Bệnh viện Tâm thần Conecticut nằm cách Westport 15 dặm về phía bắc, vốn thuộc D wim Boeker, một người Đức giàu có, người đã xây nó lên vào năm . Một ngôi nhà kiểu trang viên, một nhà xưởng, chuồng ngựa và một bể bơi chiếm hết mảnh đất cỏ diện tích khoảng 40 mẫu Anh. Chính phủ đã mua lại toàn bộ cơ ngơi này vào năm l925 và biến nó thành nơi chữa bệnh thần kinh có sức chứa hàng trăm bệnh nhân. Bao quanh khu đất là hàng rào dây thép gai. Lối vào có trạm gác. Tất cả các cửa sổ đèu được gắn chân song sắt và một khu của tòa nhà được củng cố thành khu an toàn để cách ly những bệnh nhân đặc biệt nguy hiểm.
Trong văn phòng của bác sĩ Otto Lewison, giám đốc bệnh viện, đáng có một cuộc họp. Bác sĩ Gilbert và bác sĩ Craig Foster sôi nổi bàn bạc về bệnh nhân mới sắp được đưa đến.
Gilbert Keller trạc 40 tuổi, tầm vóc trung bình, tóc vàng và cặp mắt mầu xám rất to. Ông là chuyên gia nổi tiếng về bệnh rối loạn đa nhân cách.
Otto Lewison, người đứng đầu bệnh viện, đã ngoài 70, nhỏ nhắn, lịch sự, bảnh bao với bộ râu rậm và cặp kính không gọng.
Bác sĩ Craig Foster đã làm việc với bác sĩ Keller nhiều năm và đang viết một cuốn sách về bệnh rối loạn đa nhân cách. Tất cả đều chăm chú vào hồ sơ của Ashley Patterson.
Otto Lewison nói. "Cô này ghê đấy. Mới 28 tuổi mà đã giết chết năm người đàn ông rồi".
Ông ta liếc xuống tờ giấy đặt trước mặt rời tiếp tục "Cô ta còn định giết cả luật sư của mình nữa chứ.".
"Sẽ rất thú vị đây". Gilbert nói.
Otto Lewison tiếp. "Chúng ta sẽ tạm giữ cô ta trong khu an toàn A cho đến khi nào có được một kết luận đầy đủ và chính xác "Thế khi nào thì cô ta đến?".
Bác sĩ Keller hỏi.
Giọng nữ thư ký của Otto Lewison vang lên qua máy nói. "Bác sĩ Lewison, họ đã đưa Patterson đến rồi. Có cần đưa cô ta vào văn phòng ông không?".
"Có" Lewison nhìn lên. "Như thế đã đủ trả lời câu hỏi của anh chưa?".
Đối với Ashley, chuyến đi quả thật là một cơn ác mộng. Kết thúc phiên tòa, nàng bị dẫn về phòng giam và phải ở lại đó ba ngày để chờ việc dàn xếp đi Connecticut.
Một chiếc xe tù đưa nàng đến sân bay Oakland, nơi đã có máy bay đợi sẵn.
Đó là một chiếc DC- 6 đã cải tạo thuộc hệ thống chuyên chở tù nhân Quốc gia, được điều hành bởi V.S. Marshais Service. Trên máy bay có tất cả 24 tù nhân, thấy đều bị còng tay và chân.
Ashley cũng phải mang khóa số 8 và khi nàng vừa ngồi xuống thì lập tức đôi chân cũng bị còng vào ghế.
Tại sao họ lại làm thế với mình? Mình không phải là tội phạm nguy hiểm.
Mình chỉ là một phụ nữ bình thường. Và một giọng nói bên trong nàng vang lên, Ngườt đã giết chết năm nạn nhân vô tội.
Các tù nhân trên chuyến bay này đều là loại rắn mặt với đủ các tội danh như giết người, hãm hiếp, ăn cướp có vũ trang và vô số tội nghiêm trọng khác. Họ đang trên đường tới những nhà tù an toàn nhất trên lãnh thổ. Ashley là phụ nữ duy nhất trên chuyến bay này.
Một tên nhìn nàng và cười to. Chào em, có muốn đến ngồi vào lòng anh không?".
Thôi đi", người cảnh sát dẫn giải quát.
"Này? Em có hay mơ mộng không vậy? Con đĩ này có lẽ không còn ... Cô em bị kết tội gì vậy?".
Một tên khác nôi. "Em có hứng không? Hay là anh ra ngồi cạnh em và giúp em cảm thấy dễ chịu ...?
Một tên khác thì nhìn Ashley chằm chặp. "Khoan đã?" Hắn ta nói. "Con điếm này đã giết chết năm gã ngu và còn cắt chim bọn chúng nữa đấy".
Tất cả đều quay lại nhìn Ashley.
Kể từ lúc đó nàng không còn bị quấy rầy nữa.
Trên đường tới New York, máy bay phái hạ cánh hai lần để gửi và nhận tù nhân. Đó là một chuyến bay dài, không khí thay đổi bất thường và khi hạ cánh ở sân bay La Guardia, Ashley đã gần như là đi vì say máy bay.
Cảnh sát mặc cảnh phục đã chờ nàng ở chân cầu thang. Ashley được giải phóng khỏi chiếc còng chân trên máy bay nhưng khi lên xe cảnh sát nàng lại phải chịu đựng nó một lần nữa. Chưa bao giờ nàng cảm thấy nhục nhã thế này.
Họ vẫn nghĩ rằng nàng định chạy trốn hay giết hại thêm ai khác nữa ư? Tất cả đã kết thúc, đã là quá khứ rồi. Họ có nhận ra điều đó không? Nàng tin chắc rằng những chuyện ấy sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Nàng muốn nhanh chóng trốn khỏi nó. Đến đâu cũng được.
Ashley cố chợp mắt được vài lần trên quãng đường đài đến Connecticut.
Giọng nói của người bảo vệ đánh thức nàng dậy.
"Đến rồi".
Trước mặt họ là cánh cổng Bệnh viện Tâm thần Connecticut.
Khi Ashley bước vào văn phòng của bác sĩ Lewison, ông lên tiếng. "Chào mừng cô tới bệnh viện Tâm thần Connecticut, cô Patterson".
Ashley đứng đó, nhợt nhạt và câm lặng.
Bác sĩ Lewison nói vài lời giới thiệu và kéo ra một chiếc ghế. "Mời cô ngồi".
Ôngta nhìn người bảo vệ "Mở khóa tay và khóa chân cho cô ấy".
Những thứ đó được tháo ra và Ashley ngồi xuống.
Bác sĩ Foster nói. "Tôi biết chuyện này là rất khó đối với cô. Chúng tôi sẽ cố gắng làm mọi việc trở nên đơn giản chừng nào tốt chừng ấy. Mục đích của chúng tôi là một ngày nào đó được thấy cô rời khỏi nơi đây, hoàn toàn khỏi bệnh".
Ashley lấy lại giọng. "Thế ... mất khoảng bao lâu".
Otto Lewison trả lời. "Bây giờ còn quá sớm để trả lời câu hỏi đó. Song nếu bệnh của cô có thể chữa khỏi được, thì ít nhất cũng phải mất đến dăm sáu năm".
Mỗi lời của ông như một đòn giáng vào Ashley. "Nếu bệnh của cô_có thể chữa khỏi được, thì cũng phải mất đến dăm sáu năm ...".
"Việc điều trị sẽ không làm cô bị ảnh hưởng gì đâu. Đó chỉ là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa các giai đoạn thôi miên, liệu pháp nhóm, liệu pháp nghệ thuật, và do bác sĩ Keller phụ trách. Điều quan trọng cần nhớ là chúng tôi không phải kẻ thù của cô".
Gilbert Keller ngắm nhìn gương mặt nàng.
"Chúng tôi giúp đỡ cô và chúng tôi muốn cô cũng giúp lại chúng tôi".
Đã hết chuyện để nói.
Otto Lewison gật đầu với người dẫn giải. Anh ta đến bên Ashley và nắm lấy cánh tay nàng.
Craig Foster nói. "Anh ta sẽ đưa cô về phòng riêng. Chúng ta sẽ gặp lại sau".
Khi Ashley đã rời khỏi, Otto Lewison quay sang Gilbert Keller.
"Anh nghĩ thế nào?".
"Ở trường hợp này thuận lợi hơn. Chỉ có hai khách thể mà thôi".
Keiler cố nhớ trong đầu. "Còn trường hợp nhiều nhất ở đây là bao nhiêu nhỉ?".
"Bà Beltran chín khách thể".
Ashley chẳng hề hay biết cái gì đang chờ đợi nàng, nhưng không hiểu sao nàng lại mường tượng đến một nhà tù tối tăm, ẩm thấp. Còn bệnh viện tâm thần Connecticut thì giống một câu lạc bộ nhiều hơn với những chấn song bằng sắt.
Khi Ashley được dắt qua những hành lang dài và vui mắt nàng trông thấy rất nhiều bệnh nhân đang tự do đi lại. Họ ở đủ mọi lứa tuổi khác nhau, tất cả đều tỏ la bình thường. Tại sao họ lại ở đây? Một vài người mỉm cười với nàng và nói "xin chào" nhưng Ashley quá bối rối nên không mở nổi miệng ra nữa. Mọi thứ trông đều có vẻ không thật. Nàng đang ở trong nhà thương điên. Mình có bị điên không?
Họ đi đến tấm cửa thép lớn ngăn cách một phần của khu nhà. Có một người bảo vệ đứng sau cánh cửa đó. Ông ta nhấn vào cái nút đỏ và cửa từ từ mở ra.
"Đây là Ashley Patterson".
Ông ta nói, "Chào cô Patterson. Mọi thứ họ làm đều có vẻ bình thường.
Nhưng ở đây không có cái gì bình thường cả. Thế giới đã bị đảo ngược rồi.
Ashley nghĩ.
"Lối này, cô Patterson". Ông ta dắt nàng tới một cánh cửa khác và mở ra.
Ashley bước vào trong. Thay vì phòng giam, nàng nhìn thấy một căn phòng cỡ vửa với tường quét vôi xanh, một bộ đi văng nhỏ và một chiếc giường khá thoải mái.
"Cô sẽ ở lại đây. Đồ đạc của cô sẽ được mang đến trong vài phút nữa".
Ashley nhìn ông ta đi ra và đóng cửa lại. Cô sẽ ở tại đây. Nàng bắt đầu thấy sợ. Nếu mình không muốn ở thì sao? Nếu mình muốn ra khỏi đây thì sao?
Nàng đến gần cánh cửa. Nó đã bị khóa. Ashiey ngồi xuống đi văng, cố gắng suy nghĩ. Nàng chỉ tập trung vào những ý nghĩ lạc quan. Chúng tôi sẽ cố chữa khỏi cho cô.
Chúng tôi sẽ cố chữa khỏi cho cô.
Chúng tôi sẽ cô chữa khỏi cho cô.