Chương 32: Nhà có 3 người.
Sau khi rời khỏi công ty Cú Mèo, cô nhanh chóng được Tử Phong sắp xếp vào làm ở công ty anh. May mắn là cô không phải làm thư kí cho anh mà
là một nhân viên văn phòng bình thường.
Mới lúc đầu vô, cô cảm thấy không quen tí nào bởi mọi người trong đây khác hẳn bên công ty Cú Mèo. Họ nghiêm túc đến lạ thường, không ai nhìn mặt ai ngày ngày cắm đầu vào máy tính. Cô e dè chào họ nhưng họ chỉ gật đầu một cái rồi tiếp tục làm việc. Tiêu Mã Nhi thân là cô gái có thẻ
thích ứng được với mọi hoàn cảnh, nên không để tâm mấy. Lao vào công
việc.
Tưởng đâu cuộc đời osin chấm dứt thì ở đâu lòi ra một tên sếp bá đạo
chuyên gia lởn vởn ngay cái phòng cô làm – Mạc Tử Phong. Ngày ngày, Tử
Phong rãnh rỗi đi qua đi lại phòng đó. Khiến cô không yên tâm tí nào
muốn ngủ lén cũng chẳng được. Đã thế, hắn ta lại vô lý hết mức là sai
vặt cô trong khi hắn có thư kí riêng là Dương Miểu.
Trên đời này nếu có một người trẻ con như Kỉ Duệ thì Tử Phong đây
chính là đại trẻ con và đại biến thái. Hắn ta nếu không bảo cô lấy nước
thì lấy báo, mua đồ ăn sáng chỉ bởi vì đây là hình phạt cho người đi
trễ. Cô khinh! Con bé mới vô làm bên phòng năm đấy còn đi trễ hơn cô sao không sai bảo nó chứ mà lại sai vặt cô? Rõ ràng hắn ta lấy việc riêng
tư trả thù đây mà.
Chưa làm được mấy ngày, thì công ty lục đục nghỉ tết. Mọi người vẫn
giữ nguyên bộ mặt nghiêm túc đi về nhà. Còn Mã Nhi, thì khỏi nói rồi. Cô vừa nhảy chân sáo vừa ngân nga ca hát. Đang vui vẻ thì mặt cô ụp vào
thứ gì đấy mềm mềm rồi ngã xuống, ngước lên nhìn thấy tiểu tam ngực nở
mông cong. Cô thầm chửi thề một tiếng, xui xẻo làm sao khi nguyên bộ mặt cô lại đập trúng vào ngực của cô ả. Dương Miểu đưa ánh mắt người trên
nhìn người dưới, chua chát hỏi.
– Rốt cuộc cô có ý đồ gì? Tính cướp Tử Phong ca ca của ta à?
Tiêu Mx Nhi tiếp tục hét trong lòng, có ai tặng hắn free cho cô kèm
thêm một đôi dép lào cô cũng chẳng dám nhận nói chi là giành giựt.
– Không có a, hiểu lầm rồi.
– Hừ, vậy tại sao ngươi lại chạy qua đây làm, chạy qua đây làm mất việc thư kí của ta hả?
– Ơ, chẳng phải cô đang làm thư kí sao?
– Phải, nhưng ngày ngày hắn không thèm sai vặt ta mà sai vặt ngươi! Như thế là sao?
Lần này Mã Nhi chảng biết đáp sao nên nhanh chân đứng lên nhắm cửa mà đi tới. Vô tình gặp Tử Phong đang đứng chờ xe. Hắn ranh mãnh cười một
cái rồi với tay kéo cô lại.
– Làm gì thế? Buông ra!
Tử Phong vẫn trơ trẽn như thường, siết chặt tay cô nói.
– Về cùng đi, dù gì cũng cùng đường.
– Mặc kệ, tôi muốn tự về.
– Nhưng tôi không cho.
Tiêu Mã Nhi trừng mắt nhìn Mạc trơ trẽn, trong thâm tâm đã hỏi thăm
mười mấy đời tổ tông của hắn. Biết vậy…có đánh chết cô cũng không bước
vào công ty này hít thở chung bầu trời với hắn a. T_T
Tiểu tam Miểu Miểu rốt cuộc cũng đuổi tới, thấy hai người tay nắm tay nhau thì tức lắm. Õng ẽo đi tới, chen giữa hai người mà vui vẻ nói.
– Sếp a. Tết này em sẽ theo sếp về quê nha để tiện chăm sóc sếp nha.
Mạc Tử Phong mặt lạnh tanh, trả lời.
– Không cần đâu, có cô Tiêu theo anh về rồi.
Mã Nhi đứng bên kia trái đất, la hét loạn xạ trong lòng “Gì chứ? Ai
cho anh cái quyền bắt ép người khác theo anh về quê. Tôi cũng cần phải
ăn tết nữa mà!!”.
Dương Miểu đứng bên cạnh liếc cô sau đó tỏ ra nũng nịu, khoác tay anh thì thầm năn nỉ. Nhưng Tử Phong vẫn giữ nguyên lập trường, từ chối đến
khi xe tới. Anh nhanh chóng bắt Mã Nhi đang có ý định chuồn vào xe, còn
Miểu Miểu thì căn bản anh không quan tâm. Nhưng cô tiểu tam đấy vẫn mặt
dày cố gắng chen vào hành dưới dù kế bên anh tài xế còn một chỗ trống.
Tử Phong bắt đầu nổi giận, anh ra lệnh cho anh tài xế.
– Tài xế Trương, hôm nay làm việc đến đây thôi. Anh có thể đi về.
Anh tài xế Trương đấy không nhí nhảnh như Triệu Anh, cứng nhắc di
xuống xe rồi đóng sầm cửa lại. Tử Phong được dịp sai bảo, ra lệnh cho
Dương Miểu.
– Thư kí Dương, cô có thể lên lái xe.
Dương Miểu hơi bất ngờ, theo lý mà nói đúng là cô cần phải lái xe chỏ sếp về nhưng nếu để hai người kia ở dưới này cùng nhau thì có chút
không cam lòng nga~.
– Nhanh lên nào. Cô muốn trừ tiên lương sao?
Vì mẹ già và tiền lương, Miểu Miểu tạm gạt tình yêu sang một bên ngậm ngùi lái xe. Tiêu Mã Nhi nhanh chóng lợi dụng thời cơ băng ghế rộng ra, ép mình sát vào cửa sổ xe. Tử Phong thì vẫn giữ
nguyên tư thế, luồn tay qua eo cô kéo sát lại gần mình không cho cô chạy trốn. Sự tiếp xúc da thịt quá bất ngờ kia khiến cô ngại gần chết, bầu
không khí bỗng chốc nóng hừng hực như lửa đốt. Nếu cô nói rằng muòi mấy
năm nay không đụng chạm nam giới thì người ta bảo cô nói khoác nhưng rõ
ràng là vậy. Đây có thể coi là lần đầu tiên cô chạm vào người khác giới ở cự ly gần như thế này.
Dương Miểu nhìn qua kính chiếu hậuthaays hết, lòng nảy sinh ghen tức bắt đầu lái xe theo kiểu kinh dị. Nghiêng bên này, lách bên kia nhưng nào ngờ lại tạo cơ hội cho hai
người ngồi dưới càng dính sát nhau. Dính sát đến nỗi mỗi khi Mã Nhi
ngước đầu lên là thấy môi của Tử Phong đang lơ lửng gần cô. Tử Phong
cũng thừa dịp đấy, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ trên trán cô như một lời
hứa hẹn xa xăm…
Xe nhanh chóng đền chung cư, ba người không hẹn cùng nhau lên nhà Mã
Nhi. Đương nhiên Kỉ Duệ tiếp tục làm đầu bếp, tiếp tục cằn nha cằn nhằn
vì trong nhà tự nhiên xuất hiện một giống cái có vẻ ngoài diêm dúa không được như….ai đấy của Kỉ Duệ.
Mỹ nữ thấy vẻ ngoài Kỉ Duệ long lanh lóng lánh, chẳng khác nào một
tiểu chính thái liền đem lòng mến mộ. Bay lại gần cậu, luôn miệng lép
nha lép nhép.
Tạp cho hai người kia chút thời gian riêng tư, Tử Phong mặt bí hiểm kề mặt sát vai Mã Nhi.
– Mùa xuân này em định ăn Tết ở đâu?
– Hừmm…
Tiêu Mã Nhi suy nghĩ rất lâu và thận trọng chỉ vì sợ trúng kế của tên kia. Chưa kịp trả lời thì Kỉ Duệ nhanh nhảu nói trước.
– À chị, hồi nãy ba mẹ có gọi lên bảo với tôi rằng xuân này đừng vê nhà bởi vì hai người họ đi du lịch tăng thêm tình cảm rồi.
Tiêu Mã Nhi khẽ liếc qua người kế bên thấy người đó đang cười ranh mãnh nên than thầm một tiếng rồi đứng dậy bỏ chạy.
– Thế hai người về nhà của tôi bên Trùng Khánh ăn tết với tôi không?
Trùng Khánh cũng là quê của Mã Nhi, và nơi đấy chính là nơi cô gặp ba mẹ Tử Phong lần đầu tiên. Quan trọng hơn, gặp ba mẹ anh làm cô rất ngại vì cô lỡ mang tiếng là bạn gái của hắn. T_T đi về đấy chẳng khác nào
con dâu ra mắt ba mẹ chồng.
Cô tính lên tiếng phản đối thì Kỉ Duệ một lần nữa bán cô đi.
– Được đấy! Nhưng anh phải bao ăn bao ở hết nha?
– Đương nhiên.
Mã Nhi trợn mắt lên đe doạ Kỉ Duệ, cô thật không hiểu hôm nay đầu óc
nó bị gì mà cấu kết với kẻ thù bán người thân đi. Chẳng lẽ…hai người họ
đang yêu thầm nhau.
Mã Nhi a, mày suy nghĩ quá lệch lạc rồi.
Dương Miểu kia cả buổi không nói lời nào, lẳng lặng dọn chén bát đợi
đồ ăn lên. Ba người kia cũng sớm tụ bên bàn ăn, không ít những trận cãi
vã bắt đầu xảy ra.
Đang ăn ngon lành thì Mã Nhi bỗng nhiên nấc cụt, từng trảng nấc cục
cứ thế nối đuôi nhau nghe mà mắc mệt. Tử Phong bên cạnh kêu Mã Nhi nín
thở rồi đếm từ một đến mười đi nhưng không hết. Anh đành nói.
– Hay là cách này…
Rồi anh cúi xuống ngậm môi Mã Nhi…à là hôn. Tiêu Mã Nhi và mọi người
xung quanh nhất thời bất ngờ đến điêu đứng. Nhìn chằm chằm cảnh tượng
kia.
Tiêu Mã Nhi rất khó chịu, mấy lần cựa quậy muốn thoát ra nhưng không
được. Người kia dường như muốn trút hết hơi thở của cô, cứ hôn thật sâu
thật sâu…cho đến khi cô thở không nỗi mềm nhũn người ra anh mới buông
cô.
Tiêu Mã Nhi lấy lại được tự do, hít thở từng ngụm không khí. Càm
tưởng vừa mới thoát ra từ cõi chết. Có tinh thần rồi cô quay sang nhéo
nhéo Tử Phong thầm mắng,
– Đồ đê tiện, lợi dụng, ngang ngược,…
– Tôi giúp em còn không cảm ơn mà còn nhéo tôi.
– Giúp gì chứ? Anh chỉ thừa dịp thả dê thôi!
– Vậy em xem, còn nấc cục nữa không?
Cô ngừng vài giây, lắc lư cái mình. Sau đó, ngại ngùng chạy thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại hét lên.
– Có chết cũng không cảm ơn tên thừa cơ hội như anh!!
Hai người kì đà đằng kia, cảm thấy vô cùng ghen tức với cảnh tượng
mùi mẫn hồi nãy. Lên tiếng phỉ bảng Mạc trơ trẽn vẫn còn ngồi đấy ăn.
– Thạt trơ trẽn…
Tiêu Mã Nhi trong phòng tức anh ách, cố gắng dùng khăn lau sạch môi
mình cho đến khi nó ran rát. Tự hỏi, tại sao cô lại không phản kháng nụ
hôn đó ngược lại thích đến ngây người. Cô biết…cô biết là cô thích anh
rồi nhưng không phải tới cỡ này đâu.
Chợt cô nghĩ đến chuyện khác, cô nghĩ Tử Phong lúc nào cũng làm hành
động đó như một bản năng. Xem cô không ra gì, thích hôn là hôn, thích
đùa giỡn là đùa giỡn. Ừ thì, cô cũng tức lắm nhưng người kia hoàn toàn
phớt lò tâm trạng của cô. Hết lần này đến lần khác, vô tình tổn thương
đến.
Mà thôi kệ, cô tạm gác tên đó qua một bên hùng dũng leo lên giường đi ngủ. Còn tình cảnh bên ngoài không được khả quan mấy, ba người một
chiếc bàn tròn trầm ngâm cả nửa giờ rồi mới giải tán. Trước khi đi, anh
dặn dò Kỉ Duệ.
– Nhớ sắp xếp đồ đạc, khoảng đúng mồng 2 tết rồi đi.
Kỉ Duệ gật đầu qua loa, khép cửa xoay người đi vào nhà.