Hãy Gọi Ông Xã Em Là Gay Đi

Chương 57: Chương 57: HOME.




Chương 57: Home.

Kỉ Duệ được hai người dìu dắt về nhà là đã quá sức nên cậu ngất đi giữa đường. Tiêu Mã Nhi thấy Kỉ Duệ thảm thương như vậy thì hoảng hốt túm cổ áo Triệu Anh lắc lắc hỏi có phải hai người bắt nạt em tôi như vậy không? Triệu Anh thật thà kể lại hết cô mới chịu buông cậu ra và đỡ Kỉ Duệ vào phòng ngủ. Tử Phong đứng khoanh tay sai Triệu Anh đi lấy bông băng thuốc đỏ ra mà khử trùng cho cậu. Triệu Triệu vâng vâng dạ dạ lật đật chạy đi lấy hộp cứu thương. Dáng vẻ còn hoảng hốt hơn cả Mã Nhi.

Cô bắt đầu khử trùng cho cậu, cảm thấy hơi xót khi nhìn thấy những vết bầm tím trên người cậu. Đã vậy có chỗ còn rướm máu, toét da. Tử Phong đứng một hồi cũng ngồi xuống giường phụ giúp Mã Nhi khử trùng và băng vết thương. Triệu Anh đứng ngồi không yên, bắt đầu nói lảm nhảm.

– Kỉ Duệ khoẻ vậy mà cũng bị đánh như này. Thử nguyên đám đó mà đánh Tử Phong thì sao nhỉ?

– Haizz, sếp có thấy thằng nhóc cầm đầu nhìn rất quen không?

– Hừ, không nhớ là gặp ở đâu rồi nhưng mà quen lắm.

– Tên nó là gì nhỉ? Nhỉ?

Tử Phong bực dọc, quát lớn.

– Im lặng.

Triệu Anh giật mình, ngó ngó sang thấy anh đang trừng mắt với mình thì cười giả lả kiếm chỗ ngồi ngắm Kỉ Duệ ngủ đằng kia.

Tiêu Mã Nhi băng bó xong vết thương cho cậu thì nhẹ nhàng vỗ đầu Kỉ Duệ. Nhìn khuôn mặt đanh đá, ngông cuồng dính đầy băng dính và có nhuwngx vết bầm tím nhỏ. Kỉ Duệ à, em ngủ đi nhé để chị mày kiếm ra thằng nào đánh mày thì chị sẽ chiên xào nấu nướng nó cho tiểu Mễ ăn. Cô vừa nghĩ vừa nghiến răng chợt có tiếng cười nho nhỏ vang lên phía đối diện, cô mới nhớ ra Tử Phong cũng đang ở đây. Cô ngẩng đầu lên nhìn cái tên cô nhìn cả trăm lần một ngày đang cười mình. Thì thấy hơi bực, đưa tay vẫy vẫy Tử Phong.

– Anh với Triệu Anh về đi, trời tối rồi.

– Kệ, anh muốn ở lại.

Tử Phong cười gian, nhích nhích lại gần Mã Nhi tính trêu chọc cô cho vui.

– Ở lại làm gì? Kỉ Duệ nó bị thương rồi không có cơm để ăn ké đâu.

Tử Phong không đáp chỉ càng ngày càng nhích tới, môi anh sắp đụng môi cô thì tiếng nói trầm đục phát ra. Đồng thời có một bàn tay đầy vết bầm nắm kéo áo Tử Phong.

– Tử…Tử…Phong…anh đụng vào Mã Nhi là không xong…với tôi đâu đấy!

Kỉ Duệ không biết dậy từ lúc nào nhưng mở mắt ra đã thấy Mạc hói đang tiến tới chị mình và hai người sắp hôn ngay trước mặt cậu mà chẳng biết ngại. Kỉ Duệ mới lấy chút sức lực giơ tay nằm áo Tử Phong và lên tiếng ngăn cản mà Tử Phong bỏ ngoài tai nhanh nhẹn hôn Mã Nhi rồi gỡ tay cậu ra khỏi áo anh. Hừ! Thấy chưa, thấy thái độ đó chưa? Bởi thế cậu không muốn Tử Phong bước vào nhà họ Tiêu đấy.

Vì Kỉ Duệ đã tỉnh nên kế hoạch ăn nằm ở nhà Mã Nhi đều bị gạt khỏi mưu đồ của Tử Phong. Cậu thì ra sức đuổi, hai người nọ ra sức nhây gắng ở lại thêm vài phút nữa rồi mới cầm áo khoác đi về. Mặc dù Tử Phong không muốn lắm nhưng thôi, ráng nhin vài ngày nữa rồi triển khai kế hoạch của anh.

Triệu Anh vẫn còn muốn nán lại, vui vẻ hỏi Kỉ Duệ khoẻ chưa và tên đánh cậu là ai thế. Khi nghe tên Thẩm Siêu, Tử Phong đang đi thì dừng bước lại đưa tay sờ cằm.

Thẩm Siêu?

Họ Thẩm?

Thẩm?

Hình như, anh đã có nghe qua ở đâu rồi mà không nhớ đến khi Triệu Anh hét lên thì dữ liệu trong não anh mới tìm về.

– Thẩm Siêu là con trai của Thẩm Duy Khôn boss lớn của công ty mỹ phẩm và trang sức Con Tê Tê?

Tử Phong nghe đến tên Thẩm Duy Khôn là máu nóng chợt phừng lên, ôi cái lão cáo già chuyên gia rình mò công ty và suốt ngày lèm bèm với người khác rằng công ty của anh toàn làm ra đổ dỏm. Chương trình quảng bá sản phẩm thì chán phèo, trang sức thì có hình dáng bình thường không có gì gọi là sáng tạo. Mỗi lần đi dự sự kiện mà gặp lão Thẩm đấy thì Tử Phong chỉ muốn tẩn cho lão một trận thôi.

Ồ! Giờ thì hay rồi đây, nãy anh còn suýt đánh con trai lão nếu mà chuyện này đến tai lão ta thì không biết lão già đó sẽ giở trò ăn vạ gì. Phải mất mấy giây Tử Phong mới có thể bình tĩnh mà kéo Triệu Anh đi về. Nhẹ nhàng đóng cửa nhà cô lại, Tử Phong đi trước Triệu Anh theo sau mặt có chút trầm tư. Bỗng đằng xa xa có bóng người quen thuộc, là người đã lâu rồi anh không gặp lại – Ngôn Quân.

Bẵng đi mấy tháng không gặp, Ngôn Quân có chút khác đi. Khác ở đây là cái vẻ non nớt baby của cậu trai 18 hay 19 tuổi trong thân xác của một thanh niên 25 tuổi đã mất đi chút ít. Tuy là vẫn còn đó nhưng Ngôn Quân ngày hôm nay lại điềm tĩnh hơn và nghiêm túc lạ thường. Dáng đi vẫn thanh tao và toát ra sự tự tin. Mái tóc được cắt gọn ngay ngắn đen huyền một màu hợp với đôi mắt đen huyễn hoặc. Còn người đằng sau, theo như trí nhớ con bò của Tử Phong thì đó là Eric.

Phải nói, cái dáng ngoài của tên Eric vô cùng lẳng lơ. Nói thẳng ra, nhìn giống PlayBoy chết mất. Tóc đỏ dựng ngược, bên tai trái đeo khuyên, ánh mắt thì lúc nào cũng lờ đờ thêm chút gian xảo nhưng khi đứng cạnh Ngôn Quân. Anh thấy giữa hai người này có một điều gì đấy…rất chân thực.

Eric cứ nói, Ngôn Quân mỉm cười phụ hoạ. Mà trong đôi mắt đang cười kia, cũng ánh lên tia hạnh phúc.

Thôi khỏi nói anh cũng biết, hai người này chắc chắn là đang bàn về chuyện có nên cướp Mã Nhi hay không rồi.

Tử Phong bước đi vô cùng kiêu ngạo mà khi gặp Ngôn Quân thì càng kiêu ngạo hơn. Giống như là cái mắt có thể song song với trần nhà vậy, Ngôn Quân đằng xa gặp Tử Phong đi từ nhà thì có hơi bất ngờ nhưng rất nhanh lại nhẹ mỉm cười. Đó không phải là nụ cười của người thất tình nữa mà là nụ cười vui mừng, hoan hỉ và toả đầy nắng. Triệu Anh và cả Eric đều thấy điều đấy, chỉ có Mạc Tử Phong khùng điên suy nghĩ theo chiều hướng người ngoài hành tinh là hắn đang cười đểu mình.

Ngôn Quân cúi đầu chào Tử Phong dù gì hai người cũng là đối tác làm ăn với nhau và cũng nhờ Tử Phong giúp công ty Cú Mèo mới thu vào được một khoản lợi nhuận to lớn. Tử Phong vẫn giữ nguyên trạng thái tảng băng di động, gật đầu nhẹ và nói xin chào qua loa. Chân vẫn cứ bước đi tiếp không ngừng. Bỗng Ngôn Quân lên tiếng hỏi.

– Mã Nhi…có sống tốt không?

Tử Phong vẫn bước đi không dừng lại một bước, lưng vẫn đối mặt với Ngôn Quân một cách vô tình. Hành lang chợt vang lên giọng nói trầm bổng của Tử Phong.

– Rất tốt. Chúng tôi sắp cưới.

– Xin chúc mừng.

– Cảm ơn.

Thang máy cũng vừa đến đúng lúc, Tử Phong và Triệu Anh bước vào. Ngôn Quân thì mỉm cười, hét thật to.

– Nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt đấy nhé! Nếu không tôi cướp đi đó.

Vế đầu là anh nói thật tình còn vế sau anh chỉ đùa thôi, quay sang thấy Eric làm mặt giận dỗi. Ngôn Quân mới cười ấm áp vỗ vỗ lòng bàn tay của Eric và nắm thật chặt. Xem như đây là xin lỗi đi.

Tưởng chừng bình giấm cỡ đại Tử Phong không đổ nhưng thật chất là khi anh về nhà đã cáu gắt vô cớ. Rốt cuộc Ngôn Quân có ý gì mà nói câu đấy? Tưởng gần nhà sát bên thì muốn đe doạ thì đe doạ à?

Tử Phong xoa xoa cằm, nhắm mắt miên man suy nghĩ làm cách nào để Mã Nhi dọn lên ở chung với anh. Như thế sẽ đảm bảo về độ an toàn và anh sẽ thuận tiện hơn trong việc ôm ôm ấp ấp. Nhưng ở đây có một cái khó khăn trước mắt đó là cục thịt dư Tiêu Kỉ Duệ. Với tính cách manh động như Kỉ Duệ thì nó nhất quyết sẽ không đồng ý chuyện này và cũng chẳng muốn hợp tác hai người họ với nhau. Vậy thôi, Tử Phong nghĩ mình nên làm lơ Kỉ Duệ mặc cậu nói gì thì nói vẫn bắt cóc Mã Nhi lên. Còn cậu ta, chắc hẳn sẽ theo bảo vệ Mã Nhi và cam chịu lên đây ở chung thôi.

Tử Phong tự tán thưởng bản thân quá thông minh, lôi một xấp tài liệu trong công ty ra vui vẻ xem. Triệu Anh cũng ngồi một bên sắp xếp lại dữ liệu và tham khảo ý kiến của Tử Phong về ngày cho ra mắt sản phẩm mới.

Điện thoại ai đấy reo vang, anh chán nản lôi ra thấy người gọi là phó giám đốc bên Mỹ.

– Mạc tổng, ngài Thẩm Duy Khôn bên công ty Con Tê Tê muốn bàn chuyện hợp tác với Mạc tổng a.

Anh nhăn mặt một cái, chẳng phải trước giờ công ty anh nổi tiếng không bao giờ hợp tác với công ty khác mà sao cái lão cáo Thẩm đấy lại yêu cầu một việc không tưởng thế.

– Nói với họ tôi không có thời gian.

– Tôi có báo lại với họ y chang vậy nhưng ông Thẩm vẫn khủng bố điện thoại công ty chúng ta. Còn doạ rằng nếu ngài không hợp tác với họ thì họ sẽ khiến danh tiếng công ty giảm đi.

Tử Phong cười khẩy, trong kinh doanh cũng có chuyện đe doạ nhau nhỉ?

– Nói với lão cáo già đấy là “Nếu ông nói thế thì tôi càng không muốn hợp tácv với kẻ đe doạ phá huy công ty tôi.”

Nói rồi, anh bực bội cúp máy quăng lên bàn. Xoa xoa hai bên thái dương, chắc chắn thằng nhóc Thẩm Siêu kia đã nhận ra anh rồi. Triệu Anh tròn mắt hỏi có chuyện gì vậy, anh cũng kiên nhẫn kể sơ qua. Cậu vừa nghe vừa xoa cằm như là chú tâm vào nghe lắm xong tặc lưỡi.

“Sắp tới tôi nghĩ mọi chuyện sẽ không đơn giản đâu”.

Anh gật gù, tôi biết chứ.

Công ty của Tử Phong gần đây vô cùng bận rộn, phòng nào phòng nấy đều bận tối tăm mặt mũi bởi vì sắp tới họ sẽ đưa ra sản phẩm mới mà Tử Phong đã thiết kế vào hai tháng trước. Bận rộn nhất vẫn là Tử Phong, suốt ngày ngồi lỳ trong phòng ngắm nghía bản thiết kế và nghĩ xem nên quảng cáo như thế nào. Anh bận đến mức quên mất luôn Mã Nhi, Mã Nhi cũng không tiện làm phiền anh nên siêng năng làm phần việc của mình. Nhưng cứ đến trưa thì tầng 10 sẽ được thấy tổng giám đốc mặt vô cùng lãnh băng tiến ào ạt về phía chỗ ngồi của Mã Nhi và lôi cô đi ăn trưa. Nên tin đồn hai người quen nhau dần trở nên đáng tin cậy và khiến mấy bạn nữ trong công ty ghen tị với Mã Nhi đến chết.

– Mã Nhi là bạn gái của giám đốc hả?

Một nữ nhân viên gan dạ hỏi.

– Không.

Bạn nữ nhân viên nở một nụ cười tươi, Mã Nhi thì liếc xéo Tử Phong.

– Là vợ tôi.

Nói rồi, anh choàng tay qua kéo cô vào lòng. Mặt không lạnh không nhạt dắt cô đi ăn trưa. Mọi người cũng kịp thời cơ mà rớt hết quai hàm, gần như chết đứng hơn phân nửa. Có người thì nhốn nháo cả lên, bảo rằng chuyện này thật hoang đường còn có người quá đáng hơn là “Mã Nhi quyến rũ được tổng giám đốc thì con cóc cũng lừa được thiên nga. Các chị em xấu xí, bình thường các kiểu à đừng lo sau này không lấy được trai đẹp”.

Tiểu Thương phòng A bĩu môi.

– Cô ta có gì hay, chỉ là nhân viên quèn cũng trèo một bước lên làm vợ tổng giám đốc. Chắc cũng không có gì sạch sẽ lắm đâu.

– Chị cũng là một nhân viên quèn thôi thì có tư cách phán xét người khác sao?

Triệu Anh xách tài liệu đi ngang lạnh lẽo nói, ánh mắt sắc lẹm lia hết đám nhân viên. Khoé miệng nhếch lên lộ rõ vẻ khinh thường khác với cậu Triệu Anh nhút nhát tưng tưng thường ngày. Và do tuổi Triệu Anh nhỏ hơn đám người trước mắt nên mấy người này không biết sợ mà lấn tới hiếp đáp lại.

– Ô, bợ mông tổng giám đốc xong giờ đến lượt vợ giám đốc nhỉ?

– Haha, giờ thì tôi hiểu sao cậu ta làm chức trợ lý lâu đến vậy.

Tiểu Thương cay cú nên chêm vào tiếp.

– Hèn gì mới đuổi tiểu Miểu đi.

Triệu Anh phẩy tay không chấp.

– Chẳng phải chị cũng đang bợ mông tổng giám đốc cho lên chức sao? Đừng tưởng tôi không thấy thư kể lể của chị? À mà nói chị nghe, bức thư đó chưa đến được tay boss Phong là đã bị tôi vứt rồi nhé.

Nói rồi, Triệu Anh khoái chí quẹt mũi đi tiếp. Bình thường Mạc Tử Phong luôn giao phó việc thư từ, hợp đồng và lịch hẹn cho Triệu Anh. Tử Phong còn dặn chỉ đưa những thứ cần thiết cho anh đọc, còn những cái không cần thiết tuỳ cậu xử lý. Công việc trợ lý này đâu phải chỉ đơn giản chạy theo nịnh bợ hay lẽo đẽo theo boss Phong vào những buổi họp, hội nghị mà là phải thông minh xử lý, đọc cả nghìn bức văn thư cả ngày và lựa ra những gì quan trọng nhất và giao cho boss. Đúng là người ngoài chỉ giỏi phán xét chứ thử làm công việc này đi, sẽ biết như thế nào là khổ.

Công ty tan làm vào buổi tối, mọi người mệt nhoài nhấc người khỏi ghế xách túi đi về. Mã Nhi thở phào mệt mỏi nằm luôn xuống bàn, rốt cuộc cũng xong hết việc rồi. Mở mắt ra lại thấy loáng thoáng bóng dáng Tử Phong thì cô tưởng mình làm nhiều quá nên mắt cũng mờ đi. Nhưng khi nhìn rõ người đứng trước cửa đang nhìn cô thì Mã Nhi mới bật dậy hấp tấp chạy đến ngay.

Mọi người tiếp tục trố mắt ra nhìn hai người họ, Mã Nhi cảm thấy khó xử vô cùng nhưng người bên cạnh im lạng không nói gì cả. Một bên nắm chặt tay cô một bên bỏ vào túi quần bình tĩnh lướt ngang qua ngầm thừa nhận dù các người có nhìn đi chăng nữa thì tôi vẫn vậy.

Bàn tay đang năm lấy cô ấm áp vô cùng khiến Mã Nhi bình tĩnh hơn hẳn, bao nhiêu mệt mỏi cũng được xoa dịu. Ra đến xe anh nhẹ buông tay cô ra mở cửa xe bước vào trước và ra hiệu cô vào đi. Tiêu Mã Nhi cười thầm, đúng là tên cứng nhắc này chẳng bao giờ lãng mạn và ga lăng nỗi.

– Mã Nhi này.

– Sao?

– Anh muốn…

Lần đầu tiên trong đời cô mới thấy vẻ mặt ấp a ấp úng của Tử Phong thì có hơi mắc cười nhưng chợt ngẩn ra…anh ấy muốn gì? Đừng nói là về “chuyện đấy” nha? Mã Nhi thoáng đỏ mặt, không không được đâu cô chưa muốn bị ăn thịt đâu mà trước đấy Tử Phong cũng ăn sạch cô một lần rồi mà? Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn thấy mình chịu lỗ quá nhiều trước đấy.

– Em dẹp bộ mặt đấy đi, không như em nghĩ đâu.

Tử Phong quay qua thấy ánh mắt ngại ngùng thì đã nhìn ra suy nghĩ của cô, bực bội đập tan nó đi. Ừ! Cái đấy anh cũng muốn nhưng là chuyện sau khi cưới còn bây giờ anh muốn chuyển cô vào ở nhà mình thôi.

– Thế chuyện gì cơ?

Mã Nhi biết mình nghĩ quá nhiều nên cười hì hì xem như đỡ quê, tay phẩy phẩy cho không khí quanh đây bớt nóng xuống. Ui ui, sao nóng thế này!

– Anh muốn em chuyển vào nhà anh.

Không khí vừa mới lắng xuống đã bừng bừng nổi lửa, hừ, có khác gì nhau. Thay gì nói thẳng thì anh muốn dụ cô vào nhà rồi sau đấy ăn từ từ và lâu dài chứ gì. Thuyết âm mưu này thật thâm hiểm quá nha, không ngờ Tử Phong anh…

– Đương nhiên là có Kỉ Duệ theo và không như em nghĩ.

– Em chưa nói gì mà…

Mã Nhi tự tát vào mặt mình, càng ngày cô càng đen tối quá rồi.

– Vậy có phiền anh không?

– Em chê nhà nhỏ? Ok, ngày mai ta dọn ra khỏi chung cư.

Mã Nhi rối rít xua xua tay, sau đấy bảo rằng tại sao phải ở chung nhà với anh và câu trả lời là Tử Phong muốn tăng thêm tình cảm anh em vợ. Đương nhiên đấy không phải là ý định chính của Tử Phong, ý định của anh chỉ muốn ngắm Mã Nhi đi qua đi lại hằng ngày. Muốn ôm muốn hôn lúc nào cũng được và sẵn có thêm đầu bếp mới cho nhà.

– Em…

– Có từ chối cũng không được đâu, mai chúng ta dọn nhà!

Tin tức kia như sét đánh giáng ngang tai Kỉ Duệ, cậu la ầm ĩ bảo rằng có chết cậu cũng không thể nào ở chung nhà với tên khốn nọ. Thể nào cậu cũng sẽ thành nô lệ nấu ăn cho hắn, ngày ngày chịu đựng quét dọn phân mèo tiểu Mễ và còn những “đãi ngộ” khác hắn sẽ chiêu đãi cậu. Kỉ Duệ ôm gối cắn mãnh liệt, đưa ánh mắt hận thù bắn về phía Mã Nhi.

– Tôi không ở chung với hắn.

Tiêu Mã Nhi biết ngay là cậu sẽ trả lời vậy nên Tử Phong đã soạn sẵn cho cô vài kế ép buộc. Mã Nhi vì muốn tốt cho Kỉ Duệ, bắt đầu nghiêm mặt thực hiện.

– Vậy mày ở đây một mình đi, tao dọn lên sống chung với hắn.

Hừ! Đây chỉ là đe doạ thôi chứ cô không ngốc đến mức ở chung với hổ nhưng cậu lại cho là thật. Bực bội ném thẳng cái gối đang cắn vào chị mình, hét lên khuất phục.

– Các người được lắm! Tôi sẽ ở chung với hai người, đừng mơ tưởng mà bỏ lại tôi!

Cậu chỉ là không muốn bỏ Mã Nhi lại cho tên kia bắt nạt đâu đấy.

_____________________________________________________

Xin lỗi vì mất tích mấy ngày nay, tại vì con tác giả đang bị bệnh lừoi xâm chiếm. Sẽ cố gắng khắc phục.

À :)) ai đi ngang có lòng từ bi thì cmt nhé, cảm ơn ạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.