Chương 28: Anh đã làm gì tôi hả??
Điều đầu tiên Mã Nhi làm khi mở mắt là nhớ lại những chuyện hôm qua.
Cô nhớ rằng nhà cúp điện, ăn uống cùng Tử Phong ở ngoài hành lang, chơi
bài, rồi lại uống ruọu sáng hôm sau thì nằm trên giường. Tiêu Mã Nhi
hoảng hồn nhìn lướt qua căn phòng, bình tĩnh khi thấy đây đúng là phòng
mình. Cô tiếp tục nhìn, bên cạnh cô không phải cái tên nằm trong dự đoán của mình – Mạc Tử Phong.
Lúc đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm bỗng nhiên cái thứ lông lá gì kia
chui lên giường rúc vào cổ cô khiến nhột gần chết. Cô tức tối gạt phăng
nó ra, nhìn lại thì thấy đám lông lá í là mèo béo Tiểu Mễ.
Ơ? Sao Tiểu Mễ lại ở đây?
Mạc Tử Phong từ cửa bước vào, người đeo tạp dề, mặt lấm lem, ngón tay cãi bị bỏng sưng rộp lên. Nhìn cô vui vẻ cười bảo.
– Chào buỏi sáng người đẹp.
Tiêu Mã Nhi trợn mắt nhìn anh, sau đó thì…
Các bạn cũng nghĩ đến rồi đấy.
– Tôi giết chết anh Tử Phong thối! AAAAA!
– Bình tĩnh. Bình tĩnh. Tôi có làm gì cô đâu.- Tử Phong chặn Mã Nhi lại, vội giải thích.
– Hừ! Nói mau, tối qua anh làm gì tôi hả?
– A. Thiệt ngại quá, tôi không nói được.
Anh hất nhẹ Mã Nhi ra, đủng đỉnh đi vào bếp chiên thêm một cái ốp la cho Tiêu Mã Nhi.
Cô bực bội, giật giật tóc cảm thấy dự cảm không lành. Thắc mắc tối
qua tên đấy làm gì cô? Chẳng phải cô quan trọng hoá vấn đề bị XXOO nhưng hiển nhiên phải hỏi rõ xem hắn có phải là người đê tiện lừa con gái
người ra uống rượu rồi “hành sự” không. Thật bức bối quá thể!
Bỗng nhiên, Tiêu Mã Nhi thấy vết máu đo đỏ trên giường. Hai hàng nước mắt khẽ thấm đãm lên má cô. T_T
Cô mang khuôn mặt rầu rĩ ra đến nhà bếp thì Tử Phong lăng xăng chạy
đến ấn người cô xuống ghế. Dọn hai dĩa trứng cuộn lên bàn, thật sự Tử
Phong có khả năng nấu ăn nhưng anh không thích nấu ăn nên ai được ăn đồ
ăn của anh nấu thì vô cùng có phước.(tuy quá trình nấu có hơi không sạch sẽ).
Tiêu Mã Nhi không có hứng thú ăn uống gì, chỉ ngồi thừ ra đó nhìn dĩa trứng cuộn màu vàng mà chẳng chút động lòng. Tử Phong thì vui vẻ, gắp
một miếng trứng đút cho Mã Nhi. Cô cũng phối hợp, mở miếng thưởng thức.
Đồ ăn vào tận miệng, Tiêu Mã Nhi không thể không thốt lên.
– Sao ngon quá vậy nè?
Anh làm mặt hí hửng, cưng chiều đút thêm cho cô. Tạm thời, Mã Nhi
không rầu rĩ nữa. Tập trung ăn sạch món trứng cuộn ngon nhất từ trước
đến giờ.
Nhưng khi ăn xong, cô vẫn làm mặt buồn đeo theo Tử Phong lầm bầm hỏi anh vấn đề tối qua. Anh thì bơ cô, đi
lòng vòng phòng khách mặc cái đuôi đằng sau. Con mèo cũng nhiều chuyện,
thấy hai vật thể di động nhìn được mắt nên lon ton chạy theo. Hiện tại,
có thể thấy cảnh tượng này vô cùng quái dị.
– Tử Phong a. Làm ơn nói cho tôi biết sau khi say rượu tôi đã làm gì không? Please!~
– Cô không cần biết.
Thật ra thì, anh không muốn nói vì cảnh tượng tối hôm qua thật sự rất “nhạy cảm”. Sau khi Mã Nhi lăn quay ra ngủ trên vai anh, thì trời cũng
đã tối cũng lo cô bị cảm lạnh nên bất chấp nhà tối anh vẫn bế cô vào.
Lúc đầu anh đi vô cùng thuận lợi cho đến cửa phòng anh không nhìn thấy
bạc cửa và cũng chẳng để ý phòng cô có bật cửa nên anh ngã thê thảm.
Nhưng vẫn gắng bảo vệ cô, xuất hiện tình trạng cô đè lên mình. Môi cô
khẽ quẹt qua má anh, hơi thở đầy mùi rượu phảng phất ngay cổ khiến nó âm ấm làm anh chẳng kiềm chế được. Hôn nhẹ lên môi Mã Nhi rồi bế cô lên
giường chưa kịp đắp mền thì Tiêu Mã Nhi không biết là do cố ý hay ngủ mớ mà bật dậy siết chặt nấm đấm đấm thẳng vào mũi anh. Cú đánh đó không
nhẹ không mạnh nhưng đủ để xì máu mũi nên mới xuất hiện tình trạng vết
máu trên giường. Anh tức vô cùng, quyết ở lại đây đến sáng để chọc tức
cô ai dè lại xảy điều này.
– Tôi không biết, nếu anh đã làm gì tôi rồi thì chịu trách nhiệm đi!
Nói rồi, cô đỏ mặt chạy vào phòng bỏ anh đang hạnh phúc ở ngoài phòng khách.
Ờ…thì chịu trách nhiệm.
Hai ngày lễ Giáng Sinh (24 & 25) Mã Nhi vẫn chơi chưa đã nên qua
ngày hôm sau cô lại khăn gói vạch ra lịch trình để đi đâu đó hiển nhiên
kế bên cũng có Tử Phong ngồi làm nền. Cô không hiểu tại sao mình phải
cho anh ta đi cùng nhưng mà thôi kệ.
Bàn tới bàn lui một hồi Tử Phong ra đề nghị.
– Về nhà ba mẹ cô đi. Dù sao hai người họ đã già, đón Giáng Sinh một mình thì có vẻ cô đơn quá.
Lúc đầu cô cũng cho là ý kiến hay nhưng Kỉ Duệ vẫn còn bó bột nằm
viện làm sao bỏ nó mà đi được. Tử Phong nghe cô nói thế, mặt trầm xuống
kéo cô vào bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho Kỉ Duệ. Tiêu Kỉ Dụe bị
người khác cắt đứt sự tự do trong bẽ bàng liền bực tức ăn vạ ngay bệnh
viện không chịu về.
Nhưng Kỉ Duệ tính đâu bằng Tử Phong tính, anh chỉ buông một câu lạnh lùn thôi mà Kỉ Duệ đã lật đật chạy về nhà.
– Tôi sẽ kể về vụ “Đại hồng thuỷ” dạo nọ qua phát thanh của trường cậu nếu cậu không về nhà.
Thế đấy, đừng dại dột gì làm khó Tử Phong nhé.
Ba người họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc và xuất phát lúc 11 giờ trưa
tuy ngoài đường ngập tuyết nhưng cũng đỡ hơn vì ánh mặt trời vào buổi
trưa làm tan đi vài đợt tuyết. Tiêu Mã Nhi ngồi ghế phụ ngủ ngon lành,
Kỉ Duệ cũng ôm nạng ngủ ở hàng ghế sau. Bỏ lại Tử Phong tập trung lái xe chở họ về nhà. Lâu lâu, anh dừng xe một chút hôn lén lên môi Mã Nhi may mắn thay Kỉ Duệ không lần nào được thấy cả.
Cảm giác hôn lén, thật thích thú làm sao.
Khoảng 1 giờ họ đã đến nhà ông bà Tiêu. Tử Phong và Mã Nhi đi trước
đứng trên bậc thềm, Kỉ Duệ thì có chút chật vật với cây nạng đứng sau họ bỗng từ đâu có một con mèo béo phóng lên dùng móng vuốt bám chắc vào
thân người Kỉ Duệ làm cậu có chút chao đảo suýt té may mà có cô giữ lại.
Cửa mở, ông bà Tiêu thoáng bất ngờ khi nhìn thấy hai đứa con cưng bất ngờ hơn nữa khi đứng kế bên con gái mình là bạn trai.
Ô hô hô, thế là con gái cưng của bà không bị ế rồi. Mừng quá đi!
Bà Tiêu nhanh chóng dẫn khách quý vào trong nhà, đem tách trà Ô Long
nóng thiệt nóng bà chỉ dùng để đón khách quý lên bàn. Còn hai đứa con
chỉ có hai ly nước lạnh đến não lòng người.
Cô nhìn Kỉ Duệ, hai người cùng khóc. Bị hắt hủi rồi! T_T
Ông Tiêu mau chóng mặc thêm áo ấm, bật lò sưởi rồi ra ngồi cùng với
ba người họ. Cười nói vui vẻ với Tử Phong và có vẻ như ông rất kết anh
bởi vì tài ăn nói cộng thêm bản tính gian manh khó lường. Hai người càng nói cang thấy hợp khiến ông Tiêu hưng phấn lôi anh đi đâu đó bỏ mặc Kỉ
Duệ và Mã Nhi bơ vơ. Giờ cô mới biết, ba mẹ luôn là người quan tâm mình
nhất và phũ phàng với mình nhất.
Mà thôi, không nghĩ nữa. Cô thảy vali vào phòng cũ của mình, chạy vào phòng bếp xem xem có gì để ăn không. Cô mém tí nữa té bật ngữa khi thấy trên bàn bày đủ lại mứt và bánh các loại. Sao mẹ cô làm nhiều thế này?
Như nhìn thấy thắc mắc của con gái, bà mau chóng nói.
– Mẹ tính làm rồi gửi lên thành phố cho con ai dè con về đay luôn rồi. Thích ăn gì thì lấy ăn đi.
Tiêu Mã Nhi cảm động ôm mẹ vào lòng nũng nĩu, vô tình để lọt vào mắt Tử Phong mới đi mua đồ về. Anh tựa người bên cửa, dịu dàng cười cười.
Tiếng động ồn ào bên ngoài khiến Mã Nhi chú ý, cô lon ton chạy ra
phòng khách thấy ba ba đại nhân và Tử Phong đang chật vật khiêng một cây thông vào nhà. Đáng lý ra ông cũng không định trang trí cây thông làm
gì vì năm nay chỉ có hai ông bà lủi thủi với nhau cần làm chi mệt nhọc.
Nhưng thấy hai đứa con cùng khách quý trở về thì ông lật đật đi mua cây
thông về trang trí. Như thế Lễ Giáng Sinh sẽ càng ấm áp hơn nữa.
Tiện đây gặp được người bạn tri kỉ (Tử Phong) nên hào hứng dắt anh đi mua quà cho phái nữ lẫn lựa cây thông. Giờ ông mới phát hiện, càng nói
chuyện với người chững chạc như anh thì ông càng thích và nguyện trao
con gái cho con người này. Tử Phong có thể nói là cảm động lắm… (Thật ra thì anh đã tính kế sãn rồi).
Cây thông được đặt giữa nhà, ông Tiêu lôi từ trong kệ tủ gỗ ra một
thùng dây, đèn trang trí,….rất nhiều thứ khác nữa. Mèo béo Tiểu Mễ nhìn
thấy những thứ đó, chạy nhào đến khều khều đùa giơn khiến rối tinh rối
mù. Tiêu Kỉ Duệ thấy thế, cầm nạng phi thân qua bên đấy đuổi con mèo đi
nhưng vẫn như bình thường nó bám chặt vào người Kỉ Duệ (có gian tình).
Sau cùng, cậu vẫn đuổi được nó đi nhưng khắp ngừoi đều đầy dấu cào cấu.
Cả nhà họ Tiêu vây quanh cây thông noel, miệng cừoi cười nói nói treo dây trang trí lên những cành cây. Treo những quả cầu nhỏ khắc hoạ tiết
vòng tròn vào đầu cành cây, còn trên đỉnh được đính một ngôi sao vàng to lớn. Trang trí xong thì Tử Phong mở công tắc đèn của dây, ánh sáng xanh đỏ trắng vàng kia nhanh chóng toả sáng, khiến người nhìn không khỏi tấm tắc khen đẹp.
Sau đó, cả nhà cùng tụ họp bên bàn ăn thưởng thức những món ăn từ tay bà Tiêu nấu. Tiêu Mã Nhi thấy trên bàn ăn toàn là món Trung nên e ngại
nhìn qua Tử Phong định nói thì bị bà Tiêu cướp mất.
– Tiểu Mạc, cháu mau đến ăn đi còn đứng đấy làm gì?
– Dạ…anh ấy không…- Mã Nhi ngập ngừng lên tiếng.
– Dạ. Mọi người còn ăn nào.
Chưa để cô nói hết câu, Tử Phong đã ngồi yên vị chuẩn bị sẵn sàng còn làm động tác mời người khác ăn. Hai người nọ nhìn anh ăn hết món này
đến món khác không một chút kiêng kị thì họ đã hiểu…
Mình đã bị mắc lừa về việc kén ăn của Tử Phong.
Thật ra, anh có mắc bệnh kén ăn nhưng không phải là không ăn được món Trung ngược lại rất thích. Có điều, từ trước đến nay ngoài ăn món Trung do gia đình họ Mạc chế biến ra thì anh đều không ăn món từ ngươi khác chế biến.
Nhưng ngờ đâu, khi nếm thử những món ăn do Kie Duệ nấu thì bỗng nhiên
anh mê luôn. Nên tìm cách để ép Kỉ Duệ làm đầu bếp riêng và giờ đây đã
thành công.
Tiêu Kỉ Duệ ăn không còn ngon nữa, máu nóng dồn lên hết não. Cậu nhìn chằm chằm tên mặt dày đang ăn cơm nhà cậu một cách thong thả dường như
chẳng biết mình vừa mới gây hoạ. Còn Mã Nhi thì sao? Cô ngồi kế bên vỗ
vỗ đùi cậu, ý bảo là đừng nên nóng giận làm to chuyện. Vỗ một hồi thì
cậu đánh cái bốp vào tay cô khiến nó đỏ ửng lên, Mã Nhi tức tối nhéo đùi cậu. Kỉ Duệ la oai oái, thế là hai kẻ nọ hiển nhiên bị ba mẹ Tiêu đá ra khỏi bàn ăn vì tội không lo ăn mà đánh nhau.
Lần này thì hai người muốn khóc thật nha!
Ăn một bữa cơm gia đình xong cả thì họ rủ rê nhau ngồi trước máy
sưởi, nói chuyện với nhau trông rất náo nhiệt và vui vẻ. Đã rất lâu rồi, Tử Phong chưa cảm nhận được không khí gia đình như thế này. Tự hỏi, ba
mẹ giờ có nhớ anh và vui vẻ không? (Giờ mới nhớ bame anh ha? =)))).
Nhưng thôi, anh không duy nghĩ nhiều nữa tiến đến bên Mã Nhi đang ngồi
ngơ ngẩn trước hiên ngắm tuyết rơi. Tử Phong khẽ ôm cô vào lòng, chẳng
kịp để cô phản ứng anh bát đầu kể về những câu chuyện.
Những câu chuyện mùa đông mà anh đã từng trải qua, nghe sao lạnh giá
quá nhưnh cô không hề thấy vậy. Nguọc lại, lòng cô tựa như được rót đầy
mật ngọt nóng hổi. Mùi thơm từ anh nhẹ nhàng quấn lấy cô, từng đợt nóng
âm ấm phà lên chiếc cổ trắng ngần. Tức khắc, đôi tai chuyển dần sang đỏ
ửng.
Nguòi cô càng ngày ngã sâu vào anh, giống như trái tim của cô. Đang dần dần bị mê hoặc…
Nhưng…
Tại sao, cô lại lo sợ đến mức này?