“Chúng ta phải tìm kiếm một người đàn ông tuổi từ 35-45, dáng người cao gầy cường tráng, thường xuyên tập thể hình, bởi vậy rất có sức khỏe. Như vậy hắn mới có thể hoàn thành mục tiêu đi bộ khuân vác thi thể tới đỉnh núi.
Hắn từng đánh nhau hoặc tập quyền đạo vân vân, hơn nữa còn là cao thủ trong đó. Tâm tư kín đáo, giỏi về vạch kế hoạch. Hắn có con đường tiếp xúc với tin tức phá án của cảnh sát, hơn nữa vô cùng quen thuộc kĩ năng điều tra. Cho nên mới có thể thành công truy nã tội phạm, tiến hành giết chóc.
Hắn có điều kiện kinh tế tốt, gia cảnh ưu tú hoặc có phần thu nhập tương đối dồi dào.
Hắn là người thành phố Đồng. Trước mắt không thể quyết định hắn có liên quan đến vụ án của Giản Dực năm đó hay không, nhưng thời niên thiếu hắn đã gặp phải đả kích tinh thần rất lớn, rồi sau đó bắt đầu giết người. Việc giết người của hắn đã trải qua quá trình từ rối loạn đến thuần thục. Lúc đầu hắn lựa chọn nạn nhân không theo quy luật, chỉ dùng dao chém giết, vẽ con bướm phía sau. Sau đó lại từng bước chuyển biến, chuyên giết tội phạm, thậm chí tội phạm tội ác tày trời, hơn nữa thực hiện bằng cách đóng đinh, hoàn toàn chuyển hóa làm “người chấp hành pháp luật“.
Thời gian hắn gây án không theo chu kì có tính quy luật, có sự gián đoạn về thời gian. Tôi nghi ngờ có thể là vì nguyên nhân khác quấy rầy, ví dụ như đi tù, ra nước ngoài, nằm viện vân vân.
Bát hương ở hiện trường và cách xử lý khác nhau với hai thi thể, cũng chứng tỏ hắn nảy sinh tâm lý áy náy với nạn nhân lúc đầu. Tuy hắn biến thái, nhưng lại luôn đấu tranh, cũng là kẻ có lương tâm. Sau khi trở thành “người chấp hành pháp luật”, tôi nghĩ hắn đã nhận được giải thoát tương đối lớn, trạng thái tinh thần cũng có xu hướng ổn định. Bởi vì cuối cùng hắn đã tìm được nhu cầu cân bằng giết người và cách thức lương thiện.
Nhưng theo góc độ tâm lý học, loại ổn định này chỉ là tạm thời thể hiện ra ngoài. Giết người càng nhiều, trình độ biến thái càng sâu. Tôi có thể khẳng định càng nhiều tuổi, tinh thần của hắn gần như sụp đổ, chỉ là đang cần một thứ để bùng nổ thôi.
Mà gần đây thứ để cho điều đó đã xuất hiện. Cuối cùng hắn đã lấy cách thức công khai, giết chết đồng lõa của kẻ giả mạo mình làm sát thủ hồ điệp.”
Bạc Cận Ngôn nói xong một loạt suy luận, tất cả cảnh sát đều im lặng. Không hiểu sao Giản Dao lại cảm thấy hơi bất an, đó là cảm giác gì vậy? Cô luôn cảm thấy có chi tiết gì đó giống như đã từng biết, luôn cảm thấy người và chuyện quan trọng được miêu tả như thật, nhưng con người đang ở trong cái võng, không thấy rõ được tung tích.
Cô nhìn Bạc Cận Ngôn, nghĩ lại lời anh vừa nói, trong lòng dần bình tĩnh trở lại.
Đừng sợ hãi hãy nhìn thẳng vào vết thương.
Bởi vì chân tướng vĩnh viễn tồn tại ngay dưới vết thương của chúng ta, chờ chúng ta đi khai quật nó.
Mấy ngày sau, vụ án này chấn động khắp nơi, được báo cáo lên Bộ công an, liệt vào đại án lớn nhất năm nay, khiến cả nước khiếp sợ. Số cảnh sát được tăng thêm đến phía nam, thành lập tổ chuyên án, chia thành nhiều nhóm nhỏ. Còn tổ vụ án đặc biệt của Bạc Cận Ngôn trở thành trung tâm và cố vấn của tổ chuyên án. Nhóm cảnh sát bắt đầu tra xét từ nhiều phương diện: điều tra bối cảnh của 12 nạn nhân, quan sát kĩ lưỡng hiện trường, sắp xếp điều tra kẻ tình nghi...
Còn Bạc Cận Ngôn trực tiếp chỉ định mục tiêu đầu tiên cho tổ ở thành phố Tuân, vụ án 20 năm trước của Giản Dực.
Anh không làm việc vô dụng.
Anh chỉ đi đường tắt mà thôi.
Điều này chứng tỏ gì ư? Chứng tỏ trong lòng anh đã sớm xác định sát thủ hồ điệp có liên quan bí ẩn với vụ án của Giản Dực.
Gió thu thổi, bức tường bên ngoài nhà tù cao mà kéo dài, Phương Thanh và An Nham cầm một tập hồ sơ đi ra, nhìn bọn họ, Phương Thanh nói ngay: “Vụ án năm đó điều tra ra được hung thủ có tổng cộng 8 người. Ba thủ phạm chính trong đó đã bị phán tử hình, 1 kẻ chung thân, 4 kẻ giam có thời hạn. Trong đó lại có 2 kẻ mất trong lúc ở tù, 3 kẻ ra tù, 2 trong số đó đã mất 10 năm trước, chỉ có một người còn sống tên Từ Hồ Cường.”
Trong một gara rất bình thường, bốn năm công nhân đi lại.
Từ Hồ Cường tóc đã bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, cơ thể cúi gằm, vẫn còn đang rửa xe giống như những người trẻ tuổi, có thể thấy được cuộc sống gian nan thế nào. Giản Dao đứng từ xa nhin một trong những sát thủ năm xưa, trong lòng không nói nên lời.
“Em sẽ tha thứ cho ông ta sao?” Bạc Cận Ngôn bỗng nhiên thấp giọng hỏi.
“Có thể bỏ xuống, nhưng không thể tha thứ.” Giản Dao đáp.
Khi bị đưa đến trước mặt cảnh sát, Từ Hồ Cường rõ ràng nơm nớp lo sợ: “Tôi không phạm tội, tại sao lại bắt tôi?”
Phương Thanh lạnh lùng nói: “Thành thật một chút, tìm ông hỏi chút chuyện. Chuyện vô cùng quan trọng, không chịu thì theo chúng tôi quay về cục.”
Người đã ra ngoài tuyệt nhiên không muốn quay vào, hơn nữa Từ Hồ Cường cũng sợ mất công việc này, vội vàng gật đầu.
Chỉ là hỏi tử đâu đây?
Vụ án năm đó khiến giới cảnh sát phẫn nộ, đã hỏi đi hỏi lại hàng trăm lần, tất cả đã được ghi lại chi tiết trong hồ sơ, chỉ sợ Từ Hồ Cường cũng đã nhận tội vô số lần.
Đã thấy Bạc Cận Ngôn bình tĩnh đi về phía Từ Hồ Cường, mắt đeo kính râm không ai có thể nhìn ra điều gì.
“Ngày đó còn có một thiếu niên mười mấy tuổi, cũng đi theo mấy người đến nhà họ Giản, tên là gì?”
Từ Hồ Cường ngẩn ra.
Trí nhớ này đã rất xa xôi và mơ hồ với ông ta, nhưng bởi vì việc này đã thay đổi toàn bộ cuộc sống, cũng làm ông ta hối tiếc và sợ hãi cả đời, cho nên khi Bạc Cận Ngôn hỏi như vậy, một số hình ảnh vốn đã bị ông ta lãng quên, bỗng nhiên như mơ hồ thoáng hiện ra, tựa như một đoạn phim ngắn lóe lên trong đầu.
“Sao cậu biết được?” Ông ta mở miệng theo phản xạ.
Đám Giản Dao Phương Thanh kinh ngạc, còn Bạc Cận Ngôn chỉ thản nhiên nở nụ cười.
“Tôi đương nhiên biết.” Anh đáp, “Rõ ràng như tận mắt nhìn thấy vậy.”
Tại sao lại giết Giản Dục ư? Vào những năm 80, 90 thế kỉ trước là thời đại phổ biến của băng nhóm giang hồ, nhóm nào muốn giết một người, có thể chỉ là vì tranh thắng thua, cũng có thể chỉ là vì không vừa mắt người đó mà thôi.
Còn Giản Dực khiến các nhóm trong thành đều rất không vừa mắt.
Ông thù ghét tội phạm, còn rất lợi hại, liên tiếp phá hủy bao nhiều “sòng bạc ngầm” của bọn họ, còn bắt rất nhiều kẻ đánh nhau vào tù. Khi đó, kẻ nào chuyên gây rối sẽ được coi là nhân vật lớn, trên lưng ít nhất cũng có mấy mạng người, nhưng ở thành phố Đồng thì không có. Bởi vì Giản Dực quả nhiên là “án mạng tất phá“. Nếu ngày hôm trước mày vừa giết người còn giành được “địa vị giang hồ”, ngày hôm sau đã bị Giản Dực dựa vào dấu vết để lại bắt vào trại giam tử hình, tù chung thân.
Các nhóm giang hồ hận Giản Dực đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng năm đó không ai dám đi trêu chọc cảnh sát. Cảnh sát cũng là hổ thực sự.
Chỉ là đêm đó một đám từng bị Giản Dực trừng trị uống rất nhiều rượu.
Trong đó có hai ba người chính là nhân vật lớn “vang danh” khắp thành phố. Bọn họ cảm thấy “nên cho Giản Dực chút sắc mặt”, “Mợ nó chém chết cái thằng tiểu tử thối kia!” Vì thế vác dao đi.
Khi đó đánh nhau đều là dùng dao bầu, dao dưa hấu, như vậy mới thể hiện bản lĩnh.
Một đám người hùng hổ đi đến nhà cha mẹ Giản Dực, có tên nhìn thấy hôm nay Giản Dực đến đây, không quay về nhà ở đại viện cảnh sát.
Giản Dực không hề phòng bị.
Cảnh sát trẻ tuổi có tiếng tăm toàn tỉnh, không hề phòng bị chút nào. Nếu biết có kẻ đến giết người, có thể ông đã quan sát kĩ càng, nhưng nhóm xã hội đen vốn là do uống say bộc phát, âm thầm đến nhà, cho dù là Giản Dực có bản lĩnh hơn người bị chém một dao phía sau cũng không thể chống trả được, càng không nói đến cha mẹ tuổi đã cao.
Máu tươi nhuộm đầy đất, mỗi người đều bị chém rất nhiều nhát.
Khi đó “tổ chức xã hội đen” đều nhận nhiều cậu bé nhỏ. Từ Hồ Cường nhớ mang máng, ngày đó lão đại cũng dẫn theo mấy “tiểu đệ” đi cùng. mMt đám người hùng hổ càng thêm có khí thế, nhưng những đứa nhỏ cũng chỉ đi ở cuối cùng. Chờ nhóm người lớn phía trước giết xong, bỏ chạy tán loạn, những đứa nhỏcũng chả biết chạy đi đâu. Sau đó cảnh sát lùng bắt được mấy đứa nhỏ, nhưng vì hiện trường có quá nhiều dấu vân tay, cũng không đến lượt bọn chúng ra tay, vì thế chỉ tống vào trại cãi tạo, dạy dỗ mấy tháng là xong.
Từ Hồ Cường kể xong chuyện cũ, giật mình nhìn bọn họ, không biết rốt cuộc họ đang muốn tìm gì.
Giản Dao ngẩng đầu nhìn phía trước, lặng im không nói.
Bạc Cận Ngôn cân nhắc một lát, mở miệng: “Trong đám tiểu đệ này có một người khác biệt hoàn toàn với những người khác, chắc chắn ông nhớ rõ. Hắn tầm mười lăm đến mười tám tuổi, gia cảnh rất tốt, có thể nhìn ra từ cách ăn mặc. Tính cách hắn bướng bỉnh, không nói nhiều, nhưng thích nói “nghĩa khí” với các người. Tuy tuổi hắn còn nhỏ, vẫn “trẻ trâu”, bình thường không hé răng, nhưng nếu ai chọc vào hắn, hắn có thể liều mạng đánh lại. Hắn có tham gia vụ án lần đó với các người, nhưng sau đó không còn xuất hiện nữa.
Giản Dao nghe vậy trong lòng sợ run.
Là một người như thế này sao?
Từ Hồ Cường trợn trừng mắt nhìn Bạc Cận Ngôn một lúc lâu, đột nhiên hỏi An Nham bên cạnh: “Cậu ta là người mù sao? Các người mang theo thầy bói à? Cảnh sát cũng mê tín thế sao?”
Phương Thanh đập ngay vai ông ta: “Nói nhiều lời vô nghĩa thế làm gì, nói mau!”
Thực ra chi tiết về người tiểu đệ này Từ Hồ Cường thật sự không còn nhớ rõ. Năm đó ông ta cũng không phải lão đại, chỉ là một kẻ tép riu mà thôi, nhưng Bạc Cận Ngôn nói rất sinh động, tỉ mỉ, ông ta đột nhiên thực sự nhớ ra có người như vậy, khoảng thời gian đó đi theo bọn họ, sau đó đột nhiên biệt tăm biệt tích. Về phần cảnh sát đúng là có bắt được mấy thiếu niên nhưng không bắt được người kia.
“Thạch Đầu Tử...” Từ Hồ Cường lẩm bẩm, “Tôi chỉ nhớ rõ biệt danh của nó gọi là Thạch Đầu Tử...”