Suy đoán của Bạc Cận Ngôn quả thực rất đúng, lúc này Chu Thao chưa tìm được bọn họ, đang loay hoay sứt đầu mẻ trán. Trên con thuyền đắm không tìm thấy hai người họ, cũng không tìm được phần tài liệu kia, cũng không vớt được thi thể. Chu Thao tin tưởng hai người họ không chết, chỉ là không biết phiêu dạt đi phương nào. Cho nên tăng cường lực lượng tìm kiếm dọc theo đường thuỷ.
Đám đàn em trên thuyền không chết hết, nhưng sau khi thẩm vấn kĩ càng, bọn chúng cũng không biết rõ về hang ổ của Phật Thủ. Chu Thao không rõ hoạt động giữ bí mật trong Phật Thủ như thế nào, nhưng từ đó có thể nhìn ra tổ chức khống chế nghiêm ngặt thế nào. Song Chu Thao cũng nghe nói Bạc Cận Ngôn ở trên thuyền giả mạo “Tiếu Diện Xà”, lúc này mới có thể tránh được một kiếp. Điều này khiến cho Chu Thao vừa buồn cười vừa cảm động. Không nghĩ tới vị giáo sư tâm lý học tội phạm này thực sự có thể lừa được đám tội phạm, vì thế càng thêm chắc chắn suy nghĩ bọn họ sẽ không dễ dàng bị giết hại.
Hôm nay anh ta nhận được tin tức có người đang âm thầm điều tra tìm hiểu các tài liệu liên quan đến Tiếu Diện Xà, không khỏi khiến cho Chu Thao lưu ý. Cần biết là trải qua lần tập kích thứ hai của cảnh sát, tổ chức kia của Tiếu Diện Xà đã sớm bị tiêu diệt, gần như chỉ trong một đêm bọn chúng đã mai danh ẩn tích trên giang hồ. Tin tức Tiếu Diện Xà chết cũng tạm thời bị Chu Thao phong toả. Gần đây anh ta phải cẩn thận với một số thứ sẽ xuất hiện, phải có biện pháp đề phòng. Cho nên sau khi có được manh mối này, Chu Thao chỉ trầm tư trong mấy phút, suy đoán nhiều loại khả năng.
Đầu tiên, đối phương sẽ là ai?
Trước khi xảy ra sự kiện này Tiếu Diện Xà đã bị Chu Thao tấn công gần hấp hối, cho nên mới bị dồn đến bước đường cùng tấn công Chu Thao. Gần đây việc có liên quan đến lợi ích lớn của Tiếu Diện Xà chỉ có tổ chức Phật Thủ. Tin tức tổ chức của Tiếu Diện Xà bị tiêu diệt đã truyền ra. Nếu như tổ chức Phật Thủ nhận được tin tức này có lẽ sẽ án binh bất động chứ không phải âm thầm tìm hiểu vào thời điểm này. Hơn nữa cũng không phải tìm hiểu tin tức về tăm hơi tài liệu, mà là tư liệu cuộc đời của Tiếu Diện Xà...
Trong lòng Chu Thao chấn động, một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi tràn vào trong đầu. Suy nghĩ này nhanh chóng khiến cho máu toàn thân anh ta nóng lên.
Phật Thủ nhận được tài liệu rồi!
Bọn họ giành được tài liệu, tức là Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cũng rơi vào trong tay bọn họ, đêm đó thuyền đắm trời tối, có người nhân lúc hỗn loạn dẫn bọn họ đào tẩu, cũng là có khả năng đấy.
Nhưng nếu như bọn họ đã khám phá ra được thân phận của Bạc Cận Ngôn, vậy cần gì lại phải khó khăn đi tìm hiểu tin tức của Tiếu Diện Xà?
Anh ta lại nghĩ tới một gã đàn em trên thuyền từng nói: “Hắn nói hắn là Tiếu Diện Xà...xưng anh em với anh Duyệt nhà chúng tôi, rất khí phách...”
Lừa được đàn em, nói không chừng cũng lừa được lão đại. Dù sao nhà tâm lý tội phạm học có thể lừa dối được đám tội phạm đấy.
Suy nghĩ của Chu Thao xoay chuyển, gọi tới một cấp dưới tâm phúc, liên tục dặn dò một phen. Cuối cùng nói: “Lần này quan sát kĩ người của Phật Thủ, theo sát! Tốt nhất là có thể tìm được nguồn gốc, nơi ở của bọn chúng!”
Cấp dưới nhận lệnh đi. Chu Thao suy nghĩ cả một lúc lâu, rốt cuộc có được suy đoán vô cùng doạ người - Bạc Cận Ngôn và Giản Dao trời đất đưa đẩy đến được hang ổ Phật Thủ, trở thành nằm vùng. Anh ta thở dài, hai thành viên tổ vụ án đặc biệt Bắc Kinh là Phương Thanh và An Nham nhận được tin tức đã mang theo một tổ tinh nhuệ chạy tới. Nếu như đến lúc đó vẫn không thấy được tăm hơi của Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, có lẽ anh ta sẽ phải dùng đến quân cờ cuối cùng kia. Quân cờ đã chôn giấu 5 năm rồi...
Phật Thủ phái người tới tìm hiểu tin tức của Tiếu Diện Xà là một người từng trải lại nhạy bén gọi là A Minh. Chỉ nghe được một ít tin tức tổ chức của Tiếu Diện Xà bị hốt gọn một mẻ, người thực sự gặp được mặt Tiếu Diện Xà cực ít, cho nên cũng không tìm hiểu được tin tức xác thực. Qua hai ngày, A Minh chợt nghe nói cảnh sát đang tìm kiếm Tiếu Diện Xà khắp nơi, điều này khiến cho hắn rùng mình, làm việc càng chặt chẽ hơn.
Khó khăn trải qua mấy tầng quan hệ, sắp xếp gặp được một người nghe nói từng là thuộc hạ của Tiếu Diện Xà. Vì trốn cảnh sát, lẩn trốn rất sâu, vất vả lắm hắn mới tìm được. Hai bên hẹn nhau gặp mặt trong một nhà hàng nhỏ trong chợ ầm ĩ. Vì thế hắn còn bỏ ra tiền phí tin tức ba vạn.
Đối phương là một thanh niên bù xù, trên cánh tay gan bàn tay lộ ra dao và vết xăm mơ hồ, cho thấy được thân phận che giấu. Vừa thấy A Minh, đã gấp đến mức không thể chờ được đòi tiền, A Minh cười lạnh, ném phong bì cho hắn. Hắn cẩn thận đếm tiền, lúc này mới thoáng cười, cất phong bì vào ngực, hỏi: “Anh muốn hỏi gì?”
A Minh hỏi về chiều cao, tướng mạo, những chuyện Tiếu Diện Xà từng trải qua, đối phương cũng đáp hết. A Minh lại hỏi: “Sao lần trước thuyền của bọn họ lại xảy ra chuyện?”
Đối phương mệt mỏi đáp: “Tôi không biết. Hôm đó nếu tôi ở trên thuyền thì còn có thể ngồi đây nói chuyện với anh sao?”
“Tiếu Diện Xà có nhân tình không?”
“Đương nhiên là có, giống như bảo bối ấy, mỗi ngày đều mang theo người. Chúng tôi chỉ có thể nhìn thôi.”
A Minh thoáng cười, châm cho hắn điếu thuốc. Hai người hút một lát, A Minh hỏi: “Mắt hắn luôn như thế sao?”
“Luôn như vậy.” Đối phương cũng không ngẩng đầu lên, chợt sững sờ, nghi ngờ hỏi: “Anh gặp lão đại của chúng tôi?”
A Minh cười, không nói.
Không khí cuối thu, sắc trời tươi đẹp. Giản Dao dìu Bạc Cận Ngôn đi xuống dưới, nhìn thấy trong sân hoàn toàn yên tĩnh, bốn người đàn ông đang ngồi đánh bài. Triệu Khôn, Tần Sinh cũng ở trong đó.
“A! A chết mày!” Cố An cười nhạo rút lá bài để xuống bàn, ba người còn lại đều mặt lạnh, Cố An thu toàn bộ tiền trên bàn, sau đó ngẩng đầu, liếc Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.
“Ôi!!!! A Xà đến rồi.” Tần Sinh chào hỏi bọn họ. A Khôn vẫn hút thuốc, bình thản không có phản ứng gì. Trịnh Thần ngẩng đầu, liếc bọn họ, không lên tiếng.
“Ngồi cùng bàn mà đối đầu gay gắt thế này có lẽ là địa vị giống nhau.” Bạc Cận Ngôn nói nhỏ bên tai Giản Dao. Giản Dao duy trì hình tượng sát thủ mặt lạnh, lạnh lùng liếc bọn họ, sau đó kéo ghế ra để cho Bạc Cận Ngôn ngồi xuống.
“Hai người bọn họ còn thầm thì kìa.” Tần Sinh mỉm cười, ba người còn lại cũng cười.
Bạc Cận Ngôn thản nhiên đáp: “Đương nhiên.” Sau đó cúi đầu hôn Giản Dao một cái.
“Một chân nhé?” A Khôn hỏi. Ba người còn lại cũng nhìn anh.
“Mù đánh bài được sao?” Trịnh Thần lên tiếng.
“Tôi có ánh mắt của tôi.” Bạc Cận Ngôn nói.
Trịnh Thần nhường chỗ. Giản Dao ngồi xuống bên cạnh Bạc Cận Ngôn, giữ bài thay anh, rút được lá nào sẽ ghé vào tai anh nói nhỏ. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, Cố An là kẻ lão luyện nhất trong ba người, vậy mà ván đầu tiên thua hết. Bạc Cận Ngôn lại để cho Giản Dao thu toàn bộ tiền, ngẩng đầu nói với Trịnh Thần: “Mù cũng có thể đánh bài chứ?”
Trịnh Thần mỉm cười: “Có thể.”
Tần Sinh nói: “Ôi! A Thần mấy trăm năm mới biết cười của chúng ta mà cũng mỉm cười, A Xà cậu đúng là có bản lĩnh.”
Bạc Cận Ngôn cười ha ha, nói: “Anh ta chỉ là quá ngây thơ thôi.” Một câu nói khiến toàn bộ mấy người đàn ông bật cười, Trịnh Thần thì không cười nổi.
Lúc này Cố An móc từ trong ngực ra chiếc điện thoại, ném cho Trịnh Thần: “Cho cậu đấy. Chờ ra ngoài là dùng được.”
Trịnh Thần nhận lấy, là điện thoại mới, hắn mỉm cười, ngồi sang bên cạnh hí hoáy.
Trong mấy người, quan hệ giữa Trịnh Thần và Cố An cũng xem như tương đối tốt.
A Khôn đưa cho Bạc Cận Ngôn một điếu thuốc, lại châm lửa cho anh. Động tác của Bạc Cận Ngôn vô cùng thành thạo. Tần Sinh cũng đưa thuốc cho Giản Dao: “Chị Xà, một điếu nhé?”
Giản Dao định nhận lấy, Bạc Cận Ngôn lại nói: “Cô ấy không thể hút.” Ngậm thuốc, lại sờ bài, thản nhiên nói: “Tôi định để cho cô ấy mang thai.”
Những lời này là nói thật. Trong tình cảnh này, đang ở trong một đám người như vậy, Giản Dao nhìn Bạc Cận Ngôn mù đeo kính râm, một dòng nước ấm chợt lướt qua trong lòng. Cô rút tay lại với điếu thuốc Tần Sinh đưa: “Được rồi, không hút vậy.” Ngẩng đầu trông thấy dáng vẻ lúc này của Bạc Cận Ngôn, khoé miệng anh có nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ ngông cuồng, cô chỉ cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng mà vì để sống, vì để hốt gọn một mẻ đám tội phạm này, vì tìm được sát thủ mặt nạ, anh có thể biến thành bất cứ bộ dạng nào mình căm hận, hơn nữa giấu diếm bất cứ sơ hở nào.
Sương khói lượn lờ giữa bàn bài, Giản Dao ngẩng đầu, lén lút quan sát mấy người. Tâm phúc của Tống Khôn có lẽ là mấy người này rồi, song có thể cảm giác được, tuy bọn họ là thuộc hạ của Tống Khôn, nhưng lại giống như anh em, tình cảm rất sâu.
Sát thủ mặt nạ...đang nằm trong số bọn họ sao?
Người mặt mũi hiền lành nhất là Tần Sinh. Từ tình hình hai ngày nay, một số chuyện liên quan đến tài vụ, Tống Khôn dường như giao cho hắn quản lý, cũng không thấy hắn đụng gì đến dao súng, hắn theo Tống Khôn đã được bảy, tám năm.
Triệu Khôn, Trịnh Thần, Cố An ở bên Tống Khôn cũng đã từ ba năm trở lên, nhìn từ thời gian thì bọn họ dường như cũng không phù hợp với thân phận sát thủ mặt nạ. Ba người đều dũng mãnh, là mãnh tướng của Tống Khôn. Triệu Khôn trầm ổn, lớn tuổi nhất, Trịnh Thần im lặng, nhỏ tuổi nhất, tính cách Cố An nói toạc móng heo, tuổi tác trung bình.
Tuy vậy hiện tại Giản Dao và Bạc Cận Ngôn cũng không thể trực tiếp đi hỏi vụ giết người xảy ra một năm trước ở biên giới kia là ai dùng búa. Một là sợ người Phật Thủ nghi ngờ; hai là sợ nhất người hỏi phải là sát thủ mặt nạ.
Về phần tại sao đến lúc này sát thủ mặt nạ còn chưa làm rõ thân phận cảnh sát của bọn họ với người của Phật Thủ ư? Bạc Cận Ngôn giải thích thế này: “Đầu tiên, đối với sát thủ mặt nạ mà nói đây không phải là một khiêu chiến kích thích bình thường, sao gã có thể để cho kết thúc đơn giản? Tiếp đó, nếu quả thật làm rõ, Tống Khôn tất nhiên là sẽ truy tìm nguồn gốc, sát thủ mặt nạ cũng cất giấu rất nhiều bí mật, gã và bọn họ vốn cũng không chung đường, sao sẵn lòng hoàn toàn bại lộ trước mặt bọn họ?”
Triệu Khôn đột nhiên hỏi: “Tiếu Diện Xà, nghe nói cảnh sát đang tìm kiếm cậu khắp nơi?”
Bạc Cận Ngôn thoáng cười, ngậm điếu thuốc đáp: “Vậy thì sao?” Giản Dao chấn động, âm thầm vui mừng.
Triệu Khôn thoáng cười: “Không định quay về mà ở lại Phật Thủ sao?”
Bạc Cận Ngôn phả ra ngụm khói: “Hừ, Đông Sơn tái khởi, lại là hảo hán.”
Triệu Khôn mỉm cười, Tần Sinh, Trịnh Thần cũng cười. Tuy Tiếu Diện Xà là nhân vật lợi hại, nhưng lời nói cử chỉ quả thật đơn giản ngu xuẩn, đặc biệt thích làm ra vẻ. Cố An ở bên cạnh cười lạnh: “Cậu biết sẽ có thể Đông Sơn tái khởi ở Phật Thủ sao?” Hắn luôn là kẻ hay sinh sự, gặp ai đâm nấy, bọn Triệu Khôn cũng mặc kệ.
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, nhắm về nơi phát ra tiếng, phả ngụm khói: “Tôi có thể hay không thì không phải do anh thừa nhận. Đồ con lợn hữu dũng vô mưu!”
Ba người A Khôn cười ha ha, mặt Cố An thoáng trắng bệch, còn bị khói từ thuốc của Bạc Cận Ngôn làm sặc ho khan, định nổi giận, Giản Dao đã lấy sức chống lại hắn, lúc này lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau mọi người.
“A Xà, tôi có việc nói với cậu.”
Tất cả mọi người đều thả bài xuống, đứng dậy.
Là Tống Khôn, ánh mắt trong veo mỉm cười nhìn Bạc Cận Ngôn và Giản Dao.