Hãy Gọi Ông Xã Em Là Gay Đi

Chương 55: Chương 55: EM VỢ.




Chương 55: Em Vợ.

Đúng như những gì Mã Nhi dự đoán, Kỉ Duệ rõ ràng có thái độ thù địch với Tử Phong và nhất quyết không cho anh làm chồng cô mặc dù nó không thể cấm được hai người họ. Tuy vậy cô lo sợ hai kẻ ấu trĩ này hằng ngày gây lộn đánh nhau thì sập nhà mất.

Nên Tiêu Mã Nhi vô cùng cố gắng hoà giải hai người nhưng mọi chuyện lại không như cô muốn. Luôn có Mạc Tử Phong xuống nhà cô vào những giờ cô luôn ở nhà và cũng luôn có một Kỉ Duệ ở đó làm mặt khó chịu gây cản trở hai người “hành động”. Tiêu Kỉ Duệ dạo này rất hay hỏi cô những câu hỏi quái dị. Kiểu như thế này.

– Chị sẽ lấy Tử Phong?

Mã Nhi suy nghĩ một hồi thì gật gật, chắc sẽ thế thôi.

– Hai người dọn đi?

Mã Nhi gật gật, chẳng lẽ ở nhà mẹ chồng hay mẹ ruột?

– Bỏ tôi?

Mã Nhi suýt thì gật nữa nhưng nhìn lại nét mặt ấm ức của Kỉ Duệ thì cơ cổ gần như bị đóng băng. Cô tính mở miệng an ủi nó thì Kỉ Duệ gạt đi, lạnh lùng bảo.

– Chị đừng nói gì cả.

– Ha, thế là từ nay tôi lủi thủi chơi một mình rồi.

Nói xong, Kỉ Duệ bỏ vào phòng. Không phải cậu ích kỉ nhưng nghĩ đến những chuỗi ngày nhàm chán ăn, chơi, ngủ một mình thì cậu buồn bã hẳn đi. Còn ai sẽ gây sự với cậu hay là làm những trò ngu ngốc khiến cậu phải đau đầu. Và còn ai, chờ cậu mỗi khi cậu đi học về? Nhìn Kỉ Duệ nóng tính, thô lỗ vậy thôi nhưng cậu sống đã quen có một người chị ở bên cạnh. Tuy hai người không phải sinh đôi mà đã lớn lên cùng nhau rất nhiều năm rồi thì sao có thể chấp nhận chuyện con heo mình nuôi béo tốt bị tên trộm biến thái vác đi.

Vác đi cũng được, nhưng có thể sống cùng nhau không?

Tất nhiên, cậu đã nghĩ đến chuyện khi Mã Nhi có chồng thì sẽ gạt em trai qua một bên. Nhưng đó là nghĩ, còn đây là hiện thực và khi đối diện với hiện thực cậu mới thấy nó tàn nhẫn làm sao. Giờ Kỉ Duệ mới hiểu, tại sao mấy bà mẹ của nữ chính trong phim Hàn Quốc cậu thường xem lại khóc sướt mướt trong lễ cưới của con mình như đi dự đám tang vậy. Là cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau lòng khi thấy con lợn…à không con của mình đến tuổi bay đi rồi.

Cậu định sẽ sống hoà thuận với tên được gọi là chồng của chị mình nhưng nếu đấy là Tử Phong thì cậu hoàn toàn không thể. Vì sao à? Vì hắn biết bao lần hạ nhục cậu. Và tính tình thì quái dị không để đâu cho hết. Ngoài những việc Tử Phong không được bình thường là hắn có vẻ vô cùng đáng sợ.

Tuy thế, Mạc Tử Phong lại vô cùng xứng với Mã Nhi. Đấy là suy nghĩ cực mâu thuẫn trong lòng Kỉ Duệ. Một Tử Phong hằng ngày luôn có thể trêu chọc Mã Nhi ngốc nhưng cậu chưa từng thấy anh ta trêu một cô gái nào khác. Và Tử Phong luôn mắng hay gây sự với chị cậu mà anh ta không hề làm những trò đó với cô gái nào khác. Hay là một Tử Phong luôn lộ bộ mạt thật trước mặt Mã Nhi mà không có một cô gái nào có thể nhìn thấy điều đấy. Từ trước đến nay, Tử Phong luôn hết mực thật lòng với chị cậu, không lăng nhăng hay có mối quan hẹ với các cô gái khác.

Về điểm chung tình này, Kỉ Duệ có thể xác minh giúp anh ta là kẻ cuồng si biến thái nhất trên đời. Cậu cũng từng thắc mắc một kẻ EQ thấp như hắn có gì mà chị thích lắm thế. Thì chị cậu chỉ cười nhẹ, không trả lời. Nhưng cậu thấy được, nụ cười đấy là nụ cười vô cùng hạnh phúc từ trước đến nay.

Tiêu Kỉ Duệ tức giận xé bịch bánh, gặm gặm miếng khoai tây cho lòng bớt nghĩ nhiều. Dù gì, tên đó không thể nào chấp nhận được.

Chuyện Tiêu Mã Nhi và Mạc Tử Phong trở thành một cặp chỉ có Kỉ Duệ, Tử Thiện biết ngoài ra không một ai trong công ty lẫn người nhà biết. Nên khi đi làm, Mã Nhi gắng sức tránh Tử Phong xa nhất có thể vì mọi người biết đấy. Một con người như Tử Phong đi đâu cũng như thỏi nam châm hút sắt. Trong công ty còn có những chị em lập thành một hội si mê vẻ đẹp của giám đốc Tử Phong.

Mà những chị em đấy Mã Nhi đã gặp qua rồi, họ vô cùng đáng sợ. Và họ cũng chẳng thích cô gì cho lắm. Mã Nhi hết sức cẩn thận dặn dò Tử Phong đừng làm trò gì khi đi làm nhưng anh đời nào nghe. Hằng ngày vẫn ghé thăm chỗ cô ngồi làm. Lấy danh đi khảo sát xung quanh nhưng thực ra là kiếm cớ gặp Mã Nhi trêu đùa.

Nhìn kiểu gì cũng thấy mờ ám.

Triệu Anh còn làm lố hơn khi nghe tin mừng đấy, gặp cô ở đâu là chào phu nhân này, phu nhân nọ. Mở miệng ngọt ngào khiến cô muốn đánh tên trợ lý ngớ ngẩn ấy chết lên chết xuống. Hôm nọ còn suýt bị lộ khi Triệu Anh vui mừng hớn hớ chỉ vào Mã Nhi khoe với mấy ông sếp lớn phòng khác.

– Đây là bạn gái….ưm ưm…

Nhưng cũng may Mã Nhi kịp bịt miệng cậu và đánh một cú vào gáy khiến Triệu Anh bất tỉnh nhân sự. Nghĩ lại, cô tự thấy mình bạo lực thật. Mạc Tử Phong sau khi nghe cô kể lại thì có chút dỗi, bảo rằng cho mọi người biết có làm sao? Càng giảm vệ tinh quay quoanh hai người nhưng cô phản bác rằng chỉ muốn giữ hình tượng cho một công ty không yêu đương, tuân thủ nguyên tắc.

– Trước tới giờ trong lịch sử công ty không cấm trò yêu đương. Đồ ngốc!

– Nhưng em vẫn muốn giữ cho hình tượng giám đốc của anh…

Mã Nhi cũng biết nhà cô cũng chẳng giàu có hay thuộc hạng tiểu thư gì còn anh lại là một con người sống trong gia đình giàu sang. Anh là một giám đốc công ty lớn, còn cô là nhân viên quèn. Khi mọi người biết tin này thì chẳng phải chỉa mũi nhọn vào hai người sao? Có thể còn nói xấu anh…

Tử Phong không nói gì nữa, ra chiều có vẻ giận lắm. Lôi Triệu Anh bỏ đi luôn.

Tiêu Mã Nhi về lại bàn làm việc, mình lại nghĩ sai gì nữa sao. Tử Phong có vẻ lại giận cô, do cô ngốc quá chăng?

Ôm một mối tâm sự to đùng, Mã Nhi bắt tay vào xử lý công việc hôm nay được giao. Kì lạ là, không còn thấy Tử Phong đi lảng vảng xuống tầng này nữa rồi.

Thôi mặc kệ tên ấu trĩ đấy.

Tiêu Mã Nhi chăm chú làm việc đến nỗi không hề hay biết trời xẩm tối lúc nào, dù vậy không ai nhấc mông đi về cả vì phòng cô phải tăng ca để hoàn thành đống sổ sách giao nộp cho giám đốc. Còn những phòng khác, họ đã sớm đi về và Tử Phong nọ cũng về luôn rồi. Mã Nhi hơi ấm ức tí, bình thường hai người tan ca giống giờ nhau nên họ có thể lén lút đi về chung. Còn hôm nay, Tử Phong nọ không hề tiếc thương cho bạn gái mà về thẳng. Trái tim bị tổn thương sáng giờ càng bị tổn thương hơn, bực tức gõ bàn phím.

Đến 11 giờ khuya thì Mã Nhi mới xong việc, lảo đảo cầm túi xách đi về. Bỗng quên mất mình không mang áo khoác mà trời vào khuya lại lạnh ngắt và tối om. Kiểu này không sợ ma thì cũng sợ cướp.

Cô xuýt xoa hai cánh tay, bước ra khỏi công ty. Nhìn ánh đèn đường đổ bóng trên con đường vắng lạnh, cây hai bên ven đường không còn mang vẻ tươi tắn nữa mà trở nên âm u lạ thường. Gió mỗi lúc thổi một nhiều, vừa lạnh vừa vô tình. Mã Nhi run run bước từng bước, cô chợt thấy mình cô đơn làm sao mặc dù đã có bạn trai rồi. Mà Tử Phong vô tâm thật, không gọi điện hỏi han hay gì cả. Dù có giận cũng đâu cần giận dai như thế?

Hay là hắn cảm thấy chán con nhỏ ngốc như cô rồi? TwT.

Muốn khóc ghê.

Tiêu Mã Nhi bỗng dừng bước, dụi dụi mắt.

Ở bên kia đường, có một người đàn ông mặc sơ mi đen để hở cúc. Hai tay khoanh vào nhau, nét mặt vô cùng điềm đạm. Đôi mắt cương nghị nọ dõi theo cô từ nãy giờ và khi cô bắt gặp. Đôi mắt đấy càng thêm vẻ dịu dàng và yêu thương. Bên vai còn có một con mèo trắng to đùng đang quấn lấy chủ của nó. Người đàn ông đấy không ai khác ngoài Tử Phong ra cả.

Tim Mã Nhi thấy ấm áp lạ thường, cô nhanh chóng chạy đến ôm lấy anh không để ý quanh đây có ai hay không. Hơi ấm nhanh chóng quấn lấy cô xua tan những rét buốt. Cô dựa đầu vào bờ ngực rắn chắc đang phập phồng lên xuống, cánh tay người nọ cũng ghì chặt lấy cô. Hành động trông có vẻ lãng mạn thật nhưng khi lời nói cất lên mọi hứng khởi của Mã Nhi bị phũ phàng gạt đi.

– Em yêu, hôi thế này còn dám ôm anh.

Mã Nhi tức giận, đập đập đầu vào ngực anh.

– Thế có cho không? Hả??

Anh tựa đầu vào đầu cô khiến cô không thể quấy rối nữa.

– Chịu hôi tí không sao.

Một hồi thì Mã Nhi ngẩng đầu lên, hỏi.

– Tại sao anh ở đây? Em thấy anh sung sướng đi về nhà rồi mà.

Tử Phong cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc. Hành động nọ nhìn khá lẳng lơ nhưng bản chất của con người này cứng nhắc sao có thể hợp với từ lẳng lơ.

– Anh đợi em tan làm.

– Gì chứ, đợi từ lúc tan làm đến giờ?

Mã Nhi trợn mắt, lòng thấy ấm áp vô cùng.

– Đúng rồi. Mà nhờ vậy mà các sếp lớn, sếp nhỏ đều biết em là vợ anh. Hihi!

Tiêu Mã Nhi nghe xong, nụ cuòi cô tắt ngấm. Cô nhón chân lên túm cổ áo anh lắc mãnh liệt. Mắng.

– Em đã dặn đừng nói cho mọi người biết rồi mà!! Hình tượng của anh với công ty sẽ bị xấu đi một chút khi biết tin anh có một cô vợ không giàu có gì cả đấy! Sao anh lại…

Không để cô nói hết, Tử Phong cúi xuống hôn môi cô. Mọi lời cô định nói đều bị nụ hôn cuốn trôi đi mất. Có vẻ anh hơi giận nên hôn rất mạnh nhưng không thô bạo. Cái lưỡi khẽ tách răng cô ra, cuốn vào trong. Kết thúc nụ hôn đấy là mút mạnh môi cô một cái.

Mã Nhi thở hổn hển, cái trò hôn hít này dễ làm suy thoái đường hô hấp ghê. Nếu anh mà còn có ý định hôn tiếp thì chắc cô tắc thở ngay đây quá, Mã Nhi tức tối tính gạt anh ra nhưng lại chậm hơn anh một chút. Ngay sau đó liền bị anh khoá chặt trong lòng. Tử Phong vuốt ve mái tóc cô, thủ thỉ bảo.

– Anh không cần hình tượng, anh cũng không cần mọi người nghĩ anh ra sao cả. Anh chỉ cần em mà anh chẳng làm được gì khiến em vui, anh nghĩ nếu nói cho mọi người biết em là vợ anh thì em sẽ vui hơn chứ.

Đúng là cô sẽ vui nhưng hình tượng của anh… Như biết cô nghĩ gì, anh càng siết chặt cô hơn.

– Bảo rồi, anh không cần hình tượng. Mọi người dám nghĩ em thế này thế nọ thế kia thì họ đưng trách anh…

Cô có thể nghe được cái nghiến răng mãnh liệt của người nọ, không cần nói cũng biết tên ấu trĩ này sẽ làm gì với những người kia. Những lời nói của anh thật khiến cô yên lòng, mọi lo lắng dần tan hết. Ừ, người ta nghĩ gì thì mặc kệ. Chỉ cần anh tin tưởng cô, cô tin tưởng anh và hai người tin tưởng lẫn nhau thì dư luận đáng sợ có là bao.

– Về thôi, vợ càng lúc càng hôi quá đấy.

Mã Nhi: anh có thể đừng vừa đấm vừa xoa như thế chứ ==’

Chiếc xe Cadilac lái đi, trên xe Tử Phong hào hứng bảo.

– Thế em chịu công khai rồi đúng không? Mai anh bảo Triệu Anh đi nói hết công ty!!

Cô ôm mặt, ôi thôi rồi!!

Bỗng cô nhớ ra việc quan trọng cần bàn, kéo kéo vạt áo anh nói nhỏ.

– Kỉ Duệ…

– Thằng nhóc đó nhớ anh sao, vậy được rồi hôm nay anh qua ngủ nhà em.

Cô thật sự hết nói nổi độ bình tĩnh của Tử Phong, hồi trước đã nặng sau khi quen còn nặng hơn.

– Không phải. Thằng nhóc có vẻ không thích anh, không đồng ý chuyện mình kết hôn. Cứ nhốt mình trong phòng như vậy, em thấy…hơi lo lo.

– Ừm, rồi sao?

Mã Nhi thật muốn đấm một phát vào bản mạt khó ưa đấy.

– Ừm… Anh có thể hoà thuận với nó không? Và làm Ki Duệ hết ghét anh…

– Không, kệ nó đi.

Tử Phong vẫn giữ bộ mạt đanh đá, thế là bị Mã Nhi lấy túi xách đập bốp vào mặt. Chiếc xe bị lạc tay lái suýt thì tông vào hàng rào nhà người khác, Tử Phong xoa mặt xong thì liếc Mã Nhi một cái. Hình tượng trai ngoan hiền dạo này anh cố xây dưng bị đổ vỡ. Anh lúc này mới đúng là anh của ngày ấy.

– Muốn chết sao? Ngồi yên mau!!

Tiêu Mã Nhi chợt run rẩy, con ngừoi xấu xa thì mãi vẫn là xấu xa. Cô không thể nào vùng lên được rồi. Mã Nhi ủ rũ ôm túi xách ngồi yên, không nói nữa sợ tên ác quỷ kia bắt nạt cô.

Bỗng, Tử Phong quăng áo khoác trùm lên đầu Mã Nhi. Giọng còn chút giận dữ nhưng có vẻ dịu dàng hơn.

– Ngủ đi, tới nhà anh kêu cho.

Mã Nhi nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, lòng thấy ấm áp vô cùng. Nheo mắt cười đắp áo khoác lên tận mũi mà ngủ, không ngờ chỉ sau mấy phút Tử Phong đã nghe tiếng ngáy như lợn rống kia vang lên. Liền lắc lắc đầu, mỉm cười.

Ngày hôm sau, Tiêu Kỉ Duệ thức dậy thì bỗng rùng mình một cái. Trong lòng dường như đoán được có chuyện chẳng lành sắp xảy ra nhưng không biết đấy là chuyện gì. Cậu ngáp một cái dài, quay sang nhìn đồng hồ thấy gần tới giờ đi học thì từ tốn xuống giường thay quần áo. Sau đấy vệ sinh răng miệng sạch sẽ, xếp lại đống chăn ga gối giường thật đẹp. Xong xuôi tươm tất cả, cậu mới xách cặp lên bước ra ngoài. Dáng vẻ từ tốn đến đáng sợ còn bề ngoài thì sạch sẽ đến mức trên ngừoi không có lấy một con vi khuẩn.

Bỗng nhớ ra chuyện gì, Kỉ Duệ chạy vào phòng Mã Nhi đạp cửa một cái. Dạo này con heo mập này kêu dậy rất dễ, không còn tốn công tốn sức như hồi đó.

Nhiệm vụ đã xong, Kỉ Duệ mới an tâm mở cửa nhà đi học. Chưa kịp đi tiếp thì cậu đã chạy vào.

“Tên thần kinh Tử Phong làm quái gì trước nhà mình thế? Định đến van xin mình cho cưới Mã Nhi à?” (Hoang tưởng lắm rồi đấy bạn trẻ =))

– Núp cái gì, ra đây!

– Đến đây làm gì?

– Đưa cậu đi học.

Tiêu Kỉ Duệ cảm thấy chán, tên naỳ hết thích chị mình rồi sao? Tính đổi qua tán cậu à?

– Không cần.

– Thế đứng trong đó luôn đi.

Tử Phong nói xong thì đứng sừng sững trước cửa nhà như ngọn núi, còn Kỉ Duệ bé nhỏ như Tôn Ngộ Không bị núi đè. Muốn đi học cũng chẳng đi được. Thôi thì, cứ hù doạ vài câu cho hắn sợ tí.

– Anh không đi tôi méc chị tôi đấy! =)))

– Tôi sợ lắm.

– Anh không đi tôi sẽ đánh anh nhập viện đấy.

– Tôi sợ lắm.

“…”

Khốn nạn thật, sắp đến giờ vào học rồi mà còn lằng nhằng ở đây mãi thì thể nào cũng bị phá huỷ thành tích bao nhiêu năm không đi trễ. Thôi thì, chấp nhận cúi mình một hôm. Kỉ Duệ rốt cuộc cũng chui ra, Tử Phong thì hí hửng lắm. Mỉm cười ngọt ngào bảo “Đi nào em vợ, hôm nay chúng ta cùng vun đắp tình cảm.”, Kỉ Duệ khinh bỉ vào “Vun đắp một mình anh đi”.

Trong xe, hai kẻ ấu trĩ trẻ con không thèm nói chuyện câu nào. Mặt hầm hầm như sắp đi đánh người. Tử Phong chỉ vì muốn vợ vui nên cố gắng vun đắp tình cảm vài câu.

– Kỉ Duệ yêu, cậu muốn…

– Bỏ từ yêu đi, nghe gớm thật.

– Kỉ Duệ yêu quý, mốt chung nhà rồi hãy cùng hoà thuận nhé.

– Còn lâu.- Kỉ Duệ trề môi, xe dừng lại, cậu nhanh chóng mở cửa ra ngoài. Không thèm chào lấy một câu mà bước thẳng. Mạc Tử Phong đang cười hí hửng thì xịu mặt xuống, đập đầu vào vô lăng.

“Chết tiệt, cứng đâu y chang nhau.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.