Dường như Uông Như Hải đã khác trước kia rất nhiều, bây giờ anh ta đã thành kẻ thành công lại còn biết diễn nữa. Tiền Phỉ cảm thấy đồng tiền thật sự là đồ vật luyện người, nó có thể khiến cho người ta đang yêu thương ân ái mà chia tay, nhưng cũng thể biến kẻ từ tầm thường thành tinh anh trong xã hội.
Rất nhiều các bạn cùng trường đã kích động Tiền Phỉ, khuyến khích cô tiếp nhận Uông Nhược Hải một lần nữa. Ngay cả Diêu Tinh Tinh trong lúc gọi điện thoại cho cô cũng nói: “Khỉ đầu chó, lớp trưởng nói cho tôi biết, trước mỗi lần tụ tập, đều nói là mọi người thay nhau trả tiền, nhưng thật ra đều là tiền của Uông Nhược Hải. Haizzz, hiện tại tôi cũng không biết là nên khuyên bà nên tái hợp hay là chửi tên đó là tên cặn bã nữa, tôi chỉ sợ tên đó thật sự đã thay đổi làm một người khác, tôi lại xui khiến để bà không cho tên đó cơ hội, tương lai bà gả cho người khác lại không được hạnh phúc, tôi nghĩ có khi tôi sẽ tự lấy dao xiên chết mình đấy!”
Tiền Phỉ mắng cô: “Có thể nói cho tôi nghe mấy thứ dễ nghe được không? Tôi có bị mù đâu mà gả cho người khác lại không hạnh phúc?
Diêu Tinh Tinh nói: “Bà không mù mà là bà ngu!”
Tiền Phỉ quyết định trong đống tiền tích lũy mừng quà cưới cho Diêu Tinh Tinh rút ra 100 tệ đi mua báo của mấy người ở trên ga tàu điện ngầm.
Dù có đem tiền chà đạp cũng không cho người kia, cái này gọi là giải hận!
Lúc giải lao Uông Nhược Hải gọi điện cho Tiền Phỉ, Tiền Phỉ nói cho anh ta biết: “Nói cho lớp trưởng biết đừng tụ tập nữa.” Uông Nhược Hải hỏi vì sao, Tiền Phỉ nói: “Sẽ rất nhanh đến lượt tôi rồi, mà tôi thì không muốn trả tiền.”
Uông Nhược Hải nói: “Anh sẽ thay em trả!”
Tiền Phỉ “Ồ” mồ tiếng: “Anh đúng là đi đốt tiền đấy nhỉ, có chút tiền sao đã vội đắc ý rồi? Anh không biết kiệm tiền sao, cần phải tiêu như vậy sao?”
Trong điện thoại Uông Nhược Hải khẽ cười: “Tiết kiệm là tốt đấy! Nhưng mà tự mình tiết kiệm không nổi, không bằng em giúp anh tiết kiệm nhé!”
Tiền Phỉ nói: “Mời anh biến!”
Buông điện thoại xuống, trong lòng cô vừa chua chát vừa thổn thức. Cái gì gọi là thời gian thay đổi vật chuyển sao rời? À ra là thế. Trước kia cô muốn giúp anh ta tiết kiệm tiền, thế nhưng vì bắt anh ta tiết kiệm tiền mà khiến anh ta rời đi. Bây giờ ngược lại là anh ta đang cầu cô giúp anh ta tích lũy tiền, cô lại cảm thấy đã không còn phần tâm ý kia nữa rồi.
Ngày IPO mở ngày càng bất định chậm chạp, cổ phiếu không bán được ra ngoài, tài chính không thể lưu chuyển, khiến cho đám người buôn bán không chiếm được phí giới thiệu đã bắt đầu giãy dụa trong nước sôi lửa bỏng. Công ty của Tiền Phỉ cuối cùng cũng không chịu được bắt đầu muốn cắt giảm biên chế.
Bởi vì Tiền Phỉ bị bệnh nên xin nghỉ vài ngày, không biết ra sao, lại rơi xuống là mượn cớ, trở thành đối tượng trọng điểm để cắt giảm biên chế trong nhóm hạng mục. Chị Kim mạo hiểm lộ tin tức này ra, Tiền Phỉ nghe xong thấy choáng váng. Bản thân muốn đi tìm Lưu Nhất Phong để nghĩ biện pháp, nhưng mà chị Kim lại nói cho cô biết: “Đừng đi nữa, Lưu Nhất Phong đã muốn đến công ty khác làm việc rồi, tháng sau sẽ đi, cũng sẽ không vì em mà làm điều gì đâu, em cứ nghĩ kỹ những cách khác xem, việc này là Phó tổng giám đốc quản đấy, nếu là có người có thể cùng ông ấy nói một câu, không chừng còn có hi vọng!”Tiền Phỉ mang tâm trạng rối bời về đến nhà. Nếu là trước kia trái lại cô cũng sẽ không sợ bị sa thải, chỉ cần bỏ ra nửa tháng một tháng tìm một công việc khác là được. Nhưng bây giờ cô không dám, mỗi tháng gánh trên lưng hơn bảy ngàn tệ tiền vay mua nhà, đã không có công việc, cô chỉ có đến bệnh viện bán thận, bán tủy mà thôi.
Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết phải làm sao bây giờ, trong cái khó ló cái khôn bỗng nhiên nghĩ đến Lý Diệc Phi. Anh ta cũng là đồng nghiệp, lại có nhiều kinh nghiệm, nói không chừng anh ta có thể nghĩ ra biện pháp nào đó.
Nghĩ như vậy, cô cố gắng lấy dũng khí, nhắn tin trước cho Lý Diệc Phi: Khi nào thì anh xong công tác vậy?
Cô nhỡ rõ dường như đã nghe Triệu Đức từng nói qua, người kia đi công tác chừng một tháng là xong, tính toán thời gian, có lẽ người kia cũng sắp trở về rồi.
Thế nhưng chỉ đợi một lát sau, Lý Diệc Phi nhắn trả lời cô rằng: Còn chưa biết được.
Vốn trong lòng cô còn đang dâng lên một chút xíu hi vọng nhưng vì bốn chữ này mà bị rơi xuống đáy vực thật sâu.
︶3︶● Thật ra Lý Diệc Phi cũng là nói thật, thật sự anh không biết khi nào mới trở lại Bắc Kinh, đoạn thời gian gần đây, anh loay hoay ở công ty bận đến sứt đầu mẻ trán, chuyện gì cũng không quan tâm nữa.
Vốn ban đầu tổ hạng mục dự tính thời gian công tác là một tháng, nhưng lãnh đạo công ty lại là đồ phiền toái, thi thoảng lại đưa ra rất nhiều yêu cầu khó chiều, khiến cho công tác tiến triển vô cùng chậm chạp, tổ hạng mục và công ty trong phương án phát hành có không ít ý kiến trái chiều, cả hai bên đều giữ ý kiến của mình, khiến cho thời gian công tác không thể không kéo dài.
Cho nên Lý Diệc Phi nói: Còn chưa biết được.
Nhưng khi Tiền Phỉ lấy hết dũng khí để nhắn tin lại nhận được tin nhắn nước đôi này thì trong mắt Tiền Phỉ bốn chữ này thật ra gọi là “qua loa” và “cự tuyệt“.
Tiền Phỉ đã hết hy vọng, quyết định không bao giờ làm việc chủ động mặt nóng dán mông lạnh nữa rồi. Cô cảm thấy đã đến mức này, nếu cô không thể không nhìn ra Lý Diệc Phi muốn cùng cô tạo ra khoảng cách, thì cô thật sự bị mù rồi.
Cô không có nhắn tin hỏi Lý Diệc Phi việc sắp bị giảm biên chế thì nên làm gì bây giờ. Cô chỉ gọi điện cùng Diêu Tinh Tinh tâm sự mình sắp phải đi viện bán tủy rồi. Diêu Tinh Tinh an ủi cô: “Xương tủy của bà coi như là của tôi đấy, đừng đi bệnh viện bán, nếu thật sự bà bị đuổi việc, tiền vay mua nhà của bà tôi trả là được mà!”
Tiền Phỉ cảm thấy vào thời điểm mấy chốt gì mà lam nhan (ý chỉ bạn tri kỷ là nam) gì gì đấy tất cả đều vô nghĩa, chỉ có bạn xấu Đại Yêu Tinh mới có thể đưa một chậu than sưởi ấm ngày tuyết rơi mà thôi.
Đã không có phương pháp nào khả thi, cô dứt khoát không phiền não nữa, cứ tự nhiên đi làm rồi tan tầm, bình thản chờ đến ngày bị giảm biên chế.
Thế nhưng mà đến ngày có danh sách bị giảm biên chế, chị Kim lại nói cho cô biết, trong danh sách không có tên cô.
Cô sợ ngây người, không biết nhân phẩm mình tốt thế này mà trở thành cá lọt lưới.Sau đó vẫn là Diêu Tinh Tinh giải đáp nghi vấn của cô.
“Tôi nói việc này cho Uông Nhược Hải biết, tên đó nói nó có một khách hàng là bạn học MBA Thanh Hoa của phó tổng giám đốc của bà, mới có thể có chút lời nói. Lời này tôi cũng chỉ nghe thôi, không nghĩ thật mà tên này lại làm được việc! À, vì chuyện này, tôi sẽ cho tên này thêm ít điểm!”
Trong lòng Tiền Phỉ là ngũ vị tạp trần. Không nghĩ tới đến phút cuối người giúp cô cô lại là Uông Nhược Hải.
Tối ngày hôm sau, Uông Nhược Hải hẹn cô ăn cơm tại Justine's, là một nhà hàng của Pháp ở bên ngoài đường của Kiến Quốc Môn.
Nghe đến tên nhà hàng, Tiền Phỉ đã run sợ rất lâu. Vào lúc trước khi giao tiền đặt cọc phòng, Uông Nhược Hải đã cầu hôn cô, chính là ở chỗ này. Hai người vẫn luôn ăn mặc tiết kiệm, tiêu chí hai người không ai vượt quá 50 tệ tiền cơm. Chỉ có ngày đó Uông Nhược Hải nói dù thế nào cũng phải đi Justine's, vì vậy cô với anh ta tranh chấp hai câu, trước khi đi hai người còn ầm ĩ không thoải mái.
Kết quả lúc bữa ăn đã được hơn nửa, bỗng nhiên anh ta quỳ xuống cầu hôn cô. Phút chốc cô suýt đã khóc bù lu bù loa lên đấy, bên cạnh có rất nhiều người vỗ tay cổ vũ. Cô cảm thấy giây phút này thật lãng mạn tuyệt diệu cứ như là trong mơ vậy. Trong ví Uông Nhược Hải rõ ràng là không mang đủ tiền mặt, cô vừa trách móc anh ta sao mà chọn chỗ ăn đắt như vậy vừa đau lòng trả tiền cho nhân viên phục phụ, lại còn nhìn thấy ánh mắt thương hại đồng tình của nhân viên phục vụ.
Ánh mắt kia như muốn nói: “Khó cho hai người đã không có tiền còn đến nơi này chơi trò lãng mạn!”
Sauk hi về đến nhà Uông Như Hải nổi cáu với cô, nói: “Cô không thể trong ví tôi thêm chút tiền sao? Hôm nay tôi đã mất mặt thế nào?”
Cô cũng có chút cáu: “Chúng ta có bao nhiêu khả năng thì hưởng thụ ở trong phạm vi đó không được hay sao? Không nên học người khác dựa vào vật chất mà tạo ra sự lãng mạn? Người khác có tiền nhưng chúng ta không có!”
Từ sau đêm hôm đó anh ta cũng không để ý đến cô nữa.
Cẩn thận suy nghĩ lại, có vẻ bắt đầu từ ngày hôm đó, tần suất Uông Nhược Hải tăng ca cứ nhiều dần nhiều dần...
Tiền Phỉ nhớ lại trước đây, cảm giác thật sự mình đã sống quá mức tiết kiệm rồi, về sau cô cũng tự hỏi chính mình, có phải là vì quá mức quen thuộc, cho nên thường xuyên quên mất ở trước mặt người khác phải cho đối phương chút mặt mũi. Thật ra có rất nhiều chuyện trước đây, cô làm không được tốt lắm. Trước kia cô cảm thấy, trước mắt tiết kiệm cũng là vì hạnh phúc sau này của hai người, lại chưa hề nghĩ tới, lúc mất đi, là không thể nào bù đắp nổi.
Ngã một lần sẽ thông minh hơn những lời này nói không sai, sau khi chia tay cô đã hiểu được một cái đạo lý: thật ra lúc nên hưởng thụ thì cứ hưởng thụ đi thôi, nếu không hưởng thụ, khi đó cô đã già mất rồi.
Giờ tan tầm hôm sau, Uông Nhược Hải lái xe đến bên dưới công ty đón cô.
Thậm chí Uông Nhược Hải còn đặt chỗ trước.Trở lại chốn cũ, Tiền Phỉ cảm thấy còn chút xíu thổn thức cũng với một loại cảm xúc chua xót không nói nên lời.
Lúc cô cúi đầu cắt thịt bò bít tết, Uông Nhược Hải gọi tên cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy một đôi mắt chân thành tha thiết của Uông Nhược Hải.
Anh ta vươn tay nắm lấy tay cô, “Phỉ Phỉ, hãy cho anh một cơ hội nữa, để chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa được không em? Em hãy cứ coi như trước đây là anh đã lầm đường lạc lối, đi vào ngã rẽ, bây giờ anh đã về nhà rồi! Trước kia anh không biết thương xót em, về sau em sẽ chăm sóc cho em thật tốt! Không có em giúp anh quản lý tiền nong, thật sự ngay cả một xu anh cũng không tiết kiệm được!” Anh ta nói xong, mắt còn đỏ hoe, giọng nói có chút nghẹn ngào.
Bỗng nhiên Tiền Phỉ cảm thấy trong lòng thật khổ sở, một cảm giác ủy khuất khổ sở đến cực điểm.
Đoạn thời gian này, khi cô cần người kia ở bên cạnh thì người kia lại tránh cô như tránh rắn rết, cô cảm thấy rất ủy khuất, rất khổ sở. Ngược lại người trước mắt cô đây, lúc cô bị ốm thì đưa đi bệnh viện, lúc cô sắp bị giảm biên chế cũng giúp cô giữ được công việc.
Nghĩ đến thái độ của người kia, nghĩ đến những sự việc xảy ra gần đây, nhất thời cô có chút nản lòng thoái chí.
Cô nhìn Uông Nhược Hải, chậm rãi nói: “Em không thể ngay lập tức chấp nhận anh, tiếp tục làm bạn gái của anh, em chỉ có thể đồng ý với anh, trong vòng một tháng tiếp theo, em sẽ cố gắng thử một lần, xem bản thân còn có thể đón nhận anh thêm lần nữa hay không!”
Uông Nhược Hải hai mắt ướt ái nắm chặt tay cô, “Như thế là quá đủ rồi, Phỉ Phỉ! Chỉ cần như vậy là anh thấy đã đủ rồi!”
︶3︶● Sáng sớm Lý Diệc Phi gọi điện cho Triệu Đức, vừa nói chuyện làm ăn tiện chém gió ít chuyện khác. Anh nghe thế giọng Triệu Đức ỉu xìu, hỏi cậu ta bị làm sao, Triệu Đức nói: “Gần đây ngực thấy khó chịu.”
Lý Diệc Phi cũng khuyên cậu ta sớm ngày nghỉ ngơi, đừng cố quá thành quá cố, Triệu Đức đổi sang chuyện khác, nói đến việc công ty Tiền Phỉ giảm biên chế.
Triệu Đức nói cho Lưu Diệc Phi: “Nghe Lưu Nhất Phong nói, Tiểu Phỉ Phỉ của chúng ta suýt chút nữa bị cho thôi việc đấy! Cũng may về sau có một người họ Uông nói đôi ba lời với phó tổng giám đốc, Tiểu Phỉ Phỉ mới bảo vệ được vị trí của mình trên giang hồ đấy!”
Tiền Phỉ nghe thấy ba chữ 'người họ Uông', có chút hãi hùng sợ hãi. Anh hỏi Triệu Đức chuyện xảy ra khi nào. Triệu Đức nói: “Tầm đầu tuần!” Lý Diệc Phi tính toán thời gian, đúng là lúc Tiền Phỉ hỏi anh khi nào trở về.
Bao giờ thì trở về, khi đó cô ấy gửi tin nhắn cho anh, nhất định là vì chuyện này. Lúc ấy nhất định cô ấy đã rất bất lực? Thế nhưng mà anh đã trả lời cô như thế nào đây?
Còn chưa biết được! Bỗng nhiên anh có chút sợ, sợ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh.
Sau đó vì thế mà cô đi tìm tên họ Uông bạn trai cũ sao?
Chỉ trong một cái chớp mắt, dưới sự kích thích của bên ngoài, có vẻ anh đã giác ngộ được, bỗng muốn làm theo tình cảm. Anh cảm thấy mình không thể ngừng nhớ về cô, anh muốn trở về, cũng không thể đợi được nữa! Anh phát hiện bản thân mình không bao giờ cần phải xác nhận điều gì nữa, anh đã nhìn rõ trái tim mình, chính là anh thích cô, chính là anh yêu cô, anh nguyện ý vì cô mà trở thành một người sẵn sàng chịu trách nhiệm trước tình yêu, trước hôn nhân!Anh dùng tốc độ nhanh nhất để giao việc cho những thành viên trong tổ, ngay trưa hôm đó anh lên máy bay lao về Bắc Kinh.
Lúc máy bay hạ cánh anh gọi xe đến thẳng phố tài chính.
Trên đường anh gọi điện thoại đặt bạn tại nhà hàng Ý The Ritz-Carlton., rồi sau đó gọi điện thoại cho Tiền Phỉ.
Điện thoại có người bắt máy, anh cố gắng kìm nén cảm giác sóng dâng trào trong lòng mình, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh nói với người kia: “Tôi đã trở về!”
Anh nghe thấy giọng người kia có chút chần chờ, “À....”
Trong lồng ngực anh có chút kích động sau nhiều ngày xa cách, giọng nói hơi khàn: “Tiển Phỉ, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé, tôi có lời muốn nói với cô!”
Anh nghe thấy được người ngốc nghếch kia có chút chần chờ đáp lại: “Được...”
Sau khi cúp máy, anh gửi địa chỉ cho Tiền Phỉ.
Sau đó nói với lái xe: “Bác tài, trước hết đến cửa hàng RoseOnly chuyên bán hoa cách đây không xa đi!”
︶3︶● Tiền Phỉ không biết là rốt cuộc mình có tâm trạng gì để chờ đến lúc tan tầm. Cô cảm thấy Lý Diệc Phi có chuyện muốn nói với cô, hẳn là muốn cùng cô rõ ràng, ví dụ như “Đừng nghĩ nhiều, chuyện đêm đó là ngoài ý muốn, tôi vẫn chỉ coi cô là bạn” gì đó.
Chờ đến lúc trước khi tan tầm, cô gửi cho Uông Nhược Hải một tin nhắn nói có việc, để cho anh ta buổi tối ăn cơm một mình, sau đó đến The Ritz-Carlton.
Sau một tháng, lại một lần nữa khi nhìn thấy Lý Diệc Phi, bỗng nhiên cô có cảm giác dường như đã xa cách mấy đời.
Nhìn thấy anh ăn mặc âu phục cùng cà vạt long trọng, mím môi cười đứng lên rời khỏi ghế, tiến về phía cô, bỗng nhiên cô cảm thấy chỗ sâu thẳm trong lòng có chút đau xót.
Thời tiết tháng sáu, bên ngoài trời nắng chang chang, trong phòng gió điều hòa lại khiến cô có chút rét lạnh. Cô nhìn thấy anh, dường như còn thấy rùng mình.
Anh uyển chuyển cự tuyệt nhân viên phục vụ, tự mình kéo ghế cho cô. Sau khi ngồi về vị trí, lại giống trước sau như một anh nhíu lông mày, dùng cái loại ngữ khí kiêu ngạo quen thuộc nói với cô: “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng giúp ai kéo ghế!”
Cô có chút không nhịn được cười, cười đến mức thấy trong miệng có chút đắng ngắt.
“Mặc nhiều như vậy không thấy nóng à?” Đây là câu nói đầu tiên của cô.
“Nóng cũng phải mặc như thế, đây là vấn đề thái độ!” Anh nhếch môi cười, nhìn cô, bỗng nhiên ánh mắt chợt sâu hơn, nhẹ giọng hỏi: “Sao cô lại gầy quá vậy? Bây giờ to đến mức như mắt con bê rồi!”
Cô sờ sờ mặt, có chút mờ mịt, “Thế à? Có thể là do trận sốt lần trước.”
Anh nghje xong ngẩn người hỏi: “Chuyện khi nào thế?”
Cô cười rất tự nhiên nói: “Đã qua lâu rồi, không sao cả!” Sau đó hỏi, “Trong điện thoại không phải chú có chuyện muốn nói với chị sao? Là nói gì thế, chị chuẩn bị xong rồi, nói mau đi!”
︶3︶● Lý Diệc Phi từ mặt ghế bên cạnh, cầm lấy một chiếc hộp dài đưa cho Tiền Phỉ.
Tiền Phỉ khó hiểu mà nhận lấy.
Trên chiếc hộp ấy có chữ tiếng anh RoseOnly, ở giữa có thắt nơ bằng gấm. Bỗng nhiên cô có chút sự hãi rồi. Cô biết rõ đây là cái gì, trước đây cô từng xem trên blog có một cô minh tinh họ Lý đã từng chia sẻ, đã là hoa mà chồng cô mua tặng cho cô ta. Cô biết rõ nhãn hiệu hoa tươi này đắt đến mức nào, chủ tiệm giải thích nó có ý nghĩa là “Cả đời chỉ dành tặng một người.” Cô bởi vì quá tò mò còn cố ý vào trang website chính thức nhìn qua.
Tay cô run run nghi hoặc mà mở nắp hộp ra.
Mười tám bông hồng phấn nằm trong hộp, khiến cho cô như muốn vỡ vụn.
Đóa hoa này có ý nghĩa là “Động tình”
Nhà thiết kế đã từng viết: Nhịp tim đập bây giờ thời khắc này không thể khống chế được, giấy phút này chính là tình yêu. Bằng một cách diệu kỳ nào đó, em đã mê hoặc được anh.
Tim Tiền Phỉ như nhảy ra khỏi cổ, nghi hoặc ngẩng đầu, “Có ý gì?”
Lý Diệc Phi ngay cả chớp mắt một cái cũng không chớp mà nhìn cô, “Tôi trốn đi ra ngoài, là muốn rõ bản thân mình đã yêu em đến mức độ nào, tôi sợ vô duyên vô cớ khiến trêu chọc em sẽ làm tổn thương đến em!”
Tiền Phỉ “À” một tiếng, đậy nắp chiếc hộp, vẫn giữ nguyên nụ cười, trả lại hộp cho anh, nói: “Nếu như vậy, thật ra anh không cần phải như vậy, bởi vì tôi mới tái hợp cùng bạn trai cũ của tôi rồi!”
Lý Diệc Phi khiếp sợ nhìn cô, dường như bị thứ gì đả kích, bộ dạng có chút đau đớn lại có chút khó có thể tin nổi.