ xoay người lại, tức giận quát: “Thằng chó nào dám phá hỏng chuyện tốt của bố mày...”

Gã ta còn không thấy rõ người nào, lời cũng chưa nói xong chỉ nghe “ầm”, một tiếng vang thật lớn.

Cửa xe vừa bị lực rất lớn giật phăng ra như cường ngạnh tháo đi một cánh tay của con rô bốt, dây điện rồi cả mảnh vụn bắn ra bốn xung quanh.

Gã tài xế hoảng hốt hét lên rồi lùi sâu lại phía cửa xe bên kia.

Một giây kế tiếp, cửa xe còn lại cũng bị người ta mở ra. Ngay sau đó gã ta chỉ cảm thấy có một cỗ sức mạnh to lớn túm mình lôi ra khỏi xe, “bịch” một cái nặng nề ném ra giữa mặt đường đầy gạch đá.

Sắc mặt Tuấn Kiệt lạnh lẽo như hàn băng vạn năm, nhất là lại nhìn thấy người phụ nữ của mình quần áo bị xộc xệch nửa tỉnh nửa mê ngồi bên trong xe. Anh không kiềm chế được sự giận dữ, liền quay đầu nhìn về phía gã tài xế vừa bị ném ra đang nằm bất động dưới đất.

Gã tài xế tắc xi vốn là loại người cậy mạnh hiếp yếu, nhưng khi gặp người cứng hơn mình thì lập tức cúi đầu nịnh hót. Gã ta đang thầm than vãn ngày hôm nay của mình đúng là đen như chó mực, vớ phải ngay một khách vip làm gã vốn dĩ háo sắc khó nhịn nên mới bị rước tai họa vào thân.

Cả cơ thể gã vô cùng chật vật mà người đàn ông trước mặt đang toả ra sát khí như tử thần, e rằng mạng nhỏ khó giữ. Chốn này này là nơi hoang vắng, để dễ dàng hành sự gã đã tắt GPS từ lâu, ngay cả camera hành trình cũng đã bị gã tắt nốt. Gã vội vàng quỳ hai đầu gối xuống cầu xin tha thứ.

“Ông ơi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi thật đáng chết! Nhưng tôi chưa có làm gì cô ấy. Tôi chỉ là muốn kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra với cô ấy mà thôi, tôi còn nghĩ muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, tôi thật chưa có làm gì cô ấy.”

Tuấn Kiệt cười lạnh một tiếng, giọng nói của anh nhẹ nhàng vang lên nghe như tiếng vọng từ tu la địa ngục: “Mày cảm thấy nói vậy tao sẽ tin à? Không có ý định xấu xa thì mày dừng xe ở đây làm gì?”

Gã tài xế sợ hãi tới mức liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: “Tôi xin ông, tôi xin lỗi, nhất thời tôi bị ma quỷ ám ảnh, ông đại nhân đại lượng không so đo với tiểu nhân, tha cho tôi lần này!”

Trán của gã be bét máu, từng dòng nóng hổi chảy xuống nhoè tầm nhìn. Gương mặt gã trở nên vô cùng thê thảm.

“Ầm!”

Tuấn Kiệt thở dài, hơi lắc đầu không muốn nghe gã ta nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp dùng một cước đạp gã bay ra xa, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất.

Gã tài xế thấy người đàn ông này hoàn toàn không có ý định buông tha cho mình, cả người gã run lên hoảng sợ, hai tay ôm ngực ho dữ dội, máu từ miệng trào ra, hô hấp cũng khó khăn. Gã dùng cả tay và chân bò trên đường gắng sức bỏ chạy.

Gặp quỷ rồi.

Trước nay gã vẫn nghĩ, bản thân mình hành nghề tắc xi tuỳ ý cướp hiếp giết người đã quen, nhưng so với người này, gã chỉ là con tép riu.

Hoàn toàn không đáng sợ bằng.

Tuấn Kiệt cũng lười đuổi theo, anh ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng không có âm thanh. Vài giây sau, phía gã tắc xi vừa bỏ chạy lập tức xuất hiện vài bóng đen. Không bao lâu tiếng hét hoảng hốt vang lên trấn động cả một vùng trời rồi im bặt.

Anh nhếch miệng cười, xoay người bước tới xe tắc xi bế người phụ nữ của mình lên, sau đó nhún chân chạy như bay chạy về phương hướng nhà cũ của Nhật Ly.

Gió thổi qua bên tai cô vang lên tiếng ù ù, hơi lạnh tạt tới làm Nhật Ly hơi tỉnh. Nhưng vẫn rất mơ hồ, cô chỉ cảm nhận được bản thân đang được một người ôm lấy, chóp mũi cọ vào ngực anh, ngập tràn hơi thở quen thuộc.

Hương sen dịu nhẹ.

Là Tuấn Phong hay Tuấn Kiệt? Đây đâu phải là mơ… nghĩ như vậy nhưng cô vẫn hỏi thêm một câu.

“Tuấn Phong, là anh sao?” Nhật Ly khẽ cựa người, vòng hai tay qua cổ của anh.

Người đàn ông cụp mắt nhìn cô, sắc mặt trầm lặng, khẽ ừ một tiếng.

“Em đau đầu, cũng rất khó chịu!” Cả người Nhật Ly mềm nhũn dựa vào vòng tay của anh, miệng nhỏ chu lên than vãn.

Tuấn Kiệt siết chặt vòng tay, tăng thêm tốc độ ghé vào bên tai nói nhỏ: “Cố chịu đựng, chúng ta sắp về nhà rồi.”

Nhật Ly nghe lời gật đầu. Sắc mặt của cô lúc này đã đỏ chẳng khác gì một quả gấc chín.

Tuấn Kiệt hơi do dự, sau cùng lại chuyển hướng mang theo Nhật Ly trở lại biệt thự của mình.

Anh thả người trong lòng xuống giường, Nhật Ly vội cuộn người ôm chặt lấy không cho rời khỏi. Tuấn Kiệt thở dài rút điện thoại gọi cho Lâm: “Đưa một bác sĩ có thể giải thuốc kích dục tới biệt thự, nhanh lên.”

Lâm vừa ăn đêm xong, nghe như vậy lập tức đoán được đã có chuyện xảy ra với Nhật Ly rồi, chỉ là anh ta lại thắc mắc sao chủ nhân không thuận nước đẩy thuyền mà làm tới luôn đi, còn cần tới bác sĩ làm chi cho rắc rối nhỉ.

“Vâng ạ.” Nghĩ như vậy nhưng Lâm vẫn chẳng dám nói ra, lập tức đi tới phòng nghiên cứu tìm người.

Không bao lâu sau bác sĩ cùng Lâm cũng chạy tới.

“Ông chủ.” Bác sĩ cúi đầu chào, khi ông ấy nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Nhật Ly đang trốn vào trong ngực của Tuấn Kiệt liền cau mày.

“Ông chủ cô ấy bị hạ dược lâu chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.