Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 143: Chương 143: Mày dám chơi tao




“Sao nó dám… dám làm vậy với con bé!” Trên màn hình đang phóng to là cảnh tượng Bích Liên khỏa thân, quỳ rạp dưới đất. Hai tay cô ta ôm bàn chân của Hà nâng niu y như ôm báu vật hiếm có, tỉ mỉ liếm từng chút, từng ngón chân một.

“Ông không thấy sắc mặt cô ta tỏ ra rất thích thú à, làm gì có vẻ là bị ép buộc chứ?” Lê Minh chế giễu: “Ông chưa được cô ta phục vụ như thế bao giờ chứ gì? Xem đi, xem để mà rút kinh nghiệm cho lần sau.”

Võ Khánh đau lòng ôm ngực, vẻ mặt ông ta tràn đầy sự thất vọng, tự lẩm bẩm: “Tại sao con bé lại biến thành như vậy!”

“Bản tính của cô ta vốn dĩ thế, nó được quy định bởi đặc điểm của gen trội, sẽ không cưỡng lại nổi cám dỗ nhục dục đâu. Ông nghĩ lại sẽ hiểu ngay, nếu không như thế sao cô ta có thể không suy nghĩ gì mà loạn luân với ông. Tâm lý phải vặn vẹo cỡ nào chứ? Đấy là bất chấp, bất chấp ông hiểu không? Còn bao nhiêu những gã đàn ông khác, ông vẫn nghĩ đều là chiêu trò gài bẫy ác ý của Ái Lan à, không không, ông đã nhầm, chính cô ta cũng tự nguyện, ả đàn bà kia chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi.” Lê Minh trầm trồ tán dương. Ông ta nói với giọng trôi chảy, sang sảng cứ giống như là đang đi quảng cáo cho thành quả của mình.

Ngữ điệu hết sức tự hào. Chỉ thiếu mỗi nước ưỡn ngực dáo diết vỗ tay nữa là thành không khí của buổi báo cáo khoa học.

Đáy mắt Võ Khánh rốt cuộc cũng lộ ra chút ít tuyệt vọng. Hoá ra bản thân ông ta cũng chỉ là công cụ phát tiết không hơn. Vậy mà bấy lâu nay ông ta cứ ngỡ mình là thợ săn, rốt cuộc còn không bằng một con mồi.

Ông ta không nói thêm gì lẳng lặng đứng đó nhìn. Ánh mắt mỗi lúc một lạnh lẽo. Một cỗ lửa nóng tức giận cứ thế cuồn cuộn trào dâng…

Trong căn phòng của Bích Liên, cô ta vẫn chẳng hề hay biết bộ dáng thấp hèn của mình đã bị người khác thấy hết. Lúc này vẫn còn đang say sưa chăm sóc từng ngón chân hôi thối của gã đạo diễn Hà. Tên khốn này vừa vào phòng đã lột sạch đồ của cô ta ra, còn đút vào hang nhỏ của ả một thứ gì đó khiến cho cô ta ngứa ngáy, khao khát đến muốn điên lên. Nhưng gã lại mãi không cho, còn ép buộc cô ta phải hầu hạ gã, phải nhục nhã như thế này đây.

Bích Liên đưa tay lau đi những giọt nước mắt trào ra nơi khóe mắt, vừa liếm ngón chân, vừa nói: “Hà, anh cho vào đi! Em muốn…”

Hà nhếch miệng cười châm biếm: “Con đàn bà thối tha, mày coi tao là gì? Là cái vỏ bọc để mày với cha mày lén lút thông đồng hay sao?”

“Mẹ kiếp, ông đây thành người đổ vỏ một lần hai lần thôi chứ, mày lại biến ông thành dân đổ vỏ chuyên nghiệp là thế éo nào?” Hà tức giận túm tóc cô ả ấn sấp mặt xuống sàn nhà. Giơ tay tát đen đét vào cặp mông săn chắc tròn lẳn như trái đào tiên đang vểnh lên. Tát đến mức hai cánh mông ửng hồng, lại càng hấp dẫn như dụ dỗ co thú cuồng nộ trong gã cúi xuống cắn một ngụm.

“Hà, không phải vậy, anh phải tin em. Đừng nghe con ranh đó nói náo!” Bích Liên bị dí tẹt mũi, khó nhọc dùng miệng vừa thở vừa minh oan.

Căn phòng im lặng, chỉ có âm thanh đơn bạc của cô ta vang lên hòa cùng tiếng vỗ mông của Hà. Lúc lâu sau gã đàn ông mới hung ác đáp lại: “Con đàn bà chết tiệt, ở đây làm gì còn ai, đừng diễn trò nữa!”

Nghe vậy, Bích Liên chợt bừng tỉnh. Cô ta van xin gã ta làm gì có tác dụng? Vậy mà cô ta lại quên! Thế là Bích Liên liền ngưng khóc, cũng không than vãn. Cô ta giữ lấy bàn chân của gã dùng sức đẩy mạnh ra, bộ dạng vô cùng đau khổ oan ức vừa rồi cũng không còn, giờ phút này trên mặt hiện lên nụ cười oán độc.

“Thằng già chó chết, tao cho rằng mày sẽ bảo vệ tao, vậy mà còn chà đạp thêm. Tao đúng là đã quá coi trọng mày. Tao nói cho mày biết, đây là nhà tao, đừng có mà tưởng mày thích làm gì tao thì làm, sau ngày hôm nay, mọi thứ đối với tao đã chẳng còn quan trọng nữa. Mày dám hống hách, tao sẽ liều mạng.” Bích Liên đứng dậy chỉ tay vào mặt gã mắng chửi.

“Ái Chà chà, to gan nhỉ? Chẳng qua mày cũng chỉ là một con chó cái mất não ngu xuẩn, nếu không phải vì tao muốn giữ mày lại để nhổ sạch cỏ xanh trên đầu tao thì mày đã biến mất từ lâu rồi, còn ở đây lớn giọng? Con đê tiện…”

Gã ta thản nhiên nhìn cô ta một cái, không thèm để ý, chống hai tay ra sau giường mười ngông nghênh tự đắc.

Giống như gã đang tưởng tượng tới dáng vẻ kia khi bị đè dưới thân, hẳn là càng phản kháng vàng vui, sắc mặt gã bừng bừng phấn chấn, vô cùng hưởng thụ.

Bích Liên nhìn lại dáng vẻ chật vật của mình, lại nhìn gã ta quần áo phẳng phiu gọn gàng liền uất ức tột độ. “Tao liều mạng với mày.”

Cô ta lao tới bê cái ghế đơn ở bàn trang điểm bên cạnh lên muốn phang Hà.

Nhưng sức lực của Bích Liên sao có thể địch lại nổi. Cô ta bị Hà giơ chân đạp cho một cước trúng bụng ngã xụi lơ trên mặt đất. Tiếp đó gã ta đứng dậy bước đến túm tóc cô ta giật ngược ra sau, bàn chân giẫm lên lưng ả, giọng lạnh lùng: “Liều mạng? Mày muốn dùng cái gì để liều mạng?”

“Tên khốn, thả tao ra.” Bích Liên vô lực vùng vẫy.

Hà khặc khặc cười, thấp giọng nói sát bên tai cô ta: “Mày nghĩ là mày có thể đánh lại được tao sao? Hay là muốn thoát khỏi tay tao? Tao nói cho mày biết! Đã rơi vào địa ngục của tao, cho dù chết biến thành ma cũng khó thoát!”

Bích Liên khiếp sợ, cả cơ thể run lên cầm cập.

Hà vẫn tiếp tục nói: “Mày có biết tao yêu thích nhất mày ở điểm nào không? Chính là bộ dạng quằn quại đau đớn khuất nhục rồi vô vọng phản kháng này đấy! Chỉ cần mày vĩnh viễn duy trì bộ dáng như thế này tao sẽ vẫn mãi yêu thích mày.”

Gã cười lạnh một tiếng: “Đã hiểu chưa?”

“Bỏ ra…” Bích Liên thoi thóp phản kháng. Sắc mặt tái mét, nhịp thở chậm dần, đồng tử giãn ra.

Chính là bộ dạng bị dọa đến chết khiếp.

Thấy vậy, sắc mặt Hà chợt biến động. Gã ta nhìn lại Bích Liên, đáy mắt vẫn còn chứa sự tức giận chưa nguôi ngoai.

“Đừng có mà giả vờ chết, mày cho rằng tao là đứa con nít để mà lừa à?” Hà Lớn tiếng quát, gã còn giơ tay tát mạnh vào má Bích Liên muốn gọi tỉnh cô ta.

Cơ thể Bích Liên cứ như con rối rách nát hứng chịu từng cái tát nong cả não.

“Tỉnh, hiện tại tao sẽ cho mày biết thế nào là ác mộng!”

Gã ta nói xong, liền vung tay ném cả người Bích Liên lên giường sau đó châm rãi cởi bỏ quần áo, trong mắt gã chỉ còn có sự độc ác, đắc ý và kiêu ngạo của một kẻ chiến thắng.

Bích Liên hơi tỉnh, cô ta nhìn gã, đờ đẫn lắc đầu, đáy mắt trống rỗng vô hồn.

Cô ta sao có thể ngờ bản thân mình lại rơi vào loại tình huống này. Chắc chắn cơ thể cô ta đang gặp chuyện gì đó. Chính mẹ, Ái Lan… bà ta đã làm gì rồi.

Khi lên đây rõ ràng cô ta còn rất bình thường. Vậy mà một giây sau đã vô lực phản kháng.

Khốn kiếp!

[Bà đủ tuyệt tình, qua ngày hôm nay tôi còn sống, nhất định… nhất định sẽ trả lại cho bà đủ cả vốn lẫn lãi.]

“Sao nào? Lớn tiếng mắng chửi đi chứ? Hay là cầu xin tao?” Hà bước đến bên cạnh chống tay nhìn cô ả lạnh lùng nói: “Có trách cũng chỉ trách mày không biết tốt xấu! Dám chơi tao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.