Hãy Gọi Ông Xã Em Là Gay Đi

Chương 65: Chương 65: BẮT CÓC.




Tiêu Kỉ Duệ cầm điện thoại xem tin nhắn, thấy đó là tin nhắn của Mã Nhi thì không hứng thú đọc. Bà chị này chắc lại nhắn tin nhờ vả gì rồi, thôi xem như giả điếc giả mù không thấy gì hết.

Hiện giờ cậu đang ở trên trường và chơi bóng rổ, cậu vừa mới đấu một trận rất hăng với đội của Thẩm Siêu. Kết quả là cậu thắng hắn ta và hắn ta một lần nữa bực tức chọi trái banh vào mắt cá Kỉ Duệ nhưng không trúng. Cậu để ý, tên Thẩm Siêu rất ghét cậu kể từ khi bị Tử Phong đánh.

Cơ mà trước đây cậu chưa từng gặp tên này nói chi đến chuyện gây thù chuốc oán. Cậu biết tính mình hay gây chuyện phong long và sau khi gây chuyện thì không nhớ mặt ai nhất nhưng cậu dám đảm bảo cậu chưa từng biết đến sự tồn tại của Thẩm Siêu.

Kỉ Duệ bỏ khăn trên ghế đứng lên chơi tiếp sau khi nghỉ giải lao nửa tiếng, Thẩm Siêu ngồi bên gốc ghế đá nọ căm hận nhìn cậu. Khoé miệng nhếch lên cười mỉa mai và không hiểu sao Kỉ Duệ cảm thấy tên này nó biến thái chắc rồi. Suốt từ nãy đến giờ hắn cứ nhìn chằm chằm cậu lâu lâu cười cười một mình, cậu nghĩ nếu thích cậu đến thế thì tỏ tình đi cậu sẽ từ chối rồi xong chuyện. Có điều, chỉ là do Kỉ Duệ ảo tưởng thôi chứ thật tình Thẩm Siêu không ưa cậu.

Thẩm Siêu cầm trái bóng trên tay, vẻ mặt thách thức đối thủ. Ngay khi có tiếng “bắt đầu”, trái banh đập mạnh xuống thì Kỉ Duệ lao đến cướp một cách thuần phục. Cậu di chuyển banh rất nhẹ và lả lướt cứ như một con gió mới thoáng thổi qua. Còn Thẩm Siêu, hắn ta nghiến răng nghiến lợi đẩy hết đối thủ này đến đối thủ kia để rượt theo Kỉ Duệ. Hắn từng dùng mọi thủ đoạn để thắng vì thế hắn sẽ đem ra dùng với Kỉ Duệ.

Cậu vẫn hăng say, khinh thường đối thủ. Chạy vượt qua những đứa có chiều cao quá thấp so với cậu, cậu nhảy lên quăng bóng vào rổ làm một cú dứt điểm. Thẩm Siêu bực tức mắng chửi đồng đội hắn ngu như bò, chậm như rùa chẳng biết giành bóng. Thiếu gia họ Thẩm cứ vậy mà chửi mắng thậm tệ, Kỉ Duệ nghe chói tai quá mới đập bóng tiếp tục trò chơi.

Và lần này, Thẩm Siêu chạy đến vờn cậu. Hai con mắt hắn trắng dã, khuôn mặt nhăn nhó, mũi thờ phì phò như một con thú hoang. Từ thú hoang ở đây được sử dụng đúng với nghĩa đen của nó không khác gì. Thẩm Siêu chạy đến không từ mọi thủ đoạn để cướp lấy bóng trong tay Ki Duệ. Cơ mà Kỉ Duệ khéo léo né được, Thẩm Siêu tức quá lấy đà dùng vai hấy mạnh vào ngực đối thủ. Điên cuồng giằng lấy trái bóng, cậu bị choi một đòn hiểm nên không đỡ nỗi. Sơ ý để Thẩm Siêu giành lấy ghi điểm.

Tỉ số giữa hai đội bây giờ đã hoà, Thẩm Siêu há miệng cười to thoả mãn, hệt như tên điên. Tiêu Kỉ Duệ nào để ý tên điên này, lánh sang mọt góc uống nước. Tên điên nọ, vẫn đưa đôi mắt cáo già nhìn theo. Đôi mắt hiện rõ lên âm mưu gian tà.

Trò chơi lại tiếp tục, Kỉ Duệ sung sức như thường chuyền bóng cho đội mình. Chợt thấy Thẩm Siêu định lao đến chơi xấu thì cậu nhanh chân chạy theo chặn lại. Vươn tay ra đập bóng về phía mình, Thẩm Siêu thấy không ổn lao vào thúc mạnh Kỉ Duệ. Ánh mắt hắn dại đi, lấy chân đạp mạnh vào đùi gối đang dau của cậu.

Cậu bị chơi một đòn hiểm, đâm ra quạu mặc kệ cái chân nhức âm ỉ, lách vòng người phòng thủ chạy đến chỗ Thẩm Siêu. Ngoạn mục giàh lấy trái bóng rẽ hướng về chỗ đối thử, nhảy bật lên quăng vào rổ dứt điểm.

Và thế là đội của Kỉ Duệ thắng với tỉ số hơn bên kia một điểm. Thẩm Siêu cắn răng nhìn về phía đôi bên đó, không kiềm được chửi thề toáng lên cả. Hung hăng tính đánh Kỉ Duệ may mà bị bạn chặn lại, cậu điềm tĩnh nhìn tên điên kia. Nhếch mép cười khẩy khoác ba lô lên đi vào lớp.

– Buông ra, để tao giết thằng đó!

Đằng sau, vọng lại tiếng hết ầm ĩ của Thẩm Siêu. Cậu không biết rằng, người này ghét cậu như thế nào? Ghét đến mức chỉ muốn đem chôn xuống đất để sau này khỏi nhìn. Cơ mà hắn không thể, nhưng hắn nhất định sẽ làm được những gì mình có thể. Bất chấp mọi thủ đoạn làm hài lòng cái tôi trong hắn.

Tiêu.Kỉ.Duê. Là cái tên Thẩm Siêu ghét nhất, hắn ta luôn khinh thường cậu. Nhớ rõ năm lớp một học chung, Kỉ Duệ không hề biết hắn là ai đã vậy không thèm chơi với hắn trong khi mọi người ai nấy đều bu lại đứa con nhà giàu này. Lên lớp hai, Kỉ Duệ còn hỏi “Thẩm Siêu” là ai khi một bạn nói về cậu. Lớp ba, Kỉ Duệ tỉnh ruồi gạch tên Thẩm Siêu ra khỏi danh sách lớp vì cậu không nhớ trong lớp có ai tên “Thẩm Siêu”. Lớp bốn, cô bạn gái hắn hơi thích thích lại chuyển qua thích Kỉ Duệ. Lớp năm, bọn con gái hâm mộ hắn rời FC theo Kỉ Duệ hết chỉ vì đẹp trai học giỏi.

Nhiêu đó thôi, cũng đủ để Thẩm Siêu hận thù đến giờ. Hận nhất chính là cậu luôn toả sáng, còn hắn, luôn bị cậu át đi ánh hào quang. Vậy mà lên cấp hai, rồi đến cấp ba vẫn gặp lại, nhưng Kỉ Duệ vẫn chẳng nhớ chút gì về hắn. Hắn càng hận thêm, đỉnh điểm là bạn gái hắn thích Kỉ Duệ đến mức bỏ hắn. Dàn dần lòng thù hận càng sâu…

Tiêu Kỉ Duệ hắt xì, cất điện thoại vào trong cặp vẫn không thèm xem tin nhắn. Giờ này đã vào tiết, cậu lôi bài ra học. Chợt thấy hôm nay có chút vắng vắng, thật ra thì thỉnh thoảng Triệu Anh có chạy qua trường cậu đưa đồ ăn được soạn theo lời của Tử Phong. Nói là thỉnh thoảng vậy thôi chứ ngày nào cũng thấy mặt Triệu Anh bé nhỏ vác hộp cơm tung tăng ở đại sảnh trưởng vui vẻ đưa cậu trước mặt bao nhiêu người. Khiến cậu bị đồn la gay mặc dù cậu là trai thẳng 100%.

Tuy vậy, cậu vẫn không tỏ ra thô lỗ mà bí xị mặt nhần lấy. Hôm nay, chắc không được gặp Triệu Anh nữa rồi.

Cậu cũng có hơi lo sợ một điều Tử Phong sẽ nghi ngờ Triệu Anh phản bội rồi đuổi việc Triệu Triệu. Cậu thấy anh ta rất tận tuỵ với nghề, người gì đâu mà hiền hiền ngu ngu đến lạ. Lâu lâu cứ tưng tửng như trẻ con, lớn hơn cậu rất nhiều mà lùn còn hơn cậu nữa. Nhìn sao, vẫn thấy Triệu Anh quá bé nhỏ.

Kỉ Duệ đinh là sẽ không tham gia vào chuyện người lớn nhưng vẫn mãi nghĩ đến việc công ty bị ăn cắp ý tưởng, Tử Phong sẽ phá sản,..này nọ đến nỗi cầm cuốn sách nhai hoài cũng không thuộc. Cậu bực bội dẹp sách đi, nằm bẹp xuống bàn ngó ra ngoài cửa sổ. Bất giác, thẫn thờ luôn.

Thế giới của người lớn thật phức tạp, như một khối rubik xoay mãi xoay mãi vẫn không đều.

Cậu dần dần thiếp đi, tiếng cô giáo giảng bài xa dần. Thay vào đó là tiếng cười khẽ của ai nọ.

“Tiêu.Kỉ.Duệ, đây là lần thứ mấy cậu ngủ trong lớp hả?”.

Tiếng hét động trời đánh thức Kỉ Duệ đang ngủ, cậu ngay lập tức vực dậy nhìn cô giáo nhăn nhó trên tay cầm cây thước. Cậu chợt nhìn qua đồng hồ, không ngờ cậu ngủ cũng gần một tiếng mấy mới bị phạt hiện. Kỉ Duệ mỉm cười hề hề, cái chiêu lấy nhan sắc ra thoát thân luôn luôn thành công. Cơ mà, lần này cậu không được như ý rồi.

Cô giáo nhéo tai, mắng mỏ vài thứ rồi mới bỏ lên bảng giảng bài tiếp. Cậu xoa xoa cái tai bị nhéo, tiếp tục nằm ườn trên bàn ráng chịu đựng hết tiết cuối.

Năm phút một lần Kỉ Duệ nhìn đồng hồ, ngày bình thường cậu không lo ra như vậy đâu. Nhưng vì hôm nay cậu có linh cảm gì đó không lành lắm thành ra muốn về nhà nhanh. Đồng hồ tích tắc trôi đến chóng mặt, Kỉ Duệ lẩm bẩm đếm đếm. Đến khi cậu bỏ cuộc thì chuông đồng hồ reo vang, tiếng chuông phá vỡ mọi cơn buồn ngủ của học sinh.

Tiêu Kỉ Duệ gấp gáp đứng dậy mạnh đến nỗi ghế cũng ngã, cậu vụng về dựng ghế lên. Đẩy hết tập vở vào trong cặp, đang định chạy ra cửa thì Thẩm Siêu chặn lại. Ôi cái tên này cứ khiến cậu muốn trói hắn vất xuống sông cho đỡ choáng đường.

– Chuyện gì hả?

Thẩm Siêu cười cười, chìa tay ra.

– Mày để quên này.

Thẩm Siêu đưa cho cậu một cục gôm, sau đấy hất vai Kỉ Duệ đi. Cậu cầm lấy cục gôm quăng đại vào trong cặp tiếp tục chạy ùa ra đường. Thẩm Siêu đi đằng sau cậu, cười gian ác.

Kỉ Duệ muốn chạy nhanh về nhà nên rẽ vào một con hẻm nhỏ là đường tắt về nhà cậu. Thay vì đường lớn cậu đã chọn con hẻm vắng kia, sải chân đi về. Hẻm này cậu ít khi đi qua bởi vì nó vắng đến hãi lòng người, trừ những trường hợp gấp gáp lắm cậu mới lựa chọn con đường này mà đi. Mọi chuyện vẫn chưa có gì xảy ra cho đến khi có một nhóm thanh niên ùa ra đứng chặn Kỉ Duệ lại. Cậu than trong lòng, biết ngay mà.

Cậu quan sát một lượt, thấy đây toàn là thanh niên cao lớn vạm vỡ nên cơ hội một kẻ đấm đá kiểu mèo cào như cậu hoàn toàn không thoát nỗi. Có thoát được thì thân thể ngọc ngà yêu dấu cũng chẳng lành lặn. Cậu quệt mồ hôi, rốt cuộc bọn này đang muốn gì? Bụng cậu đang rất đói, chỉ muốn về nhà ăn cơm thôi. Nếu bọn này cho cơm cậu, cậu sẽ đồng ý đi theo đám đấy.

Còn về đám thanh niên nọ họ được nhận tin phải bắt cóc cái con người hành tinh này về. Họ nghe đồn rằng tên này rất bạo lực từng làm tổn thương biết bao nhiêu người. Là một đối tượng khó nhai nhất nhưng khi được chứng kiến rồi, họ suy nghĩ, có lộn không vậy?

Hai bên cứ nhìn qua nhìn lại mà chưa hành động gì cả, Kỉ Duệ thấy sốt ruột quá lên tiếng hỏi trước.

– Các anh đến bắt cóc tôi đúng không?

Họ nhìn nhau, xong gật đầu rất tỉnh. Tay chân bắt đầu rục rịch tiến một bước, Kỉ Duệ giơ hai tay lùi lại đằng sau.

– Stop, không bạo lực nha!!

Cái tình cảnh bắt cóc bây giờ nó lạ lắm, người bị bắt cóc thì kêu người bắt cóc dừng lại. Đã vậy, người bắt cóc còn nghe theo dừng chân nhìn chằm chằm cậu. Kỉ Duệ vẫn thấy chưa ổn lắm, ôm bụng than. Haizz, cậu sẽ làm đủ mọi cách để cơ thể ngọc ngà này đây sẽ không thương tổn gì hết cho dù có mất mặt đến đâu.

– Các anh muốn bắt cóc tôi chứ gì, cứ bắt đi nhưng phải cho tôi ăn thì tôi mới chịu nhé.

Câu nói vừa dứt, Kỉ Duệ nghe đầu mình đau điếng. Cơ thể cũng đổ xuống đất.

Kỉ Duệ à, hãy nên bớt lắm mồm trong vài trường hợp nhé?

(Còn tiếp)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.