Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 139: Chương 139: Nói nhảm




Qua thêm một đoạn thời gian ngắn, những cơn mưa phùn mùa Xuân thưa dần, trời quang mây tạnh, cây cối sinh sôi đâm chồi nẩy lộc, chim chóc hót vang chào đón những ngày nắng đẹp. Dịp này các lễ hội cũng diễn ra nhiều, tập trung tại những vừng miền đậm chất văn hóa dân gian.

Nhưng không giống mọi năm, hiện tại bởi vì ngày càng xuất hiện nhiều vụ bạo loạn bời vậy mà chính phủ đã ban lệnh hạn chế tụ tập nơi đông người, các lễ hội cũng vì thế mà bị ảnh hưởng rất nhiều.

Một trong số đó chính là lễ cầu may của các đại gia tộc pháp sư cổ ở Vũ Ninh. Đây là một trong những dịp mà tám dòng họ tụ tập lại để tìm xem thế hệ tiếp theo có thành viên nào xuất hiện ma thuật không.

Mặc cho điều này vô lý đến đâu, hủ tục ấy vẫn cứ duy trì trong nội bộ tám đại gia tộc tới tận ngày nay.

Đương nhiên là do ảnh hưởng của lệnh cấm, nên lễ hội này tự nhiên lại trở thành dịp được mong chờ nhất đối với đám người ham vui yêu thích hội hè. Nó được tổ chức tại căn biệt thự của nhà họ Võ, theo sự sắp đặt của Võ Khánh và giáo sư Lê Minh.

Cũng giống như kẻ đầu sỏ muốn lợi dụng để giăng lưới tóm gọn con mồi, Nhật Ly lại đang rất mong chờ màn kịch hài hước về mụ đàn bà kia y theo kế hoạch của cô mà diễn ra.

Là một thành viên trong gia đình họ Võ, giấy mời tham dự cũng được gửi tới tay Nhật Ly. Sau khi đắn đo hồi lâu cô đã quyết định tới đó một chuyến.

Biệt thự nhà họ Võ người ra người vào nườm nượp, đám trưởng bối thì đang ở một chỗ nào đó họp bàn với nhau, lúc này sân vườn biệt thự chỉ có đám đàn bà con gái đang tụ tập buôn dưa.

Khi Nhật Ly xuất hiện bầu không khí xung quanh nhất thời trở nên ồn ào.

Tất cả mọi người đều to nhỏ thì thầm đánh giá cô, ánh mắt nhìn về phía cô toàn bộ đều tràn đầy khinh bỉ cùng ghét bỏ!

Sắc mặt Nhật Ly vẫn không chút thay đổi, trong đôi mắt ấy chỉ có thản nhiên, trầm lặng và bình tĩnh, cũng không vì lời bàn tán của người khác mà nổi lên bất kỳ gợn sóng lăn tăn nào, chỉ là bình thản như không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Ái Lan nhìn vẻ mặt của cô, âm thầm cười lạnh một tiếng.

Giả vờ đi! Mày cứ tiếp tục giả vờ đi! Không chịu hợp tác với tao, để tao xem ngày hôm nay mày có thể thoát khỏi thiên la địa võng này kiểu gì?

Tao xem mày còn huênh hoang được bao lâu? Có chân tới nhưng không còn chân về.

Bà ta đặt ly rượu vang trong tay xuống mặt bàn, đang chuẩn bị nói gì đó. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, liền nghe được âm thanh tức giận của Bích Liên.

“Ai cho phép mày tới chỗ này, mày đã hoàn toàn không còn liên quan gì tới nhà họ Võ nữa, mày đến đây làm gì, mau cút đi!” Bích Liên từ đâu nhảy ra trước mặt Nhật Ly chỉ tay mắng chửi.

Ngay khi cô ta quay trở lại với gã đàn ông tên Hà kia, đã ngày đêm loan tin thêu dệt lên một Nhật Ly giỏi đu bám đàn ông hãm hại người nhà. Cho dù có người tin người không, nhưng hình tượng của Nhật Ly so với cô ta cũng thị phi không kém, cớ sao Nhật Ly lại được người đàn ông kia yêu thương bảo vệ còn cô ta thì không.

Giờ còn tới đây diễu võ dương oai là muốn vênh mặt vả vào lòng tự trọng của cô ta hay sao?

Tất cả mọi người liền hào hứng, có trò hay xem, ai cũng cảm thấy bớt nhàm chán.

Có người nhịn không được lên tiếng mỉa mai: “Bích Liên, người ta chính là vợ chưa cưới của tổng giám đốc Hùng Thiên, ngày cưới của cô còn nhờ bạn trai chạy tới dằn mặt, cô có thể làm gì được chứ, cẩn thận không lại rớt đài tiếp đấy, không chỉ là cấm diễn thôi đâu, có khi còn cấm cả cửa luôn ấy chứ

Sống lưng Bích Liên lập tức cứng đờ.

Biểu tình trên mặt cũng ngây ra chưa biết nên phản ứng thế nào. Nhắc đến chuyện cấm diễn chính là nỗi uất hận lớn nhất trong đời cô ta. Sự nhục nhã này sẽ không bao giờ cô ta có thể quên được.

Trong đáy lòng Bích Liên có một loại phẫn nộ không cam lòng đang âm thầm dâng lên, cô ta quay đầu liếc nhìn kẻ vừa lên tiếng một cái, thấy được tia giễu cợt trong ánh mắt Hoàng Vũ, cô ta chợt lóe lên một tia hoảng loạn.

Bích Liên có một loại linh cảm, dường như mọi thất bại trong cuộc đời của cô ta cũng đều có liên quan tới người đàn ông này.

Cô ta nắm chặt tay, ánh mắt mở lớn.

Tại sao mọi người đều quay lưng lại với cô ta?

Một cảm xúc phức tạp nào đó vừa dâng trào trong lòng, mang theo sự ghen tuông sâu đậm.

Nhưng trên mặt Bích Liên rất nhanh đã rặn ra một nụ cười, dịu dàng nói: “Em biết, anh Vũ vẫn còn bất mãn về chuyện hôn ước giữa hai nhà không thành, mặc dù mối quan hệ của chúng ta chẳng thể tiến xa hơn, nhưng anh Vũ là vì muốn tốt cho em nên mới nói như vậy, anh vẫn còn quan tâm tới em, em hiểu.”

Hoàng Vũ há mồm, nhất thời có chút bất ngờ. Lời nói của anh ta như vậy mà cô ả cũng có thể biến chuyển ra được loại quan tâm thâm tình kia.

Anh ta nhếch miệng cười, gật đầu: “Cô biết là tốt rồi.”

Mặc dù Bích Liên vẫn không cam lòng, nhưng không muốn dây dưa nhiều với anh ta mà quay sang kẻ thù của mình châm chọc: “Nhật Ly, mày không hiểu tiếng người hay sao? Nhà họ Võ không chào đón mày, mau cút đi.”

Không để Nhật Ly lên tiếng, Hoàng Vũ đã xen lời vào: “Thế sao được! Cô ấy chính là một thành viên của nhà họ Võ, điều này ai chả biết. Cho dù cô ấy không còn trong hộ khẩu nhà cô, thì cũng vẫn mang họ Võ, sao mà cút được.”

[Cút thì tôi tới đâu để tóm người hả? Con ả đàn bà ngu si này.]

Bích Liên nghe vậy liền không nhịn được quay sang chỉ tay vào mặt anh ta mà mắng: “Hoàng Vũ, anh tưởng mình là ai mà đứng đây lên tiếng. Cái loại ngựa giống như anh chắc là đang có ý đồ với cô ta à? Nói cho anh biết, tôi thách anh ngủ được với cô ta đấy! Không làm được anh éo phải đàn ông.”

“Cô…” Hoàng Vũ tức giận chỉ tay vào mặt Bích Liên.

Đám đông ồ lên hứng chí. Quả nhiên diễn viên chửi nhau cũng có cái nét đặc sắc riêng.

“Anh cũng đừng quên, chuyện tốt của anh bị bêu rếu trên khắp mặt báo là do ai làm.” Bích Liên hừ mũi hất cằm vênh váo nhìn Hoàng Vũ.

Anh ta nhíu mày.

Bích Liên lại nháy mắt lật mặt, ghé vào tai anh ta cười ngọt ngào, thì thầm: “Hoàng Vũ, có thể anh không biết, người chị này của tôi chính là loại người thích cứng không thích mềm, như vậy đi! Tôi biết anh cũng rất bất mãn với cô ta, vậy không bằng tối nay anh và tôi cùng thưởng thức cô ả một chút, anh thấy sao?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoàng Vũ lập tức thay đổi.

“Cô nói thật?” Anh ta hỏi nhỏ.

“Đương nhiên.”

“Thành giao!” Hoàng Vũ gật đầu đồng ý sau đó lớn tiếng nói: “Nhật Ly, cô đừng để ý tới Bích Liên, cứ tự nhiên như ở nhà nhé!”

Nhật Ly chứng kiến màn tung hứng của hai người cùng âm thanh nghị luận xung quanh, cô chậm rãi nhếch miệng lên, nhìn Bích Liên, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ. “Tôi cũng không có hứng diễn xiếc với kẻ điên.”

Bích Liên liền ngây ngốc, miễn cưỡng cười hỏi: “Mày, lời này của mày là có ý gì?”

“Chậc! Tôi thấy cô thèm diễn đến phát rồ lên rồi, muốn được come back sao? E là khó hơn lên trời, tự nhiên nhảy bổ ra trước mặt tôi làm chi.”

“Nhật Ly! Mày đừng có quá đáng!” Bích Liên quát lên.

Nhật Ly chợt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén quét qua, gằn giọng nói: “Tôi quá đáng hay không thì liên quan quái gì đến cô? Cô là cái thứ gì mà có tư cách đến trước mặt tôi vung tay múa chân!”

Bích Liên bị khí thế đột nhiên thay đổi của Nhật Ly dọa sợ, lúc sau mới tỉnh lại, lập tức biến sắc, không thể tin được chính mình tự nhiên lại bị cô làm cho chấn động.

Một cơn giận dữ bùng lên, cô ta tức giận nói: “Mẹ nó, đây là nhà tao. Tao nói như thế thì đã sao?”

Nhật Ly cười lạnh.

“Cô có chắc cô là người nhà họ Võ, dòng máu cô mang là của nhà họ Võ không mà ở đây lớn tiếng.”

Tất cả mọi người nghe thế liền sửng sốt thoáng cái cũng không kịp phản ứng.

Bích Liên giận đến tái mặt: “Mày có ý gì?”

“Ơ! Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi nhầm à? Ái Lan, bà nói xem?”

Tất cả mọi người khiếp sợ mở to hai mắt nhìn về phía người đàn bà sang quý đứng phía sau.

Cái gì? Không phải con gái nhà họ Võ? Nghĩa là tin đồn kia thực chính xác?

Đáy mắt Bích Liên hiện lên vẻ hốt hoảng: “Mẹ, cô ta nói nhảm! Con chính là người họ Võ?”

Ái Lan mỉm cười thản nhiên đáp: “Đương nhiên là nói nhảm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.