Ánh mắt Giản Dao trong veo như nước.
Bạc Cận Ngôn nói tiếp: “Tuy nói hắn làm tất cả đều là xuất phát từ nhân cách phản xã hội, thể hiện mô tuýp nhân cách, tính cách không tốt...nhưng sâu bên trong, hắn đạo diễn vụ án mặt nạ giết người, lại đạo diễn vụ án Hàn Vũ Mông báo thù. Nhất định có nguyên nhân nào đó khiến hắn làm như vậy. Nói cho anh biết hắn đang tìm gì đó.”
Giản Dao giật mình nhưng không nói. Trong đầu lại dần hiện ra đủ loại chi tiết liên quan giữa hai vụ án.
Người đàn ông đau khổ báo thù vì vợ chết.
Một đám cô gái bị ép buộc chia lìa người yêu.
Hắn mang theo một mình Hàn Vũ Mông ra biển, nhưng không giết, luôn mang theo người, phiêu bạt mấy năm...
Hàn Vũ Mông trở lại hại người đàn ông từng yêu nhất.
Thi thể Phó Tử Ngộ và Hàn Vũ Mông bị tách ra.
Sát thủ mặt nạ nấp trong bóng tối cười trộm.
Trong lòng cô chấn động mạnh, thậm chí nhớ tới tối đó ở bên trong nhà kho kia, Bạc Cận Ngôn trượt chân rơi xuống, còn cô ở trên không khóc ngất đi.
“Tình yêu.” Giản Dao chậm rãi nói, “Hắn dùng những năm này, những máu tươi này, luôn để truy tìm chẳng lẽ là tình yêu sao?” Một thứ logic không thể nói rõ cứ thế tràn vào trong đầu Giản Dao.
Nhưng mà Bạc Cận Ngôn không hề cười nhạo cô, từ từ mỉm cười. Anh nói: “Đúng vậy. Hắn truy tìm là tình yêu kinh thiên động địa. Hắn mê muội vì nó, bởi vì chưa bao giờ có được, bởi vì trong lòng hắn cô độc, cho nên mê muội hãm sâu.”
“Nhưng...” Bạc Cận Ngôn lại thay đổi, “Tại sao trong lòng hắn cô độc như thế, vì sao lại thực sự muốn có tình cảm đến thế, dường như chỉ có vậy mới có thể có được bản thân. Là thứ gì tạo thành sự tự ti và cuồng vọng của hắn thì lại tạm thời không biết được. Chỉ có chính thức tiến vào nội tâm của hắn mới biết được bí mật của hắn.”
Cảm xúc Giản Dao dâng trào, không có cách nào giãi bày được suy nghĩ lúc này trong lòng. Trong đầu lần lượt hiện lên dáng vẻ mấy người kia, nhưng trong đó đâu mới là mục tiêu của bọn họ đây. Đâu là người đàn ông tà ác, tàn nhẫn, nhát gan, bệnh hoạn?
“Đối với chúng ta mà nói chiếm giữ thời cơ chính là...” Bạc Cận Ngôn nói tiếp, “Sở dĩ chúng ta tới đây hoàn toàn là trời đất đưa đẩy. Ngay cả sát thủ mặt nạ cũng không chuẩn bị kịp. Cho nên hắn căn bản không kịp che giấu, chỉ có thể để cho bản thân mình tiếp tục bại lộ trước chúng ta. Sau đó là chúng ta ở trong bàn cờ của Phật Thủ, xem ai là người có thể vượt lên trước được.”
Giản Dao ra sức gật đầu.
Hai người im lặng một lúc, có nước sông từ từ xô vào đá cuội bên chân, sau đó lại rút đi, như thể sóng ngầm yên tĩnh bắt đầu khởi động trong đêm khuya.
“Về phần người cảnh sát kia, tuy chúng ta biết rất ít, nhưng vẫn có thể dựa vào bên cạnh làm một số suy đoán mạnh dạn.” Bạc Cận Ngôn nói tiếp, “Đầu tiên, anh ta là người Chu Thao đưa vào. Trước đó chúng ta đã phân tích Chu Thao là dạng người thế này: ghét ác như thù, tâm trí kiên định, can đảm cẩn trọng. Anh ta có thể đối đầu với phần tử tội phạm ở Tây Nam hơn mười năm, chiến công hiển hách, tâm trí không kiên định thì năng lực cũng phải mạnh mẽ. Như vậy một số năm trước, anh ta đã chọn người cảnh sát trẻ tuổi như thế nào ẩn núp trong Phật Thủ đây?”
Giản Dao suy nghĩ đáp: “Người kia phải vô cùng ưu tú, thông minh quyết đoán, cẩn thận. Như vậy mới có thể trổ hết tài năng trong Phật Thủ, cũng có thể bảo vệ tốt chính mình. Ý chí của anh ta kiên định hơn người. Đặc biệt có thể nhẫn nhịn, tinh thần trượng nghĩa. Chu Thao mới dám đưa vào vị trí này.”
Bạc Cận Ngôn khẽ gật đầu: “Anh ta có thể ở dưới mí mắt Tống Khôn sống nhiều năm như vậy, hơn nữa đạt đến địa vị cao, bên ngoài linh hoạt quyết đoán, tuy nhiên cũng phải chịu áp lực tâm lý mâu thuẫn cực lớn. Nhưng anh ta cũng nghĩ cách đưa phần tài liệu kia cho Chu Thao, chứng tỏ anh ta không thay đổi lập trường, vẫn coi mình là cảnh sát, đáng để cho chúng ta tin cậy. Nhưng mà con người chứ không phải sắt thép, trong lòng anh ta áp lực lớn như thế thì không thể bình tĩnh nổi, biểu hiện ra ngoài nhất định sẽ có chút cố gắng để cho hành vi và thói quen của mình trở nên bình thản.”
Giản Dao mở to mắt, suy nghĩ, gật đầu, sau đó nói: “Còn nữa, anh ta chưa từng phản bội, như vậy phong cách làm việc ở trong đám người kia nhất định là sẽ ra sức tránh cho mình làm chuyện xấu, lạm sát người vô tội. Anh ta có thể mạnh mẽ vang dội, nhưng phong cách làm việc tuyệt đối không tàn nhẫn.”
“Còn có một điểm quan trọng nhất.” Bạc Cận Ngôn mỉm cười, “Năng lực quan sát của anh ta vô cùng mạnh, tâm tư kín đáo. Anh ta nhất định dùng góc độ của mình quan sát chúng ta. Phần tài liệu kia chính là đả kích với Phật Thủ, cũng là tâm huyết nhiều năm của anh ta, liên quan đến thành bại, cũng liên quan đến sống chết. Anh ta dường như là nước cờ quan trọng nhất của Chu Thao, Chu Thao cũng nhất định sẽ đảm bảo cho anh ta có thể tỉnh táo sáng suốt, như vậy mới an toàn hơn. Trước khi Chu Thao đồng ý cầm phần tài liệu này cho chúng ta xem, em nói xem liệu anh ta có từng đem tình huống kể cho người cảnh sát kia không? Anh cho rằng rất có thể, bởi vì vào thời khắc mấu chốt như bây giờ, hai người bọn họ không thể có bước đi sai lầm nào. Nếu như anh ta thực sự biết rõ sự tồn tại của chúng ta, biết rõ Bạc Cận Ngôn và Giản Dao, vậy thì rất có thể đoán được thân phận của chúng ta. Như vậy, chúng ta sẽ tăng thêm một tiêu chuẩn phán đoán - người này từ khi chúng ta đến thị trấn đến nay chưa từng chính thức làm khó chúng ta, thậm chí còn có thể từng giúp chúng ta.”
“Vậy chúng ta phải làm thế nào?” Giản Dao hỏi.
Bạc Cận Ngôn im lặng một lát, đeo kính râm lên, ngẩng đầu, chợt cười.
Mấy ngày tiếp theo nhìn như gió êm sóng lặng. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao vẫn ở trong khách sạn, ban ngày đánh bài cùng mấy người kia, còn làm quen với mấy người trong bang; buổi tối uống rượu, hút thuốc, nói chuyện phiếm, hiển nhiên là dáng vẻ tội phạm. Thỉnh thoảng Tống Khôn cũng sẽ bố trí một số người và chuyện trong bang để cho bọn họ quen thuộc sử dụng. Từ mấy ngày ở chung, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cũng quan sát được mấy người kia ngày càng nhiều, càng ngày càng quen thuộc.
Tuy chưa thấy được sự hiệu quả trong công việc, nhưng Tống Khôn rất hài lòng với cách bọn họ xử lý mọi chuyện - xuất hiện vừa phải, bất động thanh sắc, là người thông minh. Tống Khôn thậm chí còn phân một toà nhà nhỏ cho hai người họ, cách khách sạn không xa. Thuộc hạ quét dọn nhà cửa sạch sẽ, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao chuyển vào.
Tống Khôn hiển nhiên là người thông minh, Giản Dao kiểm tra nhà cửa một lần, phát hiện không có thiết bị nghe lén và camera mới yên lòng.
Đêm nay cảnh sắc u tối, thị trấn nhỏ vô cùng yên tĩnh. Ngọn núi xa xa như dã thú ngủ đông ẩn núp, bầu trời lả tả sao sáng. Thỉnh thoảng sẽ truyền đến tiếng nói chuyện và cười đùa của đàn ông.
Nhiều ngày rồi, đây mới là lần đầu tiên Bạc Cận Ngôn và Giản Dao có cảm giác ngủ yên ổn. Giường sạch sẽ, chăm mềm mại, đèn ôn hoà, không người quấy rầy. Hai người nằm trên giường, thay đổi bộ quần áo ngủ giá rẻ. Bạc Cận Ngôn nắm tay Giản Dao, không đeo kính, nhưng nhắm mắt, mặt mày thanh tú.
“Anh nói xem thị trấn nhỏ này rốt cuộc là như thế nào?” Giản Dao hỏi, “Tại sao lại biến thành thế này?”
“Trên tường có giữ lại quảng cáo năm 50-60 thế kỉ trước, số lượng cư dân ăn mặc, thói quen sinh hoạt thưa thớt dừng lại tại thời đại kia.” Bạc Cận Ngôn nói, “Nói rõ nơi đây vốn là khu hẻo lánh, bỏ hoang, bị văn minh bỏ quên. Sau khi Phật Thủ chiếm nơi này thành hang ổ thì càng thêm trở ngại cho bọn họ tiếp xúc và liên hệ với bên ngoài.”
“Em nghe nói ở đây có chừng một, hai trăm dân bản địa. Những người khác là người của Phật Thủ, khoảng năm, sáu mươi người. Chiếm giữ con đường thuỷ đi ra duy nhất của thị trấn, còn giữ hoả lực vũ trang. Nói cách khác, khi cảnh sát tấn công được đến đây vào ngày nào đó còn rất nguy hiểm đấy.”
“Ừ.”
Giản Dao áp đầu vào trong ngực anh. Một lát sau, tay anh xoa đến. Giản Dao thấp giọng: “Anh còn có tâm trạng à?”
Anh đáp: “Cử động cơ thể, tinh thần sẽ yên tĩnh trở lại. Có thể giúp chúng ta thả lỏng.”
Giản Dao không nhịn được cười. Anh cũng đã chuẩn xác mò tới đèn trên đầu giường tắt đi. Trong bóng tối, hơi thở Giản Dao hơi gấp gáp, tay và miệng anh tìm được vị trí vô cùng chính xác. Giản Dao: “Anh...”
Anh nói: “Rõ ràng anh thích ứng với bóng tối hơn bất cứ ai.”
Giản Dao nghe vậy trong lòng chua xót, khom lưng hoàn toàn nghênh đón anh.
Trong mấy ngày đó, Bạc Cận Ngôn cũng đến phòng khám Ôn Dung đổi thuốc một lần. Đương nhiên hiện tại bọn họ đi đâu làm gì đều có một hai đàn em đi theo.
Ôn Dung vô cùng ôn hoà với Bạc Cận Ngôn, thỉnh thoảng Bạc Cận Ngôn cũng ngồi thêm ở đó một lát, trò chuyện với anh ta mấy câu, nhưng cũng không biểu hiện quá nhiệt tình và cảm xúc. Ôn Dung cởi mở lại hài hước, thường xuyên khiến cho Giản Dao nhớ tới Phó Tử Ngộ, nhưng không biết Bạc Cận Ngôn có cảm nhận giống vậy không.
Buổi chiều ngày kia, Bạc Cận Ngôn đi tìm Tống Khôn. Vẫn là ở trong văn phòng bí mật, một bình trà, một điếu xì gà. Giản Dao im lặng ngồi bên cạnh. Tống Khôn đang châm thuốc, chợt nghe thấy giọng nói thản nhiên đắc ý của Bạc Cận Ngôn vang lên: “Lão đại, tôi biết cảnh sát là ai rồi.”
Điếu thuốc trong tay Tống Khôn ngừng giữa không trung.