Hai ngày sau Ashley được gọi lên văn phòng của bác sĩ Lewison. Keller cũng đang ở đó. Nàng được ra viện và được trở về nhà riêng ở Cupertino, nơi họ đã sắp xếp việc điều trị ngoại trú cho nàng.
Bác sĩ Lewison nói, "Rốt cuộc ngày hôm nay đã đến. Cô có thấy vui không?".
Ashley trả lời, "Tôi rất vui, và tôi cũng rất sợ Tôi ... tôi không biết nữa. Tôi cảm thấy mình như cánh chim lần đầu sổ lồng vậy. Tôi thấy mình như sắp bay bổng lên rồi đây." Mặt nàng hết sức sinh động.
"Rất mừng là cô được xuất viện, nhưng tôi, tôi sẽ rất nhớ cô đấy." Bác sĩ Keller nói.
Ashley cầm tay ông, nồng nhiệt. "Tôi cũng sẽ rất nhớ ông. Tôi không biết phải ... phải cảm ơn ông thế nào nữa." Mắt nàng đỏ hoe. "Ông đã trả cho tôi cuộc sống.".
Nàng quay sang bác sĩ Lewison. "Khi trở về California, tôi sẽ xin vào một công ty tin học ở đó tôi sẽ cho ông biết tôi làm việc ra sao và tôi điều trị ngoại trú thế nào. Tôi muốn ông tin chắc rằng những gì trước kia đã xảy ra với tôi sẽ không bao giờ tái diễn nữa.".
"Tôi nghĩ rằng cô không còn phải lo lắng gì về chuyện đó," bác sĩ Lewison trấn an nàng.
Khi Ashley bước ra, bác sĩ Lewison quay sang Gilbert Keller. "Ca này là đủ để đền bù cho rất nhiều những ca đã không thành công, phải không Gilbert ?".
Đó là một ngày tháng Sáu đẹp trời, và trên đại lộ Madison, nụ cười rạng rỡ của Ashley đã khiến cho nhiều người phải ngoái đầu nhìn lại. Nàng chưa bao giờ hạnh phúc như vậy. Nàng nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp phía trước và những việc mà nàng sẽ làm. Lẽ ra đó phải là một kết thúc bi thảm dành cho nàng, nàng nghĩ, nhưng rồi nó lại trở thành một cái kết có hậu mà nàng vẫn hằng cầu xin.
Nàng bước vào ga Pennsylvania. Đây là ga xe lửa bận. rộn nhất nước Mỹ một mớ hỗn độn những căn phòng ngột ngạt và những lối đi rắc rối, quanh co.
Nhà ga đông nghịt những người là người. Và mỗi người đều có một câu chuyện kể thú vì nàng nghĩ. Họ đi đến những nơi khác nhau, sống những cuộc sống khác nhau và bây giờ, mình cũng sẽ sống cuộc sống của riêng mình.
Nàng mua vé ở quầy. Con tầu của nàng cũng vừa vào ga. Thật là may mắn.
Nàng nghĩ.
Nàng lên toa và ngồi vào ghế. Lòng nàng đầy hồi hộp trước những chuyện sắp xảy ra. Con tầu đột ngột giật mạnh. Cuối cùng thì mình cũng lên đường. Và khi con tàu bắt đầu lăn bánh hướng về Hamptons, nàng khẽ lẩm nhẩm bài hát quen thuộc :
"Xung quanh bụi dâu
Con khỉ đuổi con chồn
Con khỉ nghĩ như thế là vui
Bốp! Đi đời con chồn ...".