Hãy Gọi Ông Xã Em Là Gay Đi

Chương 7: Chương 7: GO ABOARD




*Haizz* Author bị cắt mạng vì điểm Toán quá rùng rợn nên xin tạm biệt mấy mem 1 thời gian. Ta đây ơe ẩn T^T

Chương 7:

Sân bay Chim Én, 9 giờ 30 phút…

Gia đình họ Mạc đứng tấp nập bên góc đại sảnh máy bay đi tạm biệt Mạc thiếu gia. Ông Mạc ngồi trên xe lăn, kế bên là Tử Phong mặt vô cùng lo lắng điều gì đó. Tuy lỗ tai anh nghe ông Mạc dặn dò đủ điều nhưng anh không hề lọt tai bất cứ điều gì. Mắt dõi theo hướng cổng sân bay.

Trước khi đi anh có nhắn cho Mã Nhi giờ bay nhưng bây giờ sắp đến lúc đi rồi mà vẫn chẳng thấy cô ấy đâu. Tử Phong mới cảm thấy hơi lo lo là cô sẽ không đến.

– Anh qua đó mà dắt thằng nào về là tôi….!- Ông Mạc làm hình cây kéo, múa tay tùm lum. Tử Phong gật đầu như giã tỏi, chắc chắn rằng sẽ không đem “thằng” nào về cả.

Chiếc loa thông báo phát lên giọng cô tiếp viên nghe ngọt lịm nhắc nhở quý khách sắp đến giờ bay. Mạc Tử Phong thở dài một tiếng, chống tay đứng dậy cầm vali chuẩn bị bước vào cổng kiểm tra hành lý để lên máy bay.

– Mạc…Mạc Tử Phong!

Giọng nói thánh thoá vang lên, anh quay phắt đầu đưa mắt kiếm giọng nói đó.

Ở đám đông trước mặt anh, có một cô bé mặc bộ đồ trường Con Dê Cười đang cố tách đám đông chạy về phía anh. Nhìn khuôn mặt anh có thể đoán rằng cô mới tỉnh dậy và chạy ra đây ngay lập tức. Khoé miệng anh khẽ nở nụ cười.

Rốt cuộc, Mã Nhi đã đến. Cô chạy nhào tới ôm chầm Tử Phong, mừng rõ vì biết mình không đến trễ. Vẫn còn có thể nhìn mặt anh lần cuối.

Tử Phong thoáng bất ngờ vì cái ôm đó nhưng anh liền mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ vào lưng Mã Nhi. Siết chặt cô vào lòng mình…

– Xin lỗi, tôi chẳng giúp gì được anh mà còn làm anh bị đuổi ra nước ngoài. Nhưng nếu anh cần thằng nào, tôi có thể kiếm giúp anh.

Tiêu Mã Nhi buông anh ra, vỗ ngực lời nói của mình khiến mặt Tử Phong xuất hiện vài vệt đen. Rồi cô nhanh nhẩu ghi địa chỉ QQ để qua bên Mĩ nếu anh buồn có thể liên lạc tán dóc với cô dù cô không hứng thú với mấy chuyện này. Tử Phong đứng nghe cô nói, miệng cười không ngớt.

Khi đã đến giờ,Tử Phong vẫy tay tạm biệt cô và quay người bước vào khu vực kiểm tra hành lý. Bỗng, anh chạy về phía cô đứng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán rồi chạy nhanh vào trong.

Mất hút giữa dòng người đông đảo…

Tiêu Mã Nhi lần đầu tiên được người khác giới ngoài ba mẹ mình hôn ngay trán nên đơ luôn. Không phản xạ gì kịp đến nỗi một hồi lâu cô mới tỉnh ra và chạy nhanh lên trường để học dù bây giờ đã là tiết hai.

Cô chạy giữa đường, một chiếc máy bay đi ngang bầu trời. Cô ngước nhìn nó, xong mỉm cười chạy đi.

4 năm trôi qua…

Sau khi Mạc Tử Phong đi nước ngoài, Mã Nhi tuy có phần cô đơn nhưng không đến mức nhớ thương đến anh. Bù đầu bù cổ vào việc học để lấy được tấm bằng tốt nghiệp trót lọt. Và cô được toại nguyên, cô ra trường với tấm bằng tốt nghiệp trên tay lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Mỗi khi cô về nhà là cô liền lao vào cái máy tính trong phòng Kỉ Duệ, mở QQ ra để kiểm tra. Vẫn như 4 năm trước kể từ ngày Tử Phong đi, anh chẳng nhắn cho cô bất cứ thứ gì cả dù cô nhiệt tình mỗi ngày nhắn một cái message dài qua cho anh. Mã Nhi thở dài, tắt khung chat QQ rồi bước vào phòng tắm rửa.

Cô nghĩ việc quan trọng sau khi tốt nghiệp là phải kiếm việc làm nên tối hôm đó cô cùng với Tiêu Kỉ Duệ dò tìm những mẫu quảng cáo tìm người của các công ty và thương nghiệp lớn bé. Hôm sau thì đi nộp hồ sơ cho nhiều nơi khác nhau với mong đợi sẽ được phỏng vấn nhưng hoàn toàn vô vọng.

Chẳng một thương nghiệp nhỏ nào gọi điện xin phỏng vấn cả. Mã Nhi thất vọng quá dẹp bỏ hết cứ để cho nó thuận theo tự nhiên. Tìm đường đi về quê để giải toả nỗi buồn.

Nhà ba mẹ cô không xa lắm, nên xe đi khoảng chừng một tiếng đã tới và mất thêm vài phút đi bộ là sẽ đến nhà ngay. Cô một tay xách ba la, một tay nắm lấy vạt áo Kỉ Duệ đi trước hòng đừng để nó chạy trốn về thành phố với nỗi sợ khi gặp ông Tiêu.

Tiêu Kỉ Duệ sau bốn năm trời đã trở thành một cậu bé trổ mã to cao, khuôn mặt kháu khỉnh, đôi mắt hơi xếch lên trông rất gian tà nhưng nhìn chung vẫn đáng yêu y như những cậu tiểu chính thái. Có điều..Mã Nhi đi bên cạnh cậu trông không cô không phải là chị mà là em của nó mới đúng. Điều đó khiến Kỉ Duệ lên mặt, chuyên môn xoa đầu trêu ghẹo cô.

Đi được vài bước, hai người họ dừng trước căn nhà xưa. Nó vẫn êm đềm và quen thuộc như ngày nào. Tiêu Mã Nhi hào hứng bước lên bậc thềm, đưa tay gõ cốc cốc vào cửa. Vào giây sau, bà Tiêu với khuôn mặt hiền hoà phúc hậu cầm con dao chặt thịt đứng trước cửa nhà trân trân nhìn hai đứa con thân yêu lâu năm chưa gặp. Bà Tiêu rung rung tay mém tí nữa làm rớt dao xuống chân may mà Kỉ Duệ nhanh chóng chạy đến chụp lấy.

Bà Tiêu khoẻ tay, lao đến ôm chầm Mã Nhi lắc lấy lắc để rồi chạy đến Kỉ Duệ hôn chụt chụt vào má cậu.

– Ông xã, ra đây ra đây. Hai đứa chó con của ông về rồi.

Mã Nhi nghệch mặt. Sao lại là chó con nữa chứ?

Ông Tiêu lật đật chạy ra, ôm chầm con gái trước sau đó nhìn Kỉ Duệ vài giây. Lững thững bước đến chộp áo cậu lôi thẳng vào trong thư phòng riêng của ông để làm “cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông”. Bà Tiêu thương tiếc cho đứa con mới về mà phải chịu trận nghe tâm sự của ông và những câu hỏi quá nguy hiểm.

Hiếm khi cả gia đình họp mặt, bà Tiêu sai con gái đi chợ mua nguyên liệu về để nấu ăn sẵn mời mấy hàng xóm khác đến mở tiệc chúc mừng con gái bà tốt nghiệp.

Tối hôm đó, nhà ông bà Tiêu mở nhạc xập xình mùi đồ ăn lan toả hết xóm, mọi người họ hàng lẫn hàng xóm ra vào nhà họ Tiêu như cái chợ. Mã Nhi cảm thấy hình như đây đâu phải là tiệc của cô mà là tiệc nhậu của ba mẹ cô mới đúng. Nên Mã Nhi chỉ ngồi tiếp chuyện đến tám giờ là thấy mệt, cáo từ mọi người vô phòng nằm nghỉ. Vẫn như thói quen vào giờ này, cô lôi Kỉ Duệ vào trong bảo nó đưa laptop cho cô mượn. Kỉ Duệ chối bây bẩy rằng có đem đâu nhưng bị chị nó lật mặt im lìm nhìn đứa con cưng rơi vào tay quái thú.

Chưa kịp mở khung chat QQ ra, điện thoại của Mã Nhi reo vang. Cô nhìn sơ qua thì thấy đó là số điện thoại công ty lớn cô mong mỏi được vào nhất. Tiêu Mã Nhi vui mừng quá kìm nén tiếng hét nghe máy.

Giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai vang lên.

– Xin hỏi cô có phải là Tiêu Mã Nhi đưa đơn xin việc vào công ty Cú Mèo chỗ chúng tôi không ạ?

– Phải ạ.

– Xin chúc mừng là cô trúng tuyển thẳng không cần phỏng vấn, ngày mai cô có thể đến làm vào bảy giờ sáng. Chào cô!

– Cảm ơn chị. Chào chị ạ.

Tiêu Mã Nhi tắt máy, hét lên một tiếng phấn khích lao vào Kỉ Duệ dụi dụi mặt vào mặt của cậu. Kỉ Duệ nổi tiếng sợ dơ, cố sống cố chết thoát ra khỏi vòng tay ma quái mạnh mẽ kia.

– Có chuyện gì vậy?

– Tao có việc làm rồi. Tao được làm ở công ty lớn đứng trong top 2 những doanh nghiệp hàng đầu về thế giới rồi. La la la~~

Mã Nhi buông Kỉ Duệ, chạy đến laptop kịch liệt gõ chữ báo cáo với Mạc Tử Phong nhiệt tình. Kỉ Duệ dựa thành cửa, chán ghét nhìn chị mình buông một câu.

– Anh ta có bao giờ trả lời chị đâu mà cứ nhắn hoài.

Tiêu Mã Nhi bị nói trúng tim đen, dừng gõ bàn phím.

Ừ. Anh ta có bao giờ trả lời những tin nhắn này của cô đâu chứ.

Tại sao cô lại phải cực nhọc nhắn hoài thế này?

– Chỉ là thói quen thôi. Với lại, tao muốn nói chuyện với hắn ta.

– Vậy thì gọi điện cho hắn đi.

– Tiền gọi ra nươc ngoài mắc lắm.

Cậu lắc đầu chán nản, đi ra ngoài ăn tiệc tiếp bỏ mặc người chị ngốc của mình ở trong phòng. Cô thôi làm điều bị cho ngốc nghếch kia, xoá đi những dòng chữ đang viết dang dờ. Quay người ôm gối nhắm mắt ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Sáng đến, cô phải dậy lúc 5 giờ bắt chuyến xe 5 giờ 30 để lên thành phố Con Mèo kịp đi làm. Kỉ Duệ bị gọi dậy từ sáng sớm đâm ra quạu quọ, làu làu rằng sẽ đến công ty quỷ quái của cô tính sổ với tên giám đốc vô duyên kia. May mà Mã Nhi dỗ ngọt nó bằng cách mua đầy bánh Donut ở cửa hàng gần nhà. Dù chưa mở cửa nhưng do quen biết ông chủ vẫn vui vẻ lấy cho hai chị em họ bánh và vài hộp sữa để đi đường không đói.

Ông Tiêu cùng bà Tiêu buồn bã tiễn hai đứa con ra xe, trách chúng tại sao mới về mà lại lên nhanh thế không chịu ở chung. Mã Nhi cười cười xin lỗi, bảo rằng cô phải lên nhận việc làm và kể về công ty đó khiến hai ông bà không buồn nữa.

Xe bus đến, Mã Nhi cúi đầu chào tạm biệt ba mẹ mình, lên xe ngủ một giấc tỉnh dậy là đã đến thành phố. Cô nhanh chóng thay bộ đồ công sở thật trang nghiêm, búi gọn mái tóc của mình, lựa cho mình chiếc túi xách trông mới nhất rồi mới ra khỏi nhà nhưng bị Kỉ Duệ chặn lại.

– Trông chị thật xấu quá. Không được, không được.

Nói đoạn, cậu kéo Mã Nhi vào trong phòng. Bày những dụng cụ tranh điểm trên bàn, chuẩn bị “xử” cô. Cô hơi bất ngờ khi thấy thằng em mình biết trang điểm. Xác định nó bị gay chắc rồi, mà lại là thụ nữa chứ. Chậc chậc.

– Chị đừng nhìn tôi với cái ý nghĩa đó. Tôi men 100% chỉ là tôi thích học nghề trang điểm thôi.

– Rồi rồi, mày làm gì làm lẹ đi. Trễ giờ mất.

Tiêu Kỉ Duệ mím môi, trang điểm nhẹ cho chị mình. Tháo búi tóc của cô ra để xoã, lấy một phần tóc trong đó thắt bím. Làm xong hết, Kỉ Duệ hài lòng nhìn ngắm rồi đá cô đi làm.

May phước là Mã Nhi không đến trễ, cô thở hồng hộc chạy đến bàn quản lý khách hàng. Hỏi một chị nhân viên trong đó về công việc của mình, chị ta gọi điện đến phòng giám đốc báo cáo về người được tuyển sau đó dẫn cô lên phòng giám đốc.

– Mời chị vào.

Tiêu Mã Nhi gật gật đầu, rụt rè mở cửa vào và nhanh nhẩu cúi đầu chín mươi độ chào sếp bày tỏ sự kính trọng với người già (vì hiện giờ bạn í đâu có nhìn mặt của sếp).

Tổng giám đốc Ngôn Quân liếc sơ qua cô gái người đã điền bảng yêu cầu của công ty do anh đề ra thành công.

– Được rồi, cô không biết mỏi à.

Mã Nhi nhìn lên, thấy giám đốc của mình không phải ông già có cái đầu hói nhẵn bóng trong trí tưởng tượng thay vào đó là một cậu chàng…đẹp trai với khuôn mặt đúng chất baby. Hai má phúng phính, da trắng ngần cùng đôi môi đỏ mọng, a~ quá thật rất hợp với Mạc Tử Phong nhà cô đây này. Tiêu Mã Nhi chạy đến, dí sát mặt mình vào giám đốc hỏi nhỏ.

– Anh có bạn trai…í nhầm bạn gái chưa?

– Chưa. Cô thích tôi à?- Ngôn Quân sợ sệt tránh xa cô một khoảng.

– Ừ, tôi thích anh rồi đấy.- Thật ra, là tôi thích anh đi chung với Tử Phong nhà tôi mới phải.

Giám đốc Ngôn Quân từ nhỏ đến bé chưa gặp được loại phụ nữ nào mặt dày đến độ mới gặp lần đầu đã tỏ tình trơn tru như thế này. Mặt anh phút chốc đó lên nhưng nhanh chóng anh lấy lại vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt baby búng ra sữa.

– Nào nào, cô là thư kí của tôi. Mau bắt tay vô điền đống sổ sách này cho tôi. Câu giờ nữa thì đừng trách tôi đuổi việc cô.

– Dạ, giám đốc.

Mặt Mã Nhi hí ha hí hửng thấy rõ vì cuối cùng cũng tìm được bạn đời thích hợp cho Tử Phong bạn hiền của cô. Miệng cô nói năng liên tục với Ngôn Quân nhầm hỏi xem có phải anh ta bị gay không.

Ngôn Quân không chịu nỗi sức nói lẫn sự tiếp xúc một cách thân mật của Mã Nhi. Mới tâm sự nỗi niềm thầm kín của hắn.

– Cô Tiêu này, tôi nói cô nghe bí mất này nhé. Là tôi rất ghét bị phụ nữ đụng vào lẫn tiếp xúc nhiều với phụ nữ nên làm ơn cô tránh xa tôi ra lẫn đừng đụng vào tôi nhé, nhé?

Tiêu Mã Nhi không trả lời, xoa cằm nhìn tổng thể hình dáng của boss. Thương thay cho hắn đẹp trai vậy mà bị kia, thôi thì gả cho Tử Phong cũng hợp.

– Ok, đừng lo. Tôi sẽ bảo vê anh khỏi đám phụ nữ đó.

– Xuỳ~~. Làm việc đi!- Ngôn Quân phất tay, trở lại với chiếc máy tính của mình. Không hiểu sao cô gái mới gặp này lại tạo cho anh cảm giác quái lạ và rùng rợn.

Nhưng nhỏ này cũng là con gái, phải tránh xa mới an toàn được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.