Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến - Phần 2: Ám Lân

Chương 95: Chương 95: Cặp đôi Phương Thanh "Đa tình nên cười tôi" (1)




Đây là một phòng bệnh bình thường trong bệnh viện tư nhân. Tối qua Phương Thanh chạy về Bắc Kinh, hôm nay theo cảnh sát hình sự đến hiện trường. Anh đeo găng tay, sắc mặt lạnh lùng, nhìn cả người có cảm giác tàn nhẫn.

Chợt nhìn thì căn phòng bệnh này cũng không có gì khác thường. Mới tinh, sạch sẽ, rộng rãi, bên trong có giường bệnh, ghế sô pha, các đồ dùng, còn có một quầy bar nhỏ và nhà tắm. Mấy hôm trước, tổ quay phim của Kim Hiểu Triết mượn chỗ này quay. Cô uống một ly trà dưỡng sinh thì trúng độc hôn mê.

Trà mỗi ngày đều uống, do một tay trợ lý pha, không qua tay người khác, cũng không có gì khác thường. Trước đó, cô gái trợ lý lo lắng gọi cho Phương Thanh đã bị bắt giam trở thành kẻ tình nghi đầu tiên. Chứng cứ càng thêm xác thực khi tìm thất thuốc độc trong nhà cô gái. Tuy vậy Phương Thanh cảm thấy quái lạ. Bởi vì anh biết rõ cô trợ lý kia đã theo Kim Hiểu Triết ba năm, luôn trung thành và tận tâm. Hơn nữa trực giác mách bảo anh, cô gái kia có thể gọi điện thông báo cho anh, chắc chắn không có ý xấu. Nếu như bắt sai người, nghĩa là nguy hiểm bên cạnh Kim Hiểu Triết chưa được chính thức loại bỏ, người trong sạch phải chịu oan uổng. Cho nên Phương Thanh nhất định phải điều tra chuyện này rõ ràng.

Anh đứng trong phòng bệnh, luôn ngẩn người. Người cảnh sát bên cạnh nhìn thấy, cười: “Lão Phương, quan tâm như vậy, anh không phải là người bạn trai trong scandal của nữ minh tinh kia đấy chứ?”

Phương Thanh nghiêng đầu liếc anh ta, đáp: “Cậu đoán xem?”

Thực ra cảnh sát cũng không vội vàng kết luận vụ án giết người này, bởi vì cô gái trợ lý đang không ngừng kêu oan trong trại tạm giam. Cho nên hôm nay khoa giám định mới tới hiện trường điều tra lần nữa. Tuy nhiên người cảnh sát hình sự ở tổ vụ án đặc biệt xung phong đến rõ ràng để tâm hơn so với bọn họ, sắp ảnh hưởng đến công việc rồi.

Nhân viên giám định kiểm tra từng tấc đất một, đột nhiên nhìn thấy một dáng người quỳ rạp xuống đất, còn không sợ bẩn mệt mỏi hơn so với bọn họ. Đôi mắt chim ưng của Phương Thanh nhìn chằm chằm mặt đất, không buông tha cho bất cứ manh mối nào. Nhân viên giám định: “Đồng chí, anh làm cản trở chúng tôi...”

“À...xin lỗi.” Phương Thanh nói, nhưng sống chết cũng không dời vị trí.

Lại một lát sau, nhân viên giám định kiểm tra trần nhà, lại phát hiện một người giống như thạch sùng đã sớm trèo lên, thang của bọn họ cũng bị kéo tới.

Nhân viên giám định: “...”

Phương Thanh: “Ha ha...Có phát hiện, lại đây!”

Mọi người kinh ngạc, ùa tới. Trước mắt Phương Thanh là đường ống điều hoà thông gió nhỏ hẹp âm u. Tuy hẹp nhưng vẫn có đủ cho vóc người nhỏ bò. Trên đó vốn ám bụi lại bị lau đi rất nhiều, chứng tỏ có người đã bò trong đó. Hơn nữa miệng cửa thông gió còn chớp lên, Phương Thanh phát hiện chút nước đọng màu vàng. Dưới miệng thông gió đúng là quầy bar kia. Phương Thanh biết rõ thói quen của Kim Hiểu Triết, không thích uống nước quá nóng, cũng không được quá lạnh. Cho nên mở trà nóng ra, sẽ để nguội một chút. Trước kia khi uống trà lá sen, cô đều như vậy. Khi đó Phương Thanh uống rất vội, luôn nhanh chóng uống hết trà nóng, bị cô mắng thô tục...Không thể phân tâm còn phải nghĩ nữa. Chia tay chỉ là cọng lông!

Phương Thanh thu tâm lại, nhảy xuống thang, nhường lại hiện trường cho đám nhân viên giám định.

Một đồng chí hỏi: “Lão Phương, anh đi đâu thế?”

Phương Thanh cười, cầm điếu thuốc, giọng nói lạnh lùng: “Đi đâu ư? Đi bắt hung thủ thực sự!”

Khi Kim Hiểu Triết tỉnh lại, phát hiện trời bên ngoài tối tăm mờ mịt. Thành phố Bắc Kinh này luôn nhiều sương mù, khi bạn không thấy rõ kiến trúc bên ngoài sẽ cho rằng mình sống trong sa mạc.

Có người gõ cửa, là y tá và người đại diện. Y tá thay chai truyền dịch cho cô, vẻ mặt người đại diện mệt mỏi, cũng ân cần ngồi xuống bên giường.

“Tiểu Tịch bị bắt rồi. Tìm được thuốc độc trong nhà cô ấy.” Người đại diện nói. Tiểu Tịch là trợ lý riêng của Kim Hiểu Triết.

Kim Hiểu Triết vô cùng chấn động: “Sao Tiểu Tịch có thể là hung thủ chứ?”

Vẻ mặt người đại diện bất đắc dĩ: “Tôi cũng không tin, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, có lẽ là biết người, biết mặt mà không biết lòng...Cô đã ổn hơn chút nào chưa?”

Kim Hiểu Triết khó chịu, thậm chí còn có cảm giác nôn mửa choáng váng, nhưng cô cũng không quen để lộ ra sự yếu đuối của mình trước mặt người khác, cho dù là người đại diện. Cô gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi. Tôi hơi khát.”

Y tá ở bên cạnh vô cùng khéo léo hiểu lòng người, dù sao cũng là chăm sóc đại minh tinh, lập tức rót nước mang tới. Người đại diện nhận lấy đưa cho Kim Hiểu Triết. Cô bưng lên, định uống thì dừng lại, im lặng một lát, lại đặt sang bên cạnh.

Người đại diện đột nhiên không biết nói gì. Một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng sao? Người đại diện và y tá đều nhanh chóng đi ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho cô. Thế nhưng sao cô yên tĩnh nổi? Xông pha bên ngoài nhiều năm như vậy, những nơi đi qua, vinh quang và ánh đèn luôn đi theo, nhưng chính thức bộc lộ được cảm xúc thì có mấy người? Không có tình yêu, không có bạn bè thực sự, chung đụng thì ít xa cách thì nhiều với người nhà. Cô liều mạng đến mức quay phim đến tận nửa đêm. Một thông cáo đã được phát ra. Rõ ràng là từ khi rời khỏi người đàn ông kia, trong lòng luôn có sự trống rỗng theo cô càng ngày càng nhiều, càng lúc càng lớn, nhưng cô luôn mặc kệ. Cho đến hôm nay, cuối cùng cô mới phát hiện, chính mình ngay cả một cốc nước cũng không thể yên tâm uống. Cô được cấp cứu hai ngày hai đêm, chỉ có người trải qua sống chết trước mặt mới hiểu được nỗi đau thấu xương. Cô không có cách nào không thừa nhận, trong lòng mình cũng có sự sợ hãi đối với cái chết, đối với niềm tin, đối với sinh mạng. Nhưng bây giờ ai mới thực sự để cho cô dựa vào đây?

Trong khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống, cô nghe được tiếng điện thoại vang lên, có tin nhắn đến. Đã lâu dãy số kia không liên lạc với cô rồi. Chỉ có một câu ngắn ngủi như trước: “Đừng sợ, có anh đây.”

Kim Hiểu Triết nhìn tin nhắn này rất lâu, đột nhiên bật khóc.

Ánh mặt trời rực rỡ chiếu trên nóc nhà, Phương Thanh bước đi, biểu cảm trên mặt hung ác chẳng quan tâm. Cách anh mấy chục mét phía trước, có một người đàn ông nhỏ gầy đang lảo đảo chạy. Người đàn ông thấy anh, vô cùng sợ hãi, không ngừng nói: “Không phải tôi, đồng chí cảnh sát, thực sự không phải là tôi hạ độc mà.”

“Không phải mày?” Phương Thanh nhếch miệng cười, tăng tốc, giống như con sói đuổi theo thỏ, bắt được cổ áo anh ta, “Vậy vân tay trong kia là giả à?”

Nụ cười trên mặt người đàn ông còn khó coi hơn khóc: “Không phải giả, không phải giả...Tôi phải tìm luật sư, tôi phải tìm luật sư...”

Phương Thanh híp đôi mắt khôn khéo, nhìn người đàn ông. Thực ra sau khi hung thủ bắt chước “Conan” tạo ra mưu kế hạ độc, tìm được hung thủ cũng không hề khó. Vừa quen thuộc với bệnh viện, vừa quan thuộc với người bên cạnh thói quen sinh hoạt sắp xếp hàng ngày của Kim Hiểu Triết, không có nhiều như vậy. Cảnh sát nhanh chóng truy tìm nguồn gốc, tập trung vào kẻ tình nghi - gã là một trợ lý biên tập, từng hợp tác mấy bộ phim với Kim Hiểu Triết, cũng tương đối thông minh. Tuy nhiên vì tay chân không sạch sẽ, đụng tay chân vào kịch bản, bị Kim Hiểu Triết phát hiện, báo cáo với tổ chế tác. Vì thế người này vốn có thể sẽ phát triển thêm trong tổ phim, không còn cơ hội đi lên nữa. Tuy Kim Hiểu Triết chính trực, nhưng lại mềm lòng, cho nên vẫn khích lệ tổ phim giữ lại, nếu không gã bị sa thải khỏi nghề này cũng chả biết lăn lộn ở đâu. Cô cũng không muốn huỷ hoại nghề nghiệp sống của người này.

Dựa theo lời Phương Thanh nói là nuôi hổ gây hoạ, lòng dạ đàn bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.